“Giờ này ấy à?” Đàm Hi nhướng mày, “Cơm trưa thì muộn quá, mà cơm chiều lại sớm quá.”
“Trà chiều, không sớm cũng không muộn, vừa vặn hợp lý.” Ánh mắt Dương Tự hơi lóe lên, ý
cười dạt dào.
“Được thôi.” Cô rất muốn nhìn xem tên nhóc thối này đang có âm mưu gì.
Trường Phú Cung?
Đàm Hi bước ra khỏi xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày.
Dương Tự đứng yên, giơ tay làm động tác mới. “Có chắc là muốn uống trà chiều1ở đây không thế?”
“Khách quý thì nhất định phải chiêu đãi ở nơi xa hoa một chút thì mới thể hiện được thành ý.”
Đàm Hi cười, không nói gì, cất bước tiến vào. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, cô lại quay đầu nhìn thoáng qua làm cho Dương Tự không khỏi run rẩy trong lòng.
Phòng cao cấp nhất, đồ ăn quý nhất, còn có thương hiệu rượu vang mà Đàm Hi từng thích nhất, đúng thật là... có lòng
Nhưng chính vì thế mà cô8mới không thể không cảnh giác.
Lại nói, quan hệ giữa cô và Dương Tự cũng là nhờ có Tống Bạch ở giữa làm người bắc cầu, nếu nói về quan hệ cá nhân thì chỉ có thể coi là bạn bình thường, tuyệt đối không thể nào trịnh trọng như thế này được.
Khách quý ư?
Vị trí khách quý?
Đàm Hi không biết, nhưng cô hiểu rất rõ một điều, hơn nữa còn tin tưởng cực kỳ vững chắc vào điều đó...
Không có việc mà ân cần,2không phải trộm thì cũng là cướp!
“Đây là gà cơm gà bọc lá sen, món ăn thương hiệu ở đây, không hề kém với món ăn của Hồng Kông, còn đây là khoai môn bọc hạch đào, là một món ăn mới nổi ở phía Nam...” Dương Tự giới thiệu lần lượt, thấy Đàm Hi gật đầu thì không khỏi nhếch miệng cười đầy thỏa mãn.
Đàm Hi gắp một miếng cơm gà bọc lá sen, đang định xé mở tầng lá ở bên ngoài thì4Dương Tự lại giơ tay ngăn cản, “Chuyện này sao có thể để cô tự mình làm được chứ? Để tôi, để tôi.”
Nói rồi liền nhanh tay xé lá sen bọc bên ngoài ra, lộ ra lớp cơm gạo nếp trắng ở bên trong, lại dùng một đôi đũa sạch gắp nó vào bát của Đàm Hi.
“Được rồi, nếm thử xem!” Dương Tự rút khăn, vừa lau tay vừa nhìn cô bằng ánh mắt chờ đợi, nhìn giống hệt một con chó cưng đang chờ chủ nhân khen ngợi vậy.
Khóe miệng Đàm Hi giật giật. Người này lên cơn động kinh hay sao thế? Làm cái quái gì thế chứ?
Cô biết rất rõ cậu ấm Dương Tự này cao ngạo tới mức nào, chỉ cần nghĩ tới việc có thể chơi bời với Tổng Bạch, không phải con cưng của trời thì cũng là người được trời ưu ái, từ nhỏ đã mang ngạo khí hơn người, cho dù xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không bao giờ đi làm cái chuyện hầu hạ người khác như thế này.
Xem ra, ý đồ không nhẹ, âm mưu không nhỏ đấy!
Thú vị ra phết...
Đàm Hi cười nói cảm ơn, sau đó cúi đầu ăn, trong lúc ăn vô cùng chuyên chú, tập trung tinh thần, giống như không có việc gì quan trọng hơn việc giải quyết bàn ăn trước mặt vậy.
Dương Tự: “...”
Người ta ăn ngon như thế, quả thực cậu ta cũng ngại mở miệng nói lúc này.
Tiền nào của nấy, đồ ăn quý cũng có khác, Đàm Hi vốn không đói nhưng vì đồ ăn rất ngon nên cũng không nhịn được mà ăn thêm vài miếng.
Lúc đầu, Dương Tự nhìn cô ăn, cứ ngồi bên cạnh muốn nói mà không dám nói, sau đó thấy Đàm Hi ăn hăng hái như thế thì cũng không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực.
Thôi! Ăn no rồi nói sau,
Trong căn phòng ăn rộng lớn, một nam một nữ đều không nói chuyện gì với nhau mà chuyên tâm đối phó với đủ mọi đồ ăn tinh xảo ở trên bàn, tư thế như gió cuốn mây tan.
Nửa tiếng sau.
Đàm Hi đặt đũa xuống trước, rút khăn ăn ở bên cạnh ra lau miệng, thong thả ung dung, cực kỳ ưu nhã.
“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì.”
Dương Tự còn chưa kịp nuốt hết nửa miếng tôm viên thủy tinh vào bụng, nghe thấy thế thì thiếu chút nữa bị sặc luôn: “Khụ khụ...”
“Làm gì kích động thế?” Đàm Hi mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ chế giễu, “Xem ra đúng là có âm mưu.”
“Khụ khụ khụ... Chị à, chị đừng oan uổng cho người tốt thế chứ? Thằng em còn chưa mở miệng, sao có thể nói là có âm mưu được?”
Đàm Hi thả khăn ăn xuống, “Được, vậy nói nghe xem nào.”
Dương Tự hắng giọng rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Thực ra là như này, tôi có một người bạn, cậu ta có một việc rất nhỏ muốn nói với cô nên nhờ tôi giới thiệu hai người làm quen với nhau.”
“Bạn à?”
“Phải, cũng là người trong giới cả thôi.”
“Tên là gì?”
“Sở Kiều.”
Ánh mắt Đàm Hi đột nhiên tối sầm xuống, “Có quan hệ gì với nhu yếu phẩm Phúc Tường?”
“Sở Hoài Binh là bác của cậu ta, Sở Khiểm là anh họ của cậu ta.”
Đàm Hi như suy tư gì đó.
“Cô biết thằng nhãi này à?” Dương Tự dò hỏi.
“Thời gian trước, Thịnh Dụ từng có hợp tác với Phúc Tường.”
“Vậy thì đúng là có duyên đấy, nếu không tôi giới thiệu hai người gặp nhau nhé?” Dương Tự cười nhẹ. Vì anh em, hôm nay coi như cậu ta đã dùng hết thể diện rồi.
Trước kia cậu ta rất sợ Đàm Hi, giờ lại đi chủ động hẹn ăn cơm, có trời mới biết, trong lòng cục cưng đây khổ tới mức nào.
Tự nhiên lại nảy sinh cảm giác bi tráng vì sự hy sinh khẳng khái của mình.
Dương Tự đột nhiên cảm thấy bản thân mình quá con mẹ nó vĩ đại rồi.
Sau một lúc lâu, Đàm Hi mới trả lời cậu ta, “Được, vậy gặp nhau đi.”
“Yes! Vậy để tôi gọi điện bảo cậu ta vào đây.”
“À, thằng nhãi đó nóng nảy không chịu được nên đang ngồi đợi ở ngay phòng bên cạnh ấy, nhanh thôi.”
Dương Tự vừa gọi điện xong, còn chưa tới nửa phút sau, cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Sở Kiều tiến vào, dáng người mét tám, áo thun, quần kaki, chân đi giày thể thao, nhìn y như một cậu sinh viên mới ra đời, hoàn toàn khác biệt với chàng phù rể mặc vest lịch sự trong lễ kết hôn hôm nào.
Vẫn là gương mặt đó nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác.
Rất trẻ trung, rất xán lạn.
“Hi, anh bạn.” Đàm Hi chủ động chào hỏi, hiển nhiên đã nhận ra anh ta, “Ngồi đi.”
Sở Kiều kéo ghế ra, “Cảm ơn. Không ngờ lại gặp lại nhau nhanh như thế.”
“Ồ? Tôi còn tưởng có người có ý tứ gì với mình, thì ra là tôi tự mình đa tình rồi.” Nói xong còn lắc đầu vẻ xấu hổ nữa.
Sở Kiều sửng sốt, chỉ biết cười trừ.
Anh ta chỉ thuận miệng nói mấy câu hỏi han mà đã bị đối phương túm chặt tóc, chặn cứng họng rồi.
Không hổ danh là nữ ma đầu.
“À thì... tôi không...” Sở Tam thiếu miệng lưỡi trơn tru lại biến thành tên nhãi không biết ăn nói.
Đàm Hi thấy thế thì ý cười càng sâu: “Nghe Dương Tự nói, anh tìm tôi có việc gì à?”
Sở Kiều vội vàng gật đầu như gà mổ thóc,“... Tôi muốn hỏi thăm một người qua cô.”
Nhớ lại cảnh tượng trong hôn lễ ngày hôm đó, Đàm Hi mơ hồ đoán ra cái gì, nhưng lại vẫn vờ như không biết, hỏi: “Ai cơ?”
“Chính là cô gái đi cùng cô tới dự hôn lễ của anh tôi hôm trước ấy, tên tiếng Anh là Camelia.”
“Camelia? Cô ấy nói với anh thế à?”
Sở Kiêu gật đầu.
“Hai người... có gặp nhau sau hôn lễ ư?”
“Trưa hôm ấy, tôi và cô ấy có chơi trượt ván với nhau ở ngoài quảng trường. Cô... cô ấy rất đáng yêu.” Trên gương
mặt trắng nõn của chàng trai trẻ nổi lên một rặng mây đỏ, ngượng ngùng, non nớt nhưng lại đủ để chứng minh sự chân thành và nghiêm túc của mình.
Đàm Hi không nói gì, quan sát anh ta một cách kỹ càng, ẩn giấu vài phần săm soi sắc bén.
Dương Tự ngồi bên cạnh cũng bị ảnh hưởng theo, chỉ thấy cổ lạnh toát.
Sở Kiều thì thản nhiên nghênh đón, không hề sợ hãi.
Sau một lúc lâu, Đàm Hi mới thu ánh mắt về, lạnh nhạt đáp: “Anh muốn theo đuổi bạn của tôi hả?”
“... Phải! Cô có thể giúp tôi được không?”
“Giúp như thế nào?” Đàm Hi hỏi lại.
Mắt Sở Kiều sáng rực lên, “Thế này đi, chúng ta kết bạn wechat đi, tiện cho việc liên hệ sau này, sau đó cô cho tôi cách liên lạc với cô ấy...”
Nói liền làm, không chỉ lấy điện thoại của mình ra mà còn chỉ huy Đàm Hi làm theo.
Vừa làm vừa cằn nhằn Dương Tự gây vướng bận: “Cậu ngồi sang một bên đi, đừng có làm ảnh hưởng tới việc giao lưu của tớ và Đàm Tổng.”
Dương Tự: “...” Đáng ăn đòn!
Vợ còn chưa cưới được vào cửa mà đã ném bà mối qua tường rồi.
Quá đáng!
Sở Kiêu: “... Đúng thế, nhấp vào đồng ý, xong rồi! À phải rồi Đàm Tổng, tên tiếng Trung của tiểu tiên nữ là gì thế?”
“Anh kết bạn với cô ấy rồi tự đi mà hỏi đi.” Nói xong, cất điện thoại đi, sau đó lại nói với Dương Tự, “Bữa trà chiều phong phú lắm, cảm ơn đã mời.”
“Ở thế... đi luôn à?” Sở Kiêu há hốc miệng nhìn theo bóng dáng Đàm Hi, vẻ mặt lúng ta lúng túng.
Dương Tự trợn mắt: “Nếu không thì sao? Cậu còn muốn như nào nữa hả? Đã có wechat của người ta rồi, cũng phải thấy đủ đi chứ!”
“He he... cũng đúng!” Dù sao cũng coi như đã có thu hoạch.
Đêm đó, Nhiễm Dao nhận được một lời mời kết bạn.
Lúc đó, cô vừa mới ra khỏi phòng tắm, tóc còn ướt nên cũng mặc kệ.
Sấy khô tóc, lại đắp mặt nạ, sau đó massage nâng mặt, kẻo mắt, cuối cùng là bôi kem dưỡng ẩm, xịt khoáng.
Vào một cái đã qua bốn mươi phút.
Không biết rằng ở đầu bên kia, người nào đó đã nóng nảy tới mức vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên.
“Sao còn chưa chấp nhận thế? Đã bốn mươi phút rồi...”
“Không nhìn thấy? Không muốn thêm?”
“Phiền chết đi được...”
“Nhưng cũng không từ chối mà, vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội!”
Cuối cùng, sau khi anh ta bọc cái chăn lạnh lăn lộn trên giường chán rồi điện thoại mới rung lên.
Mắt Sở Kiêu sáng rực lên, lộn người, bật thẳng dậy, vừa nhìn thấy thông báo “Đối phương đã đồng ý thêm bạn làm bạn tốt, hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện” thì lập tức rú lên đầy vui sướng.
“Yes! Yes! Yes! Tiểu tiên nữ, anh tới đây...”
Rầm rầm rầm!
Có người đập của.
“Em trai, em gào rú cái gì thế hả?” Chị Hai Sở gia lên tiếng, “Cháu gái bị em làm cho thức giấc rồi đấy nhé, cứ chờ bị chị Cả lột da đi!”
“Biết rồi! Không có gì, em sẽ nhỏ giọng mà.”
“... Tiểu bá vương dễ nói chuyện như thế từ lúc nào vậy?” Chị Hai Sở gia nhỏ giọng lẩm bẩm, lắc đầu, xoay người rời đi.