*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Như Thu tiến lên, chủ động giơ tay ra: “Chính là tôi đấy”
Đàm Hi bắt tay lại, “Thím Hai phong thái vẫn như xưa”
“Nay là thiên hạ của thanh niên các cô, tôi đã chừng này tuổi rồi, chỉ có nước chạy theo thôi.”
Hàn huyên một hồi, không thiếu những lời khách sáo, nhưng cả đôi bên đều hiểu rõ trong lòng rằng, trong đó có bao nhiêu chuyện tạp nham.
Thái cực bát quái, đẩy tới đẩy lui.
Trương Như Thu biết rằng, nay Đàm Hi đã khác trước rồi, đã không còn là cô bé mồ côi ăn nhờ ở đậu nhà người quen năm xưa, trong tay không chỉ nắm hai ngân hàng đầu tư lớn là CK và Thịnh Dụ mà còn thu được cả Bàn Quy vào trong túi, còn sinh cho Lục Chinh hai đứa con một trai một gái, có thể nói1là vẻ vang vô hạn.
Nhưng biết là một chuyện, còn gặp trực tiếp lại là một chuyện khác.
Con người trước mắt bà ta lúc này cho dù là cách nói năng hay khí thế đểu khác xa so với cô cháu gái tính cách yếu đuối trong ký ức bà ta trước kia. Cho dù là kẻ lão luyện trên thương trường cũng chưa chắc đã lão luyện giảo hoạt được như cô, một người thực sự có thể thay đổi được đến thế hay sao?
Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng dường như đã thay đổi hoàn toàn bên trong, cứ có cảm giác... rợn cả tóc gáy.
Nhưng Trương Như Thu đã từng này tuổi rồi, khả năng không thể hiện rõ vui buồn lên trên mặt đã quá đỗi thuần thục, bên trong không biết có bao nhiêu sóng gió đang trào dâng lên, nhưng8bên ngoài vẫn sống yên biển lặng.
Đàm Hi nhìn... thím Hai cũ đánh giá đầy hứng thú.
So với trong ký ức của nguyên chủ, người phụ nữ mạnh mẽ vô cùng có uy tín đó, lúc này đây ở trước mặt cô tuy trang điểm cẩn thận, cách ăn mặc cũng thận trọng tỉ mỉ, nhưng vẫn không che đi được dấu vết năm tháng.
Thế nhưng khí chất lại càng giống người làm ăn hơn.
Trước khi ly hôn, dù có tài giỏi thế nào đi chăng nữa cũng chỉ được gọi là “vợ hiền”; sau khi ly hôn mới có thể đi tìm phương trời cho riêng mình.
Suy cho cùng cũng không hề dễ dàng gì...
“Vô sự không lên điện Tam Bảo, hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn bàn bạc một chuyện làm ăn với Đàm Tổng” Trương Như Thu hơi mỉm cười.
“Ồ?” Đàm Hi2nhíu mày, “Xin được lắng nghe”
“Nhu yếu phẩm Cơ Linh đã phát triển mấy năm nay, nghiệp vụ ổn định, thu nhập khả quan, tôi vốn dự định lên kế hoạch triển khai niêm yết trên sàn chứng khoán, nhưng sau khi tham khảo ý kiến chuyên gia mới phát hiện ra không đáp ứng được một số điều kiện cốt lõi. Nhưng trước mắt nhu cầu thị trường ngày một tăng lên giống như một miếng bánh lớn, cái bất lực là quy mô làm ăn quá nhỏ, không chứa được hết, nếu như cứ từ bỏ như vậy thì chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao?”
Trương Như Thu chỉ có thể giương mắt đứng nhìn những người cùng ngành chia nhau từng chút một miếng bánh lớn này, nhưng lại bất lực không biết làm gì, trái tim nhỏ máu đau đớn.
“Nghe nói Đàm Tổng4rất chuyên nghiệp trên lĩnh vực này, xin hỏi phải thoát khỏi hiện thực khốn cùng này như thế nào?”
Đàm Hi bật cười: “Trong tay tôi không có tài liệu, không thể phán đoán sự phát triển của Cơ Linh rốt cuộc đã đến bước nào rồi, có cần thiết phải mở rộng hay không. Nếu như có, tôi đề nghị mượn vỏ, nếu như không có, tối khuyên Trương Tổng một câu, tiền kiếm không hết được, chuyện gì cũng cứ tự lựa sức mà đi thôi.”
Hai mắt Trương Như Thu sáng lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường: “Vừa rồi cố nói là... mượn vỏ?”
“Back Door Listing, cũng chính là mượn vỏ niêm yết mà chúng tôi hay nói đến. Một công ty tư nhân đổ dồn tài sản vào một công ty đã niêm yết trên sàn chứng khoán khác nhưng có giá thị trường tương đối thấp, từ đó có được quyền khống chế cổ phần nhất định của công ty đó, rồi tận dụng địa vị là công ty niêm yết của công ty đó, phát hành thêm cổ phiếu, từ đó đạt được mục đích hợp vốn ban đầu”
“Vậy cụ thể nên làm thế nào?!”
Đàm Hi liếc nhìn bà ta, ánh mắt có vẻ lạnh lùng.
Rõ ràng Trương Như Thu cũng ý thức được mình quá vội vã, nên hơi hòa hoãn lại đôi chút, cười nói: “Ý tôi là, nếu như Cơ Linh lựa chọn mượn vỏ niêm yết thì tôi nên làm những gì?”
“Tiền”
Trương Như Thu hơi ngẩn người.
“Bà không phải làm gì cả, chỉ cần chuẩn bị đủ tiền là được, những thứ còn lại Thịnh Du sẽ làm giúp bà.”
“Đủ tiền?”
Đàm Hi gật đầu.
“Xin lỗi, tôi không rõ bao nhiêu mới là đủ, cô có thể nói ra con số cụ thể được không???
“Căn cứ vào công ty vỏ đáp ứng được các điều kiện trên thị trường hiện nay, Trương Tổng có thể phải chuẩn bị ít nhất là con số này” Đàm Hi giơ ra ba ngón tay.
Trương Như Thu nhíu mày: “Ba trăm triệu?”
“Thêm một số không nữa”
“Ba tỷ?!”
“Đây chỉ là con số dự đoán ước chừng, muốn nuốt gọn một công ty niêm yết, nắm vững quyền khống chế cổ phần, thì bà không chỉ phải đối mặt với quản lý cấp cao, đồng sự mà còn là tất cả cổ đông của công ty đó, bao gồm cả các cổ đông nhỏ lẻ trên thị trường”
Đàm Hi không hề dọa bà ta, đây chỉ là giá ban đầu.
Trương Như Thu càng nhíu mày lại chặt hơn, “Vậy... tôi có thể lựa chọn phương thức vay hay gom vốn chung để gom đủ số tiền này được không?”
“Đương nhiên rồi” Tiền đề là bà có thể tìm được ngân hàng để vay hay không, hay nói cách khác là thuyết phục công ty đầu tư ra tay.
Ba tỷ không phải là một con số nhỏ.
“Nếu như Trương Tổng gom đủ tiền, vậy Thịnh Du chúng tôi luôn hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
“Tôi nghe nói Thịnh Du cũng làm đầu tư phải không?” Trương Như Thu đột nhiên hỏi một câu.
Đàm Hi nhướng mày, bình thản đáp: “Đúng vậy”
“Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta hợp tác?”.
Đàm Hi cười, “Trương Tổng, bà nên biết rằng, mỗi quyết sách đầu tư của công ty đầu tư đều phải trải qua quy trình đánh giá phân tích và quản trị rủi ro nghiêm ngặt, chứ không phải chỉ một câu nói của tôi là xong. Nếu như Nhu yếu phẩm Cơ Linh trải qua các cấp đánh giá của công ty, đáng để đầu tư thì Thịnh Du cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này. Trước đó, mời bà làm theo quy trình của chúng tôi, đầu tiên là trình lên phương án góp vốn và đính kèm giới thiệu công ty, đánh giá tài sản của văn phòng kế toán, cùng báo cáo tài chính trong năm năm gần đây của công ty. Các công việc cụ thể tôi sẽ gọi đồng nghiệp của bộ phận đầu tư trực tiếp đến bàn với bà”