Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1132: Mặt tôi to quá, cô lại gần một chút đi




Nhiễm Dao mím môi.

“Ơ! Sao mặt lại đỏ nữa rồi?” Sở Kiều tỏ vẻ kinh ngạc, “Cô hay thẹn thật đấy...”

“Câm miệng!”

“Ôi chao, lại đỏ hơn nữa kia, không tin thì tự nhìn xem, tôi có gương này.” Nói liền đưa tay vào trong túi áo ngực sờ soạng.

Nhiễm Dao1tức giận, che mặt lại, “Sở Kiều, anh thật phiền.”

“Không tệ, không tệ, đã nhớ được tên của tôi rồi.”

“Đi thôi.” Anh ta cúi người cầm ván trượt lên, một tay giữ lấy, chu môi chỉ về phía bên kia đường.

“Đi đâu?”

“Trung tâm thương mại.”

“Hả?”

Sở Kiều nghiêng đầu, cười khẽ8một tiếng, tầm mắt dịch chuyển xuống chân Nhiễm Dao, “Cố định đi giày cao gót để trượt ván thật à? Luyện kỹ năng mới sao?”

Nhiễm Dao: “...” Giày cao gót cũng có tôn nghiêm đấy nhé, muốn ăn đòn?

“Nhanh lên, chần chừ gì nữa?”

“... Ờ.”

“Đấy, thế này mới2ngoan chứ.”

“Tôi nể mặt cái ván trượt thôi.”

Sở Kiêu thở dài, “Cuộc sống này thật khó khăn, người còn chẳng bằng cái ván trượt, thật con mẹ nó mệnh khổ mà!”

Nhiễm Dao lập tức cong môi cười.

Người thanh niên nhếch môi, để lộ ra tám cái răng đều tăm tắp.

Bên4kia đường là một trung tâm mua sắm, hiển nhiên Sở Kiều là khách quen ở đây, vòng vèo mấy lượt liên tới một cửa hàng chuyên bán đồ thể thao.

Người bán hàng tóc vàng mắt xanh mỉm cười tiến lên, áo sơ mi trắng mỏng manh hằn in rõ bra ren màu đen ở bên trong, ngay cả Nhiễm Dao cũng không nhịn được mà nhìn một hồi, thế mà Sở Kiều lại coi như chẳng thấy.

Trong lòng Tiểu Công Trúa tự nhủ: Tên này hoặc là gay, hoặc là mắt có vấn đề rồi.

Gà trống choai thì lại đang thầm nghĩ: Ngay cả ngực to gợi cảm mà ông đây còn chẳng thèm nhìn, hình tượng thanh niên trẻ ngây thơ chắc cũng gây dựng ổn thỏa rồi đấy nhỉ?

“Cái này... này... đôi này nữa... đưa cho cô ấy thử.”

Nhiễm Dao há hốc mồm, “Tôi còn chưa chọn mà...”

“Thế nên tôi mới chọn giúp cô đó.”

“Xấu à?” Sở Kiều cầm cái áo ba lỗ thể thao kia lên, “Màu đen huyền bí, biển xanh thẫm, vừa ngầu vừa bắt mắt, chẳng lẽ nhầm size: Mắt nhìn của tôi chuẩn lắm mà.”

Nói rồi còn tùy tiện đưa mắt tới trước ngực Nhiễm Dao, tiện đà lướt qua đường cong ở eo.

Da đầu Nhiễm Dao tê dại, giật cái áo trong tay anh ta cùng với cái quần đùi vận động mà người bán hàng vừa gỡ xuống và giày thể thao rồi vắt ngay vào phòng thử đồ, rầm...

Đóng cửa.

Sở Kiêu nhún vai, có lẽ chính anh ta cũng chẳng biết nụ cười của mình hiện tại ẩn chứa sự cưng chiều tới mức nào.

Cô gái bán hàng không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Mười phút sau, cửa phòng thay đồ vẫn không hề có động tĩnh gì.

Sở Kiều nhíu mày, tiến lên gõ cửa hai cái: “Tiểu tiên nữ Tiểu Sơn Trà? Camelia? Thay quần áo thôi mà, có cần lâu như thế không?”

“Không trả lời là tôi tông cửa vào đấy nhé?”

“Anh dám!”

“He, lại cứ phải dùng cách thô bạo này cô mới chịu cơ, thực ra tôi cũng rất bất đắc dĩ mà...”

“Câm miệng.”

“Nói đi, có cần giúp gì không?”

Giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra, Nhiễm Dao bước ra khỏi phòng.

Áo ba lỗ bó sát, quần đùi thể thao, chân đã thay giày cao gót bằng giày thể thao, chỉ có điều hai mảnh xương quai xanh và đôi chân dài thẳng tắp vẫn cứ lộ ra ngoài một cách chói lọi.

Người bán hàng thốt lên, Sở Kiều hít khí lạnh.

Bởi vì Nhiễm Dao thật sự quá trắng, không phải kiểu trắng nhợt nhạt yếu đuối mà là hồng hào khỏe mạnh.

Có hơi giống màu da của người u Mỹ nhưng gần như không nhìn rõ lỗ chân lông, những chỗ lộ ra ngoài thậm chí còn chẳng có một chút sẹo nào, ngay cả nốt ruồi cũng không có.

Cô đi tới trước gương, lắc cánh tay, vặn cổ, đường cong toàn thân nở rộ, nhìn bên trái lại ngắm bên phải, thậm chí còn giậm thử chân.

Sở Kiêu ho khẽ, ra vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại không nhịn được bay bổng, “Đôi giày đó... có vừa chân không?”

“Vừa vặn.”

“Ngực... có bó sát quá không?” Căng thế kia, chắc là không thoải mái rồi.

“Cũng bình thường.”

“Quần thì sao? Dài? Ngắn?”

Nhiễm Dao kéo một chút, “Phù hợp.”

“Thế tốt, tính tiền thôi.” Sở Kiều lấy ví ra, lưu loát quẹt thẻ.

Động tác tự cho là rất đàn ông này lại bị cắt ngang giữa chừng. Nhiễm Dao đưa một cái thẻ đen cho người bán hàng, “Để tôi tự thanh toán.”

Sở Kiều: “...”

Mua xong đồ thể thao thì mua luôn cả ván trượt ở đó luôn.

Cô gái trẻ quẹt thẻ mà không nháy mắt lấy một cái, “Xong rồi! Giờ đã đầy đủ hết trang bị, đi thôi!”

Sở Kiều lại trở thành người bị động, “Này, cô chạy gì chứ? Chờ tôi với nào...”

Hai người quay trở lại quảng trường, xác định tuyến đường trượt, sau đó người nào đặt chân lên ván trượt của người nấy, vận sức chờ phát động.

Nhiễm Dao: “Three.”

Sở Kiêu: “Two.”

Nhiễm Dao: “One.”

Sở Kiều: “Go!”

Hai người gần như hành động cùng lúc, đồng thời vọt lên. Nửa đoạn đầu Nhiễm Dao dẫn đầu nhờ vào ưu thế người nhỏ gọn. Sở Kiều không dám khinh địch, thu lại nụ cười trên môi, tăng tốc cuống cuồng bám theo.

Cô gái trẻ này đúng là rất giỏi đấy!

Nhiễm Dạo quay đầu lại, xoay người, tóc dài đón gió tung bay, dưới ánh mặt trời như phản xạ kim quang lấp lánh, “A ha ha... Loser!” Sau đó, dựng ngón giữa một cách oai hùng.

Sở Kiêu nghiến răng, “Cô cứ chờ đấy cho tôi...”

Tiểu tiên nữ hung mãnh, anh ta thích rồi đấy! He he...

Tới gần điểm cuối, rốt cuộc Sở Kiều cũng phản công thành công, thuận lợi về đích trước.

Nhiễm Dao về sau một bước, nhảy xuống khỏi ván trượt, đứng trên mặt đất, khuỷu tay chống vào cột đá, há miệng thở hồng hộc.

“Camelia, thể lực không ổn rồi.” Sở Kiều lau mồ hôi, cười chế nhạo một cách đường hoàng.

Nhiễm Dao trừng mắt hung dữ với anh ta một cái, miệng lập tức phản pháo: “Thể lực không ổn mà còn có thể dẫn trước ai đó quá nửa đoạn đường, anh cũng chỉ được đến thế mà thôi.”

“Trên người tiên nữ không nên mọc gai thế chứ.”

“Tôi chưa từng nói mình là tiên nữ.” Nhiễm Dạo khẽ hừ.

“Cũng đúng, cây xương rồng cũng có chữ “tiền” mà ha.”

*Cây xương rồng theo Hán Việt là tiên nhân chưởng.

“...” Người này thật đáng ghét.

“Trông đổ đấy nhé.” Sở Kiêu đá vào ván trượt trên mặt đất rồi xoay người chạy đi.

“Này! Anh đi đâu thế hả?”

Người thanh niên không quay đầu lại. Nhiễm Dao trợn tròn mắt, rút giấy ướt từ trong túi ra để lau mồ hôi.

Ngày tháng Tám, nắng rọi xuống đỉnh đầu, sóng nhiệt cuồn cuộn.

Ánh mặt trời mang theo vẻ hanh khổ ấm áp, mồ hôi người con gái chảy ròng ròng, chẳng khác nào một bức tranh thanh xuân tươi đẹp.

Nhiễm Dao dang tay ra, hơi híp mắt, hưởng thụ sự nhẹ nhàng vui vẻ thấm đẫm qua từng lỗ chân lông đang nở rộ, trong lòng dường như cũng theo đó mở rộng hơn nhiều.

“Này! Làm cái gì thế? Nghe giảng đạo à?” Không biết Sở Kiều đã quay về từ lúc nào, trong tay có thêm hai chai nước khoáng.

“Suyt!” Nhiễm Dao ra hiệu cho anh ta đừng nói chuyện.

Sở Kiều im bặt, học theo động tác của cô, dang rộng hai tay ra dưới ánh mặt trời, nhưng mặt trời lúc này quá chói, không thể không híp mắt lại, “Cô đang ôm ánh mặt trời đấy à?”

“Không, tôi đang ôm sự ấm áp.”

Người đàn ông nghiêng đầu, bởi vì híp mắt nên cũng không thể nhìn rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười nở trên môi thiếu nữ một cách mơ hồ, mồ hôi chảy vào miệng, không ngờ anh ta lại nếm được vị... ngọt lành?

“Anh muốn mời tôi uống nước à?” Nhiễm Dao thu tay lại, đứng yên, nghiêng đầu nhìn Sở Kiều.

Sở Kiều khẽ ho, hai tay đang dang ra lại rủ về bên người, lắc lư chai nước khoáng trong tay sau đó tung ra, “Này.”

Khoảng cách của hai người không xa nên Nhiễm Dao có thể tiếp được một cách nhẹ nhàng.

“Cảm ơn.”

Uống nước xong, Sở Kiều đề nghị hai người đua thêm lần nữa.

“Được thôi, với tôi không thành vấn đề.”

Hai người lại đứng vào vị trí của mình. Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt thiếu nữ vô cùng nghiêm túc, ánh mắt người thanh niên lại cực kỳ sắc bén.

Khí thế va vào nhau, chiến hỏa lập tức bùng nổ.

“Three, two, one...”

“Khoan đã!” Sở Kiêu đột nhiên lên tiếng.

“Sao hả?” Nhiễm Dao nghiêng đầu, mắt lộ ra vẻ dò hỏi, đột nhiên đầu bị thứ gì đó trùm lên.

Cô giơ tay kéo xuống, “Mũ lưỡi trai? Cho tôi hả?”

“Ừ, nhìn khá ngầu, còn có thể che ánh nắng nữa.”

“Thế sao?” Nhiễm Dao học theo bộ dạng của anh ta, quay ngược mũ về sau, thuận tay sửa sang mái tóc dài của mình, “Có phải thế này nhìn còn ngầu hơn nữa không?”

“Quả thực siêu ngầu! Oh yeah=” Người thanh niên giơ tay chữ V lên, nụ cười trong sáng và đơn thuần.

Nhiễm Dao cũng cực kỳ phối hợp làm động tác tay như anh ta, quyết tâm khiến cho mình càng ngầu hơn.

“Lúc này, nếu có thể tự sướng một bức ảnh thì càng hoàn mỹ hơn. He he...” Nói xong liền móc điện thoại từ trong túi quần ra, hơi trượt sang phải một chút, mở chế độ chụp ảnh.

Mắt hạnh của Nhiễm Dao cũng sáng lên, “Chụp thật đấy à?”

“Không tiện sao? Vậy bỏ đi...”

“Không, anh chụp đi.” Ánh nắng, ván trượt, quảng trường, gió nhẹ, hết thảy đều thích hợp, nếu không chụp thì thật đáng tiếc.

Sở Kiều lấy điện thoại ra, “Cô ghé sát vào chút nếu không thì màn hình không lấy được cả hai chúng ta đầu.”

“Oh.”

“Mặt tối to quá, cô ghé lại gần thêm chút nữa đi.”

Nhiễm Dao yên lặng ghé lại gần hơn, hai gương mặt chỉ thiếu một chút nữa là đụng phải nhau, thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng được lông tơ ở trên mặt đối phương cọ lên mặt mình.

“Tay anh xa ra một chút đi! Gần như thế thì sao có thể lấy được mặt.” Nhiễm Dao lùi lại, vẻ mặt không vui.

Không phải tên này cố ý đấy chứ?

Sở Kiều ậm ừ một tiếng, không dám giả ngu nữa mà vội vàng duỗi tay ra, “Xong rồi, cô tới đây.”

Nhiễm Dao nghe theo.

“Một, hai, ba, cười!”

Tách tách tách tách tách tách...

“Làm gì thế?”

“Tôi cài đặt chế độ chụp liền sau bức ảnh, he he...”

Chụp xong, lần thứ hai xuất phát, Nhiễm Dao tràn trề sức sống, Sở Kiều tung ra toàn bộ hỏa lực. Hai người không ngừng bám sát nhau, gần như về đích cùng một lúc.

“Tính sao đây?” Sở Kiều cấm ván trượt lên tay.

“Đương nhiên tôi về nhất rồi.”

“Why?”

“Lady first! Đã nghe bao giờ chưa?”

Sở Kiêu “xì” một tiếng, “Cô không nên bắt nạt đồng hương nam như thế chứ.”

“Vậy hòa.”

“Thế còn nghe được.”

Nhiễm Dao kéo mũ xuống, “Trả lại cho anh.”

“Làm gì? Tôi không cần.”

“Đây là đồ của anh mà!” Nhiễm Dao khó hiểu.

“Đã tặng đi rồi thì nó là của cô.”