Ngộ Hạ giật mình bởi một tiếng “bạn gái“.
Dịch Hồng vừa đến gần thì nghe thấy những lời nói như lời tỏ tình của con trai, khóe miệng anh ta có
“Đồ nhóc ranh, biết giở trò lưu manh rồi phải không?”
“Ối... Đau! Đau!”
Chuột Con bị kéo lỗ tai, cậu nhóc kêu rống lên.
Ngộ Hạ chỉ nhìn thôi đã thấy đau rồi.
“Chú...chú Dịch, chú... đừng kéo đứt lỗ tai của anh Tiểu Dịch chứ...”
Dịch Hồng ho nhẹ, lúng túng thu tay về:1“Yên tâm, không đứt được đâu.” Ánh mắt lướt nhìn về nơi không xa. Vóc người cao lớn của người đàn ông như một cây bạch dương cao ngất, lúc này mặt Lục Chinh trông nặng nề, ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn còn khá là dịu dàng.
Dịch Hồng thở phào, xem ra, chiêu tiên phát cho nhân* này vẫn có tác dụng.
* Tiên phát chế nhân: ra tay trước chế ngự địch.
Nhìn vào ánh mắt u oán của con trai,8anh ta thở dài nặng nề: Ông đây không dạy dỗ con, đợi đến khi cha của con gái nhà người ta đến dạy dỗ con thì không có chỗ để khóc đâu nhé, lúc đó đầu có chuyện véo tại là xong?
Đúng là Lục Chinh đã phát hiện ra động tĩnh ở bên này sớm hơn Dịch Hồng, còn về những lời nói của tên nhóc kia cũng bị anh nghe được gần hết rồi.
Hay lắm!
Dám để ý con gái2anh ư?
Lục Chinh vốn muốn ra tay ngay, nhưng Dịch Hồng lại nhanh tay hơn, không cho anh cơ hội này.
“Ba ơi!” Ngộ Hạ xoay đầu lại liền nhìn thấy Lục Chinh ở sau lưng. Cô bé cất bước sà vào lòng anh.
Lục Chinh đón lấy một cách vững vàng. Anh bế con gái lên, ôm vào lòng: “Đang làm gì đó?”
“À... Anh Tiểu Dịch muốn tặng cúp của anh ấy cho con.”
“Vậy sao?”
“Vâng ạ! Còn nói con là bạn gái4của anh ấy.”
Dịch Hạo Lâm bị ba mình kéo đi, nếu không lúc này cậu đã hóa thân thành chú chó pug, ngoắc đuôi lên trời: “Hạ Hạ, em đồng ý rồi à?!”
Khuôn mặt vừa dịu xuống của Lục Chinh bỗng chốc lại trở nên đen thui, anh xoay sang nhìn con gái.
Ngộ Hạ lắc đầu ngoây ngoậy.
Cô bé còn nhớ, trước đây ba từng nói không thể để con trai ôm, hôn, cũng không được yêu đương.
“Yêu đương là gì ạ?”
“Là làm bạn gái của người khác.”
Ngộ Hạ rất ngoan ngoãn, cô bé đều nhớ kỹ trong lòng.
Dịch Hồng bịt miệng của đứa con trai ngốc lại, cười ngại ngùng: “Trẻ nhỏ nói năng không biết suy nghĩ, xin lỗi nhé.”
Lục Chinh lạnh bằng nhìn anh ta, không mang theo chút nhấn khí nào.
Ánh mắt Dịch Hồng lóe sáng, phần gáy lạnh toát.
“Ba ơi, hình như A Lưu đang gọi ba...” Ngộ Hạ gác đầu trên vai Lục Chinh, vừa hay nhìn thấy em trai đang vẫy tay về hướng bên này.
Lục Chinh xoay người rời đi.
Cuộc thi xe điện đụng sắp bắt đầu rồi. Dịch Hồng thở phào, tay vẫn còn bị miệng con trai. Cậu bé không vùng vẫy thoát ra được trở nên bực bội, phát ra những tiếng “ưm ưm“.
“Được rồi! La cái quái gì!”
“Phù...” Cậu bé sắp ngạt thở chết rồi đây!
“Dịch Hạo Lâm, ba cảnh cáo con nhé, còn dám giở trò lưu manh thì lần sau ông đây sẽ không cứu con đâu!”
“Tại ba hết đấy!” Đẩy mạnh anh ta, mắt mũi cậu bé đỏ bừng, “Nếu không Hạ Hạ đã là bạn gái của con rồi!” Nói không chừng còn có thể nắm tay nhau nữa.
“Còn ngoan cố chứ gì?!” Dịch Hồng lớn giọng quát.
Dịch Hạo Lầm nhìn anh ta bằng ánh mắt u oán.
Khi nhìn vào ánh mắt đó, một người đàn ông to lớn như Dịch Hồng lại cảm thấy... tội lỗi một cách buồn cười?
“Con trai à, bây giờ con vẫn còn nhỏ.” Anh ta nhẹ giọng, bắt đầu nói lý lẽ, “Tìm bạn gái gì đó, vẫn còn sớm lắm.”
“Lâm Đại Bảo nhà người ta mới học lớp mầm đã có rồi. Con đã học đến lớp chồi, dựa vào gì mà không thể tìm bạn gái chứ?”
“Lâm Đại Bảo?” Dịch Hồng tìm trong ký ức, anh ta thật sự không biết đó là đứa bé nhà nào.
“Thì là đứa bé ba tuổi trong Đại Đoàn Viên ấy!”
“Đại... Đoàn Viền?”
“Vâng ạ, trong phim truyền hình ấy, ba chưa xem à? Ngày nào mẹ kế cũng xem hết.”
Mặt anh ta nặng nề: “Vì thế con cũng xem cùng a?” “Bà ta bật tiếng lớn như thế, con không muốn xem cũng không được.” Dịch Hạo Lâm bày ra vẻ mặt “con có làm gì sai đâu, con cũng hết cách mà“.
“...” Hứa - Ninh, cô được lắm!
Bên kia, tiếng súng lệnh vang lên, cuộc thi xe điện đụng chính thức bắt đầu.
Khu sân chuyên dùng rất lớn, gần 30 chiếc xe điện đụng khởi động cùng một lúc, giống như bọ cánh cứng sống lại.
Quy tắc là do các bé điều khiển, phụ huynh phụ trợ, có thể về đích trong hỗn loạn và gõ vang chiếc chiêng đầu tiên thì xem như giành chiến thắng.
Khoảng cách từ điểm bắt đầu đến điểm đích không xa lắm, nhưng do các bé thao tác, cho dù là lực kiểm soát hay cảm giác phương hướng đều không theo ý mình được. Có bé đầm ngang đầm dọc, có bé xoay vòng vòng tại chỗ, tiếng cười vui tiếng kinh hô hòa lẫn vào nhau. Số đội nghiêm túc tiến về đích không nhiều.
Cộng thêm xung quanh đã loạn cào cào, bạn không đụng người khác, không có nghĩa là người khác không đụng bạn.
Tóm lại là chỗ này đụng một cái, chỗ kia đụng một cái, không loạn cũng thành loạn.
Lục Chinh ngồi trên ghế phó lại, tay dài chân dài phải co rúm lại, cứ như bị người ta nhét vào đó vậy.
Theo lý mà nói, đứa bé nhỏ như vậy, điều khiển vô lăng đã rất khó khăn rồi, huống gì còn phải chở nặng nữa?
Vẫn phải cảm ơn Lục đại phú hào. Mỗi một chiếc xe điện đụng trên sân đều đã được cải tạo đặc biệt, cho dù là độ nhanh nhạy hay khả năng điều khiển đều đã được kiểm tra nghiêm ngặt, khống chế trong mức trẻ em 5 tuổi đểu có thể sử dụng được.
Có thể nói trình độ khoa học kỹ thuật được áp dụng vào mặt này đã đạt đến mũi nhọn trong ngành. Nếu không sao có thể được xưng là “Nhà trẻ quý tộc” trong truyền thuyết của Tứ Phương Thành?
Ngay cả ngày hội gia đình cũng được tổ chức hoành tráng đến thế.