Bữa tiệc mừng công của Phúc Tường.
Đàm Hi là công thần lớn nhất, tới tham dự cùng với phòng giao dịch chứng khoán của Thịnh Dụ, một nhóm nam thanh nữ tú cùng bước vào, không chỉ tạo ra sự đẹp mắt mà cũng1khai hỏa toàn bộ khí thế.
Nụ cười của Sở Hoài Binh càng rạng rỡ thêm hai phần, xua tay từ chối một đối tác đang định bắt chuyện với mình, sau đó đi về phía Đàm Hi.
“Ha ha... Đàm Tổng tới làm nhà tranh8rực rỡ hẳn lên.”
“Chủ tịch Sở lại nói quá rồi, tôi không gánh nổi đâu.”
“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người trẻ tuổi thì cứ phải làm mình thật nổi bật vào, cô đừng khiêm tốn quá thế.”
Hai bên cùng bắt tay, thể2hiện cho quan hệ hợp tác thân mật giữa Thịnh Mậu và Phúc Tường.
Người đến đây đều là người sành sỏi, vừa nhìn đã hiểu rõ trong lòng ý nghĩa của động tác này giữa hai người họ. “A Khiêm, đưa Đàm Tổng về4chỗ ngồi đi.”
Sở Hoài Binh vừa nói xong, Sở Khiêm liền thuận thế bước lên, giơ tay làm động tác mới.
Đàm Hi khẽ gật đầu, nói câu cảm ơn.
“A Kiểu trẻ người non dạ, đã quấy rầy tới Đàm Tổng, tôi thay mặt nó xin lỗi cố.” Vừa đi, Sở Khiêm vừa thấp giọng nói.
“Không sao, em họ của anh... khá là thú vị đấy.”
Thú vị ư?
Người đàn ông nhướng mày, nhìn thấy ý cười như có như không trong đáy mắt Đàm Hi thì không khỏi giật mình.
Vậy là, nói thế... là khen ngợi hay châm chọc đây?
Đàm Hi và mười ba nhân viên của Thịnh Dụ được sắp xếp ngồi cùng bàn với nhau, từ thành một bàn.
Trong lúc này có không ít người muốn tiến lên bắt chuyện nhưng đều bị Lâm Tầm ngăn trở một cách tỉnh bơ, Đàm Hi được yên tĩnh rất vui vẻ.
Hôm nay cô tới đây, ngoài việc muốn chúc mừng Phúc Tường chuyển nguy thành an ra thì cũng là lần đầu tiên đẩy toàn bộ phòng giao dịch của Thịnh Dụ ra trước sân khấu, cơ hội tuyên truyền miễn phí thế này mà không tranh thủ thì thật đáng tiếc.
Bởi vậy, người cần nổi bật không phải “Đàm Hi”, mà là... toàn bộ cả phòng!
Cô chỉ cần lẳng lặng ngồi yên tại chỗ là được rồi, nếu xã giao quá nhiều thì sẽ dễ dàng phân tán tiêu điểm chú ý của mọi người mất.
Nhưng dừng ở trong mắt người nào đó lại trở thành kiểu ngạo, vô lễ.
“Người phụ nữ kia có địa vị gì thế?”
“Đến cả Trương Tổng của Công ty Khoa học Kỹ thuật Hoành Thịnh mà cũng không thèm tiếp, thật đúng là...”
“Câm miệng lại, có đàn bà phụ nữ nào lắm miệng như cô không hả?”
“Xí... Lại còn không cho tôi nói nữa cơ à?”
Người đàn ông trừng mắt tức giận, “Cô thì biết gì! Nhận được thiệp mời, còn độc chiếm một bàn tiệc, không có thân phận thì liệu có nhận được đãi ngộ như thế không?”
Người phụ nữ bĩu môi, không cho là đúng.
Thân phận ư?
Vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh, chỉ biết dựa vào đàn ông, có gì đáng làm bộ làm tịch chứ?
Bên kia, Trương Tổng bị Lâm Tầm khéo léo từ chối chén rượu mời liền ngồi về vị trí của mình, vẻ mặt buồn bực.
“Anh yêu, làm sao thế?” Hứa Ninh dán sát vào, cọ cọ bộ ngực mềm mại vào cánh tay người đàn ông, giọng điệu tràn đầy ngây thơ, ánh mắt mị hoặc.
Trương Hưng Hoa bực bội giật cánh tay ra, “Cút ra xa một chút! Đừng có chọc vào tôi.”
Nghiễm nhiên coi Hứa Ninh là cái giỏ trút giận.
“Sao đang yên đang lành lại nổi giận chứ?” Mắt Hứa Ninh nổi lên ấm ức nhưng trong lòng thì đang cười đểu, tưởng mình là ai chứ!
Sau khi ly hôn với Dịch Hồng, cô ta chỉ được chia cho một căn hộ chung cư nhỏ và chi phiếu năm trăm nghìn. Chút tiền ấy còn chưa đủ cho Hứa Ninh mua mấy cái túi hàng hiệu. Cũng may sau đó lại câu được con dê béo Trương Hưng Hoa này. Hiện giờ cô ta làm bạn gái đi tham dự các tiệc rượu cùng hắn, có thể nói là vô cùng vinh quang.
Hứa Ninh xuất thân là người mẫu trẻ, thân cao một mét bảy ba, eo ra eo, chân ra chân, hơn nữa thêm sự điểm xuyết của châu báu nên rất dễ trở thành tiêu điểm chú ý.
Mỗi người gặp Trương Hưng Hoa đều phải khen tặng một câu “phúc không cạn”, lòng tự trọng của gã đàn ông được thỏa mãn mãnh liệt, thế nên thường xuyên dẫn theo Hứa Ninh ra ngoài.
Mà quả thật người phụ nữ này cũng làm hắn nở mày nở mặt, dù là dáng người hay khí chất nói chuyện đều đáng giá để thưởng thức.
Thế nên ngày thường Trương Hưng Hoa cũng bằng lòng cho cô ta mấy phần thể diện, nhưng vừa rồi gặp phải trắc trở ở chỗ Đàm Hi làm hắn rất tức tối, thế nên mới không nhịn được mà lấy Hứa Ninh ra để xì hơi.
Bình tĩnh lại, cảm thấy mình cũng hơi quá đáng nên liền đưa tay ôm eo Hứa Ninh, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi.
“Xin lỗi, vừa rồi thái độ của anh không được tốt.”
Hứa Ninh cười, lườm hắn: “Lần sau còn như thế, em sẽ không tha thứ cho anh đâu đấy!” Vừa nói vừa duỗi tay chọc nhẹ vào mỗi người đàn ông, mang theo mấy phần dụ người.
Trương Hưng Hoa chỉ cảm thấy xương cốt mềm nhũn.
“Rồi rồi rồi, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Người phụ nữ hừ một tiếng yêu kiều, “Như thế còn nghe được... Giờ thì đã có thể nói cho em biết rốt cuộc anh đang tức giận với ai chưa?”
Trương Hưng Hoa nhíu mày, dùng ánh mắt lạnh lùng và nặng nề nhìn về một nơi nào đó ở phía trước.
Hứa Ninh thuận thế nhìn theo, chỉ thấy bóng dáng một người phụ nữ, trên người mặc âu phục màu đen giống những người đàn ông bên cạnh, nhưng nếu chỉ là bạn gái đi dự cùng thì mặc như thế có phần hơi lòe thiên hạ...
Trong tư tưởng của cô ta, đàn ông chinh phục thiên hạ, quát tháo thương giới; còn phụ nữ thì chỉ cần phụ thuộc chặt chẽ, làm hoa dệt trên gấm là được rồi.
Căn bản không ngờ được rằng một người phụ nữ cũng có thể trở thành đối tượng được mời mọc, sóng vai bình đẳng với cánh đàn ông, đứng thẳng đĩnh đạc.
Chỉ có thể nói, sự thiển cận luôn hạn chế sức tưởng tượng của con người. Bản thân cô ta thế này nên lúc nào cũng cảm thấy đồng loại cũng nên giống như mình.
“Người phụ nữ đó...” Hứa Ninh lên tiếng thăm dò, vừa quan sát Trương Hưng Hoa lại vừa dán ánh mắt chặt vào bóng dáng ngồi ở phía bên kia.
Đột nhiên, chủ nhân của bóng dáng đó hơi nghiêng đầu nói chuyện với người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh, lộ ra nửa gương mặt trang điểm rất tinh tế.
“A” Hứa Ninh thốt lên.
Sao lại là cô ta?
Trương Hưng Hoa nhíu mày, dựng ly rượu bị người phụ nữ làm cho nghiêng đi, giọng nặng nề, “Lúc gào lúc thét cái gì thế hả? Còn chưa thấy đủ mất mặt à?”
“Không phải... Người phụ nữ đó...”
Trương Hưng Hoa nhìn cô ta với ánh mắt cảnh cáo, “Nhìn cho rõ hoàn cảnh hiện tại, thu hồi nhưng tâm tư vụn vặn vớ vẩn của em lại! Có một số người, anh không thể trêu vào, em càng không thể trêu vào.”
Hắn cho rằng Hứa Ninh ghen tị, trong lòng dù kiêu ngạo thế nào thì vẫn không thể không cẩn thận.
Lỡ như biến khéo thành vụng, đắc tội Đàm Hi thì có khi còn lỗ vốn.