Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1091: Kế trong kế, kẻ đứng sau người giật dây




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nếu nói là chèn ép, chi bằng nói là trừng phạt nặng. Vốn dĩ chuyện này không bị đổ lên đầu cô, vì Đổng sự Hoàng mới là người chịu trách nhiệm cuối cùng, còn Lý Toa càng không cần phải nói tới, phải chịu trách nhiệm tám mươi phần trăm. Nhưng cái xấu là ở chỗ, tôi vừa mới giơ họng súng lên, cô đã tự mình đâm đầu vào rồi.”

“Cho nên tôi trở thành con chim đầu đàn?”

Đàm Hi nhướng mày: “Cũng có thể gọi là... luyện đạo đá”

“Như vậy mà công bằng sao!? Hả? Thế là công bằng a?! Tại sao lại là tôi, không phải là Châu Miễu, không phải là người khác?!”.

“Bởi vì người ký tên trên đơn điều động Lý Toa là cô – Từ Lan, giấy trắng1mực đen rõ ràng”

“Ha ha ha... Nực cười! Thật quá nực cười!”

“Công ty vừa mới thành lập, hình thế còn chưa rõ ràng, nếu tôi là cô thì trong lúc này nên cụp đuôi lại khiêm tốn làm người. Đáng tiếc, phó giám đốc Từ dường như không hiểu được điều này” Tâm trạng Đàm Hi đang tốt, cũng không ngại chỉ bảo thêm vài câu.

Nhưng Từ Lan dường như không nghe lọt tại những điều cô nói, trong ánh mắt ngoài vẻ khó chịu chỉ còn xót lại sự giận dữ.

“Cấm mồm! Tôi không cần cô đứng đây khoa chân múa tay!”

Cô nhún vai, không hề để ý.

Nhưng dáng vẻ không coi ai ra gì này không những không khiến cho Từ Lan khôi phục lại trạng thái bình thường mà ngược lại8càng giận dữ hơn, “Thu bớt lại cái thái độ cao ngạo của cố lại đi, bà đây không thèm làm nữa!”

“Tôi khuyên cô hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định” Đàm Hi nghiệm mặt lại, vốn dĩ cô rất ưng ý người phụ nữ

mang tên Từ Lan này, không muốn làm khó cổ ta, chỉ riêng gương mặt xinh đẹp đến mức tràn ngập tính công kích đó, nhìn thôi đã thấy vui mắt rồi.

“Hừ, không cần phải nghĩ nữa, tôi đã quyết định rồi. Đừng tưởng rằng chỉ có Thịnh Dụ mới là căn nhà vàng, ai cũng muốn đâm đầu vào trong! Mẹ kiếp, tôi không hầu cổ nữa!”

“OK, nhớ nộp đơn xin nghỉ việc đẩy

Đàm Hi gọi số điện thoại nội bộ, ý tứ ngắn gọn hàm súc:2“Mời cô Từ ra ngoài”

Rất nhanh sau đó, nhân viên bảo vệ cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung dữ khi nãy đi vào: “Xin mời cô”

Từ Lan quay đầu lại, hung dữ liếc nhìn Đàm Hi, sau đó ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực rời đi, giống như loài chim khổng tước kiêu ngạo.

Đàm Hi cười dựa vào ghế da, khoanh tay trước ngực: “Thú vị lắm...”

Cô cầm máy bàn, gọi đến một dãy số.

Chuông kêu rất lâu bên kia mới nghe máy, “Hello?”

“Cô Trương, là tôi, Đàm Hi”

“Thì ra là Đàm Tổng, xem ra chuyện cô đồng ý với tôi đã giải quyết xong xuôi rồi đúng không?”

“Xin lỗi, mới chỉ thành công được một nửa thôi.”

Đầu bên kia hơi khựng lại, “Ý cổ là sao?”

Đàm Hi một tay cầm ống nghe,4tay kia gõ nhịp lên mặt bàn theo tiết tấu, “Sau khi Từ Lan bị giáng chức, cảm thấy nuốt không trôi được cục tức này, vừa rồi đã nói với tôi sẽ từ chức, cho nên có lẽ những chuyện về sau tôi không giúp cô được nữa rồi.”

“Đàm Tổng, tôi nhớ điều kiện ban đầu chúng ta đã bàn bạc xong xuôi không phải là như vậy.” Giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia đột nhiên trở nên nghiêm nghị, có cảm giác âm u lạnh lẽo đến kỳ lạ.

Đàm Hi vẫn giữ nguyên nụ cười, giọng nói cũng không thay đổi, “Nhưng rất nhiều khi, kế hoạch không đuổi kịp được với sự thay đổi”

“Nói vậy tức là Đàm Tổng muốn đi ngược lại thỏa thuận giữa chúng ta sao? Cô có nghĩ đến hậu quả của việc làm như vậy không?” Bên kia đã có dấu hiệu bắt đầu nổi giận.

“Thỏa thuận?” Cười nhạo một tiếng, Đàm Hi cũng không dám thừa cơ nước đục thả câu nữa, “Cô cho tôi tài liệu chi tiết về nhân viên cấp trung và cao cấp của Thiên Dụ, tôi giúp cô dạy dỗ Từ Lan. Nay hai bên đều đã đạt được thỏa thuận, sao cô Trương lại nổi giận như vậy chứ?”

“Ý tôi là bảo cô để cho con đi đó ở dưới trướng người khác, để người khác coi thường chà đạp, giày vò cô ta. Cô không nghe hiểu tiếng người à?!”

Đôi mắt Đàm Hi đã hiện lên sự lạnh lùng: “Bây giờ tôi nghi ngờ người nghe không hiểu tiếng người là cô đấy, cô Trương ạ! Từ đầu đến cuối, hình như tôi chỉ đồng ý với cô là sẽ dạy dỗ Từ Lan, ngoài ra tôi không hề hứa hẹn điều gì khác nữa.”

“Nay, tôi đã gỡ bỏ chức vụ của cô ta, còn đuổi việc cô ta, chẳng lẽ còn chưa được coi là một bài học đau đớn?” Đàm Hi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ bài học, không giống như cường điệu, mà càng giống như là châm chọc hơn.

“Cô đang chơi chữ với tôi đấy à?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng mài răng kèn kẹt.

“Tùy cô muốn nói thế nào cũng được. Còn về hậu quả, cố Trương, thực sự tôi cũng chưa nghĩ ra được là sẽ có thể có hậu quả gì. Những lời nói vừa rồi của cô e là nói với sai đối tượng rồi”

“Vậy sao?” Giọng người phụ nữ đột nhiên trở nên mềm mại, mang theo sự mềm dịu giống như nỉ non, nghe qua hoàn toàn khác với con người vừa nãy.

Nhưng Đàm Hi đã từng nhìn thấy ảnh chụp chung của vợ chồng Trương Nham. So với vẻ xinh đẹp của Từ Lan thì cái người từng là chủ Thiên Dụ, VỢ của nhà họ Trương này cùng lắm chỉ được coi là xinh xắn thôi.

Không những nhan sắc không có mấy, mà tính cách cũng không ra làm sao.

Nghe đầu dây bên kia dịu giọng lại, nhưng Đàm Hi lại không hề cảm nhận được một chút ấm áp của mùa xuân, nếu thực sự phải hình dung, vậy thì chính là “rét tháng ba”

“Cô Trương còn gì muốn nói à?”

“Vừa rồi Đàm Tổng nói đến hậu quả, cô nói xem nếu như tôi nói lại cho Lục Tổng biết chuyện chúng ta liên thủ lại để trừng trị một người phụ nữ vô tội, vậy anh ta sẽ nhìn cô thế nào nhỉ?”

“Ha ha...” Đàm Hi bỗng không nhịn được bật cười vui vẻ.

“Cô cười cái gì?!”

“Tôi cười cô không hiểu tình hình ra sao mà đã dám uy hiếp tôi, chẳng trách mấy năm nay vì được cố dẫn dắt nên Thiên Dụ cứ mãi dậm chân tại chỗ như vậy.”

“Đàm Hi, tôi đang nói đến chuyện này mà cô lại kéo sang chuyện đó, chẳng lẽ là do cô chột dạ?! Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ kể lại tất cả mọi chuyện cho Lục Tổng nghe không sót chữ nào”

“Được thôi, vậy thì phiền cổ tốn chút nước miếng rồi”

“Cô! Chẳng lẽ cô không sợ thật sao?”

“Sợ?” Đàm Hi lấy làm lạ hỏi ngược lại cô ta, cô Trương này thú vị thật, “Cô nghĩ tôi nên sợ mới phải hả?”

“Đương nhiên là cô phải sợ! Đàn ông mà, thích nhất là kiểu phụ nữ ngây thơ đơn thuần, không biết toan tính. Một khi Lục Chinh biết được cái mặt nạ xấu xí của cô, cô nghĩ cô có còn cười được nữa không?”

“Cô Trương, xem ra cổ đúng là ngu ngốc đơn giản, chắc là Trương Tổng thích cô lắm nhỉ?” Luận về đâm chọc người khác, Đàm Hi mà xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.

“... Cô châm chọc tôi?”

Đàm Hi nhún vai, cuộc điện thoại này thực sự nói đến mức khiến cô vô cùng sảng khoái: “Cô nói vậy thì là vậy đi.”

“Đừng có nghĩ người đàn ông nào cũng giống như Trương Tổng, Lục Chinh nhà tôi không như vậy. So với dăm ba cầu của người ngoài thì anh ấy càng tin người kề bên gối mình hơn. Đây là phân rõ thân sơ, chắc cô Trương hiểu được điều này chứ?”

“Đàm Hi, cô đừng có mạnh miệng!”

“Nếu không tin thì cô cứ gọi điện cho Lục Chinh đi, xem rốt cuộc anh ấy tin tôi hay là tin cô” Đàm Hi không hề sợ hãi, kiêu ngạo đến cực điểm.

Cô Trương siết chặt điện thoại di động, sắc mặt tái mét. Nếu như Đàm Hi đang giả bộ thì cô ta buộc phải thừa nhận rằng diễn xuất của người phụ nữ này không phải dạng vừa, bởi vì cho đến giờ phút này cô ta vẫn chưa hề được nghe ra bất cứ sự vụng về nào lộ ra từ phía đối phương.

“Được! Tôi sẽ hỏi xem Lục Chinh có biết người phụ nữ của anh ta là một con rắn độc hay không?”

“Xin cứ tự nhiên, lúc nói nhớ đừng quên nhắc cả phần của cô nữa nhé, tôi là tòng phạm, còn có chính là kẻ chủ mưu sai khiến. Tôi rất tò mò Trương Tổng rốt cuộc có biết người vợ hiền lương thực đức của anh ta thực chất lại là một người phụ nữ nham hiểm thế này hay không?”

Vẻ mặt cô Trương cứng đờ, nín thở, “Cô... đang uy hiếp tối?!”

“Đây gọi là có qua có lại, như nhau cả thôi.”

Im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Đàm Hi cứ tưởng rằng điện thoại đã bị ngắt rồi thì đầu dây bên kia mới lại lên tiếng, “Xin lỗi, tôi thu hồi lại những lời vừa nói lúc nãy. Đúng như cô nói, chuyện đã đến nước này, chúng ta đối bên coi như đã làm đúng yêu cầu rồi, sau này coi như không quen biết. Hy vọng Đàm Tổng biết giữ mồm giữ miệng, coi trọng đạo nghĩa”

“Đương nhiên rồi, làm ăn đương nhiên là phải để ý đến hai chữ thành tín”

“Cảm ơn”

“Đừng khách sáo, cô Trương đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi cũng phải có một phần quà đáp lễ chứ?

“Không cần đầu, tôi cũng không thiếu gì cả”

“Cần chứ, cần chứ, cũng không phải là món quà gì to tát, chỉ ba câu nói thôi. Câu thứ nhất, phải khoan dung độ lượng. Câu thứ hai, giấy không gói được lửa. Câu thứ ba, làm nhiều chuyện tốt bớt hại người”

Đàm Hi nói xong, cũng không nghe xem đối phương phản ứng thế nào mà thẳng tay tắt máy luôn.

Hừ, phu nhân giới tài chính ư?

Chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.

Vừa tắt máy bàn, điện thoại lại đổ chuông.

Là một số lạ.

Đàm Hi nhướng mày, đáy mắt lướt qua sự trầm tư, sau đó đầu ngón tay khẽ trượt một cái, ấn nút nghe.

“Alo?”

“Đàm Tổng, tôi là Trương Nham”

Ha!

Hai người này hẹn nhau đấy à?

Thấy Đàm Hi một lúc sau vẫn chưa đáp lại, Trương Nham nôn nóng lại gọi mấy tiếng, nghe giọng điệu có vẻ rất gấp gáp.

“Trương Tổng có chuyện gì không?”

“Tôi muốn hỏi cô xem tình hình của Từ Lan thế nào rồi, cổ có làm gì cô ấy không?”

“Sao nào, sợ tối hợp tác với vợ anh, ăn thịt cô ta hay sao?” Đàm Hi giống như đùa vui.

“Nói vậy tức là cô ta từng đến tìm cô à?!” Giọng người đàn ông đột nhiên trầm xuống, “Mụ đàn bà điên đó!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi.

Đàm Hi không muốn nghe mấy chuyện linh tinh nhà người khác, nói thẳng, “Từ Lan từ chức rồi”

“.. Cô... Cô nói cái gì?”

“Tôi nói cô ta từ chức rồi.”

“Sao có thể như vậy được?! Cô ấy là người hiếu thắng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua, có phải là cô...”

“Là tôi” Giọng Đàm Hi hờ hững, “Tôi đã cố ý khích cô ta tự nói ra muốn nghỉ việc. Trương Nham, anh phải nghĩ cho kỹ, nếu cô Trương đã có thể tìm được đến tôi thì cũng có thể tìm được người khác. Đa số nhân viên của Thịnh Dụ đều là người từng qua tay cô ta, muốn đối phó với một Từ Lan còn không dễ hay sao? Rời khỏi đây là sự lựa chọn tốt nhất của cô ta.”