Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1120: Bà lục, quãng đời còn lại xin hãy chỉ dạy nhiều hơn




Về đến nhà, Đàm Hi liền gọi con trai vào phòng sách.

“Nói đi, lý do.”

A Lưu đứng ở giữa phòng, vóc dáng nhỏ bé thẳng tắp, nghe thấy thế, ánh mắt co lại: “Là do ông ta chặn đường con trước.”

“Vì thế con đâm thẳng vào luôn?”

Cậu bé gật đầu: “Có vấn đề gì ạ?”

Đàm Hi híp mắt, lóe lên tia sáng nguy hiểm: “Nếu người bay ra khỏi xe gãy răng là con, con vẫn cảm thấy không có vấn đề gì sao?”

“Sẽ không. Trước1khi thi đấu, con đã kiểm tra dây an toàn rồi.”

“Lỡ dây an toàn không chặt thì sao?”

“Ba con ở bên cạnh con.”

“Chậc, con suy nghĩ cũng khá chu đáo đấy chứ.” Đàm Hi nhếch môi, như cười như không.

A Lưu mím môi.

“Muốn giành lấy được hạng nhất như thế sao? Mẹ nhớ trước giờ con không thấy hứng thú với kiểu trò chơi như thế này lắm.”

“Trương Chí Kỳ cố tình ném hỏng Greta của con.”

Đàm Hi cau mày.

Trước đây không lâu, A Lưu có8hoàn thành một món ghép hình Lego, là một người đẹp cơ bắp ba tay, cậu bé rất hài lòng, còn đặt tên cho nó là “Greta“.

Vài ngày gần đây không thấy cậu nhóc lôi nó ra chơi, còn cho rằng chơi chán rồi, ai ngờ...

“Cố ý trả thù?” Đàm Hi nhướng mày.

Cậu bé nhìn sang hướng khác, lẩm bẩm: “Là do cậu ta không chịu tuân thủ quy tắc trước mà.”

“Được rồi, chuyện đến đây là chấm dứt, con ra kêu ba con vào đây.”

“...2Vâng.”

A Lưu xoay người ra ngoài, không lâu sau, Lục Chinh bước vào.

Đàm Hi đứng trước cửa sổ sát đất, nghe thấy tiếng động, không quay đầu lại, giây tiếp theo, cánh tay của anh vòng qua, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Hơi thở nóng hổi phả vào tai, giọng nói trầm thấp vang lên: “Con trai chọc em không vui à?”

Đàm Hi hơi nghiêng đầu, cánh môi phớt qua chóp mũi của anh: “Không có.”

“Vậy sao lại buồn bực không vui?”

“Em chỉ cảm4thấy A Lưu trưởng thành quá sớm, cũng quá... có chủ kiến.”

“Điều đó nói lên gen của anh và em đều tốt, sinh được một đứa con trai thông minh.”

Đàm Hi trợn mắt: “Chỉ sợ nó thông minh quá thôi.”

Lục Chinh khựng lại, nhớ đến chuyện xảy ra vào hôm nay, chợt hiểu ra: “Lý do gì?”

“Đứa bé kia cố tình làm hỏng Greta của nó.”

“Chậc, tâm tư báo thù khá nặng. Nhưng đó mới là con cháu của nhà họ Lục anh.”

Đàm Hi nhéo eo của anh: “Anh dạy con như thế đó à? Không sợ dạy ra một đứa cực phẩm nhỏ hay sao?”

“Haha, cực phẩm to cũng đã bị anh thu phục rồi.” Vừa nói vừa nâng cằm Đàm Hi lên: “Chẳng lẽ lại sợ không xử lý được cực phẩm nhỏ hay sao?”

“Anh nghiêm túc một chút cho em!”

“Anh rất nghiêm túc mà.”

“Đừng nghĩ quá nhiều.” Cằm của Lục Chinh gác nhẹ lên lên vai cô, mùi hương thoảng thoảng bay tới: “Phía con trai, anh tự có cách.”

Đàm Hi xoay người, nhìn thẳng vào anh: “Rốt cuộc anh có làm được hay không?”

Khóe môi anh nhếch lên, húc về phía trước: “Chẳng phải tối qua đã diễn tập thử rồi sao?”

Đàm Hi: “...”

Lục Chinh kéo cô ngồi xuống ghế, Đàm Hi ngồi thẳng lên đùi anh.

“Còn nhớ con gái đã nói gì lúc đứng ở cổng trường không?”

Đàm Hi nhướng mày: “Nói gì?”

“Nó không muốn hai chúng ta ly hôn, cũng không muốn có mẹ kế.”

“Cho nên?”

“Có phải em nên cho anh một danh phận không đây?” Ánh mắt anh sáng quắc, như muốn làm bỏng cố.

Đàm Hi tránh né theo phản xạ, nhưng phần gáy lại bị bàn tay ấm nóng của anh giữ chặt, không thể không nhìn thẳng vào mắt anh.

“Khụ... Danh phận đều là phù du, chúng ta bây giờ chẳng phải khá tốt...Ôi! Đau đau đau!”

“Không sợ chết thì cứ nói tiếp đi.” Nụ cười của anh đầy âm hiểm.

“Anh bóp em đau quá...” Ánh mắt oán giận.

Khuôn mặt anh thoáng xuất hiện vẻ lúng túng. Anh nới lỏng tay, chuyển sang xoa, ngón tay mang theo vết chai khẽ ma sát lên vùng da gáy mềm mại của cô.

Đàm Hi thấy dễ chịu, cô híp mắt lại.

Lục Chinh: “Ngày mai, cầm hộ khẩu, đi đến Cục Dân chính.”

Đàm Hi: “Em có thể phản kháng không?”

Lục Chinh: “Vô hiệu.”

Đàm Hi: “... Bạo quân.”

Lục Chinh: “Từ nay về sau hậu cung của trẫm chỉ có mỗi mình ái phi, có phải rất có cảm giác thành tựu không?”

Đàm Hi: “Bình thường.”

Lục Chinh: “Ngoan, đêm động phòng hoa chúc, thời khắc độc sủng một mình ái phi.”

Dưới ánh mắt nóng bỏng trần trụi của anh, cô run cầm cập.

Lưu manh không đáng sợ.

Chỉ sợ lưu manh có văn hóa.

Ngày hôm sau, trời trong xanh.

Đàm Hi dậy sớm tập thể dục, chạy hai vòng biệt thự và công viên, khi đang chuẩn bị chạy vòng thứ ba thì cổ tay bị người khác kéo lại.

“Đại Điềm Điềm, cùng chạy không?”

Anh mang một đôi dép lê, phía dưới mặc chiếc quần đùi, phía trên mặc chiếc áo thun POLO tay ngắn.

Rất đẹp trai, rất thoải mái, nhưng không giống như để đi tập thể dục.

“Đừng chạy nữa, về nhà thay đồ.”

“Làm gì?”

“Đăng ký.”

“Vẫn còn nhớ kia à?” Đàm Hi chớp mắt, “Chắc chắn không phải nói đùa đấy chứ?”

Sắc mặt anh nặng nề.

Cô vội vàng vuốt lông: “Chẳng phải là đi đăng ký thôi sao? Được thôi, đi nào!”

Thế là trời quang mây tạnh.

Dưới yêu cầu quyết liệt của ai đó, Đàm Hi mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với một chiếc quần ống rộng đáy cao màu đen, đóng thùng, vùng thắt lưng ôm trọn lấy một vòng eo nhỏ nhắn.

Lục Chinh cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây thẳng tắp. Ngày thường anh vẫn mặc màu đen bỗng dưng lại đổi thành màu trắng, nhẹ nhàng sạch sẽ, nhưng không mất đi vẻ cứng rắn kiến nghị.

Giống như một tướng soái nho nhã.

9 giờ15 phút, chiếc Hummer dừng trước cổng Cục Dân chính khu XX thuộc thủ đô.

Hai người xuống xe, phát hiện cửa đã đóng.

Ngoại trừ họ ra, cũng không còn ai khác.

Đàm Hi chớp mắt: “À... hình như hôm nay là thứ 7, nghỉ hai ngày cuối tuần, không làm việc.”

Lục Chinh: “...”

Hồ đổ cả một buổi sáng, trên đường về, anh không nói chuyện, cả khuôn mặt đen thui.

Đàm Hi buồn cười, giơ tay ra gãi cằm của anh: “Nóng lòng muốn kết hôn với em như thế sao?”

Lục Chinh nhìn cô thật lâu: “Muốn.”

Đàm Hi nhướng mày.

“5 năm trước đã muốn rồi.” Anh bổ sung thêm.

Cổ trầm mặc: “Ngày kia, thứ hai, chúng ta lại đến nữa?”

“Được.” Khuôn mặt đen thui cuối cùng cũng có xu hướng trở về bình thường.

Thứ hai, ngày làm việc.

Thư ký mới của Tổng Tài vẫn chưa đến, Lâm Tâm tạm thời đảm nhiệm chức vụ này.

7 giờ 30 phút anh ta đến công ty, 8 giờ nhận được cuộc gọi của Đàm Hi.

“... Xin nghỉ?”

“Ừ.” Đầu dây bên kia, giọng của cổ nhàn nhạt.

“Chỉ số ngày hôm nay...” Lâm Tâm ấp úng.

“Anh tiếp tục quan sát, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì đừng gọi điện thoại.”

“Hả?”

Đàm Hi nhếch môi: “Hôm nay, bà chủ nhà anh có việc lớn cần phải hoàn thành.”

“Cái gì?”

“Đăng ký kết hôn.”

Lâm Tầm: “?!”

“Buổi chiều gặp, bye!”

Không đợi anh ta hỏi thêm, cô đã cúp máy.

Cùng lúc đó, tòa nhà Lục Thị.

“Chào buổi sáng Thư ký Trần.”

“Chào buổi sáng.”

“Thư ký Trần, đây là bảng báo cáo quý của bộ phận tài vụ đưa lên, giám đốc Trương nói...”

“Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại trước đã.” Trần Khải lấy điện thoại ra, nhìn người gọi đến, bỗng chốc vực dậy 120 vạn phần tinh thần.

“Lục Tổng. Tôi đã đến công ty rồi... Không có hành trình gì đặc biệt cả... xin nghỉ nửa ngày? Không... tôi có thể có ý kiến gì được chứ? Chỉ là cuộc họp quý của hôm nay... Vâng, tôi biết rồi... Tổng giám đốc Hàn vẫn còn chưa đến... Vâng, tôi sẽ báo với anh ấy... À, tôi có thể nhiều chuyện hỏi một câu, lý do xin nghỉ phép của anh là gì không? Không phải thăm dò đời tư cá nhân, ít ra cũng có một lý do thông báo đến giám đốc các bộ phận... Cái gì? Đăng... đăng ký kết hôn?!”

Trần Khải sửng sốt, đầu dây bên kia đã cúp máy rồi nhưng anh ta vẫn còn giữ động tác nghe điện thoại.

“Thư ký Trần?”

“Hả?”

“Xảy... xảy ra chuyện gì sao?”

“... Chuyện lớn.”

Cổng Cục Dân chính, Đàm Hi và Lục Chinh xuống xe, dắt tay nhau đi vào trong.

Bên trong đã có vài cặp đôi đang xếp hàng, hai người đứng ở cuối hàng.

Phía trước, cứ một đôi rời đi, trong tay mỗi người đều cầm một cuốn sổ màu đỏ, mùi vị ngọt ngào lan tỏa trong không khí, cứ như cả thế giới này đều chìm trong hũ mật ong.

Cuối cùng, 15 phút sau đến lượt họ.

Nhân viên làm giấy chứng nhận là một cô gái trẻ tuổi, mặt tròn, non nớt, cười rất ngọt, trông rất khiến người ta yêu thích.

“Mời hai anh chị ngồi, chúc mừng hai người nhé!”

Vừa nói chuyện, vừa nhìn nhìn hai người thêm vài lần, dù sao cũng không nhiều cặp đôi có dung mạo xuất sắc như thế.

Đàm Hi gật đầu cảm ơn, lấy một hộp chocolate từ trong túi ra: “Kẹo hỷ.”

Cô gái kinh ngạc, nhận lấy mà chẳng tỏ ra ngượng ngùng làm gì: “Hãy đưa hộ khẩu của hai người cho tôi, ba tấm hình chụp chung, hai tấm hình chụp riêng của mỗi người.”

Trước khi đến Lục Chinh đã chuẩn bị hết những thứ yêu cầu, đặt chúng vào trong một chiếc túi đựng hồ sơ.

Lúc cầm hình chụp chung của hai người, cô gái lại bị kinh ngạc một lần nữa.

Màu nền đỏ, đôi nam nữ mặc áo sơ mi trắng dựa đầu vào nhau, tuy chỉ cười mỉm, nhưng ánh mắt rất hạnh phúc, cách một tấm hình vẫn có thể cảm nhận được điều tuyệt vời của “vì yêu“.

“Phiền hai anh chị điền vào bảng này, bên cạnh có bảng mẫu đối chiếu.”

Làm theo lời dặn.

Sau khi điền xong, giao cho cô gái ấy, mỗi người 4,5 tệ, tổng cộng 9 tệ.

Cuối cùng, đóng dấu nổi, hai người chính thức trở thành vợ chồng.

Quyển sổ nhỏ màu đỏ, quan hệ pháp luật đã định.

Giây phút bước ra Cục Dân chính, Đàm Hi vẫn hơi chưa phản ứng lại được.

Ánh nắng chói chang khiến người ta phải nheo mắt lại.

Anh ôm lấy eo cô, “Bà Lục, quãng đời còn lại xin hãy chỉ dạy nhiều hơn.”