Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 109: Đây là cháu gái




Ăn được một nửa bữa, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Anh gọi thêm món à?” Đàm Hi cắn một viên thịt, nói năng không rõ ràng.

Lục Chinh không trả lời cô, đáp một tiếng, “Vào đi.”

Cửa bị đẩy vào, người đến có chiếc bụng to, cơ thể thấp bé, trên đầu đang đội một chiếc mũ đầu bếp. Giống như một cây nấm màu trắng mới nở, cười trông giống như Phật Di Lặc.

Bỗng nhiên người đó nghiêm mặt, thẳng lưng, vung tay, đi thẳng về trước, làm động tác chào kiểu quân đội.

“Chào lãnh đạo!” Tinh thần phơi phới.

Tay Đàm Hi run lên, thịt viên lăn long lóc trên bàn, há mồm trợn mắt.

Lục Chinh tiến về trước, cười vỗ vai anh ta, “Lâu rồi không gặp.”

“Lãnh đạo…” Vành mắt của anh ta bỗng ửng đỏ.

“Hay hai anh ngồi xuống từ từ ôn lại chuyện xưa đi?” Đàm Hi vừa lên tiếng thì tầm mắt của hai người liền hướng về phía cô.

Anh đầu bếp kinh ngạc, mới chợt nhớ ra trong phòng còn có người khác.

“Đây là lão Dư, ông chủ quán lẩu.”

“Đây là…” Anh nhìn Đàm Hi, ngừng nói.

Đàm Hi nhướng mày, chờ xem anh định giới thiệu ra sao.

“Cháu gái của tôi.”

Nở một nụ cười, cô “cháu gái” nào đó đứng dậy, “Chào chú Dư, cháu tên Đàm Hi, chú có thể gọi cháu là Hi Hi như cậu cháu vẫn gọi, đúng không, CẬU ƠI?”

Hai chữ cuối, bị cô nói đầy ẩn ý.

Con tim anh run lên, cảm giác tê tê như bị điện giật quét qua xương cụt, giống như bị sâu gặm.

Ba người ngồi xuống.

Đàm Hi rót hai cốc bia, một cốc giữ lại bên tay, một cốc đưa cho Dư Béo.

“Nào, chú Dư, hai chúng ta cụng một cái! Chúc việc làm ăn của chú ngày càng tốt, khách đến nườm nượp.”

Dư Béo giật mình, liếc nhìn Lục Chinh, nhìn thấy anh lạnh mặt không có phản ứng, không khác gì ngày thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhận cốc bia cô gái đưa qua, ngửa đầu uống, uống hết còn lắc vài cái, xác định không còn sót một giọt nào.

“Cô bé này khéo miệng thật đó! Chú Dư xin cảm ơn lời chúc của cháu nhé, chú cạn trước, còn cháu cứ tự nhiên.”

“Chú Dư có tửu lượng tốt thật. Trưởng bối đã cạn rồi, cháu sao có thể tùy tiện được.” Dứt lời, nâng cốc, ngẩng đầu, uống hết sạch sẽ.

“Giỏi!” Dư Béo vỗ đùi, tinh thần phấn chấn.

Cô bé này đủ nghĩa khí đấy!

Một già một trẻ, nâng ly uống cạn, sau đó ha ha cười lớn.

Còn Lục Chinh ngồi ở giữa giống như một vật trang trí, mặt không cảm xúc.

“Cô bé à, nào nào, ăn thử bò viên này xem, đảm bảo ngon!”

“Ôi! Dai đấy chứ!”

“Dĩ nhiên, hàng Triều Sán chính hiệu, vừa mới được chuyển đến từ phía nam, rất tươi ngon!”

Pặc…

Tiếng bật lửa, châm thuốc.

Đàm Hi khẽ cong môi, đầy ý cười.

Dư Béo như tỉnh mộng, anh ta cứ vui vẻ quên luôn cả Lục Chinh.

“Xem tôi này, cứ đắc ý cái liền quên hình, đáng phạt!” Dứt lời, nốc hết một cốc.

Suy nghĩ rồi đề nghị: “Lục tướng, chúng ta cạn một cốc nhé?” Vừa nói vừa rót bia vào cốc cho anh.

Lục Chinh xua tay, nhả ra một ngụm khói thuốc, “Tôi lái xe tới.”

Dư Béo không khuyên nữa, chỉ cười nói: “Ăn đi, ăn đi…”

“Chú Dư, vừa rồi chú gọi cậu cháu là gì thế? Lục tướng ạ?” Đàm Hi hỏi vu vơ.

“Đúng vậy! Lúc trước chú là lính cấp dưới của cậu cháu, đáng tiếc, chỉ là anh nuôi thôi.” Nói xong, gãi đầu, cười ngây ngô.

“Vậy à? Cậu cháu đẹp trai như thế, mặc đồ quân nhân chắc càng đẹp trai hơn nữa.” Giọng điệu y như một cô bé sùng bái thần tượng của mình.

“Chắc chắn rồi! Nhớ khi đó, Lục tướng là người đàn ông điển trai được quân khu chúng ta công nhận, rất nhiều quân y muốn nhào tới…”

“Khụ khụ!”

Đàm Hi lấy đi điếu thuốc trong tay anh, dụi tắt, Dư Béo sửng sốt, quệt mồ hôi thay cô.

“Không phải vừa mới nói cậu ít hút thuốc lại rồi sao? Ho thì uống nhiều trà lạnh vào.”

Nói xong, không quan tâm anh sẽ có phản ứng gì, cô nhét chai nước bên cạnh vào tay anh, “Vẫn còn một nửa, cậu có ngại khi xử lý nốt dùm cháu không?”

Lục Chinh trầm mặc, nhận lấy.

Đàm Hi nhìn anh cười, sự tinh ranh xẹt qua đáy mắt.

Dư Béo nhìn lãnh đạo, lại nhìn cô gái kia, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không thể nói ra được chỗ nào có vấn đề, dứt khoát không suy nghĩ nữa, ngồi cách Lục Chinh, tiếp tục tán gẫu với Đàm Hi.

“… Nói đến Lục tướng nhà chúng ta, khi đó ở trong quân khu là thế này…” Vừa nói vừa giơ ngón cái lên, khuôn mặt tỏa sáng, “Tài bắn súng số một, quyền cước lợi hại, hơn cả lính đặc chủng, lúc quân khu hợp tác diễn tập, trực tiếp dẫn người tấn công vào bộ tư lệnh của đối phương, sau đó xử đẹp tham mưu trưởng nhà người ta...”

“Chết rồi sao?” Đàm Hi chớp mắt.

“Ha ha… diễn tập thôi, làm sao có thể dồn người ta vào chỗ chết được?”

“Vậy tham mưu trưởng kia sao rồi?”

“Bị Lục tướng đá gãy chân, nằm hết nửa tháng trời trong bệnh viện quân khu!”

“Sặc… cậu ấy không bị phạt à?”

Cố ý đả thương người trong diễn tập quân sự sẽ bị trừng phạt.

“Sao lại không? Lúc đó tư lệnh nói phải xử lý theo quy định, kết quả diễn tập cũng không được tính. Sau cùng Lục tướng nói thẳng một câu… hắn ta tự đá gãy chân mình, liên quan gì đến tôi?”

Đàm Hi chẹp miệng, nghe đầy nghiền ngẫm: “Kết quả?”

“Kết quả làm tư lệnh tức đến giậm chân, cuối cùng có người đứng ra làm chứng, trả lại sự trong sạch cho Lục tướng. Cũng không biết là do ai nói ra, tóm lại từ đó về sau, đoàn trưởng Lục trở thành hình mẫu của đám lính nhỏ. Nói gì mà, làm lính thì phải làm lính dưới trướng của Lục Chinh! Ngay cả một người nấu bếp như chú cũng có không ít người hâm mộ.”

“Ghê gớm thế sao?” Đàm Hi chống cằm, ánh mắt nhìn lên người anh.

“Dĩ nhiên! Ngay cả mấy cô gái mắt cao hơn đầu trong đoàn văn công còn không thể ngồi yên nữa là, cứ nhét thư tình vào tay Lục tướng!”

“Ồ, vậy sao?” Đàm Hi khẽ liếc nhìn anh.

Anh thấy mất tự nhiên, ho nhẹ, “Lão Dư, anh uống nhiều rồi, ít nói vào câu đi.”

“Lãnh đạo, tôi không sao! Hôm nay được gặp anh và cháu gái anh, thật sự tôi… tôi thấy vui quá!”

Đàm Hi giơ tay ra nhéo mạnh eo anh.

Ai kêu anh giả vờ thanh cao, lạnh lùng trước mặt bà đây, lúc nhận thư tình sao không giả vờ đi? Mẹ kiếp, phân biệt đối xử à…

Cả người anh run lên, đột nhiên giật bắn mình, đỏ mắt trừng cô.

Đàm Hi sửng sốt, đau đến thế sao?

Ăn xong một bữa cơm, Đàm Hi cũng moi được kha khá thông tin từ Dư Béo.

Sự tích anh dũng của Lục Chinh khi còn ở quân khu được cô nghe như nghe kể chuyện, kết hợp với rượu ngon cơm nóng, khá là hợp khẩu vị.

Lúc ra ngoài, trời đã tối rồi.

Lục Chinh móc tiền thanh toán, tiện thể chào tạm biệt Dư Béo, hai người đứng một chỗ nói chuyện với nhau.

Đàm Hi chê trong quán quá nóng, mùi lẩu quá nặng, cho nên đứng đợi ở ngoài cửa.

Ngọn gió đêm mang theo sự nóng bức đặc trưng của mùa hè, khi thổi vào người khiến người ta cảm thấy dính nhớp khó chịu.

Cô quyết định mở một thêm một nút trên cổ áo, rồi xắn quần lên, từ quần dài sửa thành quần lửng, để lộ một đoạn chân ra ngoài.

Mắt cá chân nhỏ nhắn, làn da trắng nõn.

Phủi tay, đại công cáo thành, lúc đứng dậy lại đụng phải một cô gái, chỉ cảm thấy có một mái tóc dài xẹt qua mắt, mang theo mùi hương của dầu gọi đầu Rejoice.

“Xin lỗi cô, tôi không chú ý trên bậc thang có người, cô vẫn ổn chứ?”

Đàm Hi được cô ấy đỡ kịp lúc, không đến nỗi ngã dập mông.

Xua tay, “Không sao.”

Cô gái mặc một bộ váy màu xanh lam nhạt, trang điểm tự nhiên, cộng thêm việc nhan sắc vốn không tồi nên cũng được xem là một người xinh đẹp.

Chỉ có điều mái tóc dài kia trông có vẻ rườm rà, khiến người nhìn già hơn, nhưng xét về tổng thể, trông cũng được!

Ít ra, thái độ đủ tốt!

“… Thật sự rất xin lỗi, hay cô thử cử động chân xem thử có bị trật khớp không?”

Đàm Hi làm theo lời cô ấy, “Không sao hết.”

“Thật ngại quá, do tôi đi quá vội. Chủ yếu là vì bảng hiệu quán này khó nhớ quá, đi đến vài lần đều chẳng thể chú ý được.”

Đàm Hi cười, “Quen rồi là ổn thôi.”

Quán của Dư Béo làm ăn theo kiểu kiếm khách quen, không sợ người ta không tới, nếu đã tới rồi chắc chắn sẽ nhớ tới nơi này. Dùng bảng hiệu kỳ quái để tăng độ ấn tượng với khách hàng, đồng thời bồi dưỡng thêm sở thích của người tiêu dùng, cũng xem như là dụng tâm vất vả.

Nhưng nhìn dáng vẻ hào sảng ngây ngô của anh ta, không giống với kiểu người biết làm chuyện này…

“Nếu như cô không sao, vậy… tôi vào trước nhé?” Cô gái chỉ vào bên trong.

Đàm Hi gật đầu, nhường đường cho cô ấy.

Sầm Uất Nhiên hít thở sâu, buộc lại mái tóc dài, đi vào bên trong.

Trương Lộ sẽ đến chứ?

Lúc Lục Chinh ra ngoài, Đàm Hi đang dựa vào lan can cầm điện thoại chơi game.

“Đi thôi.”

Nghe tiếng, Đàm Hi ừ một cái, nhào tới ôm lấy cánh tay anh, “Nói chuyện xong rồi?”

“Ừ. Hôm nay em ăn không ít đấy.”

Đàm Hi không giận, híp mắt cười, “Cho nên, anh phải có trách nhiệm đi dạo tiêu cơm với em.”

“Muốn đi đâu?”

“Phía trước có một con phố đi bộ.”

“Ừm.”

“Lục tướng, đợi… đợi đã…”

Hai người đi được một đoạn, Dư Béo đuổi theo, thở hổn hển.

“Lãnh đạo, bật lửa… của anh… để quên…”

Lục Chinh sờ túi, giơ tay ra nhận lại, “Phiền cậu phải chạy một chuyến.”

“Không, không sao.” Ánh mắt chợt rơi vào đôi tay đang nắm lấy nhau của họ.

Đàm Hi không buông tay, Lục Chinh cũng thế.

Đầu óc Dư Béo ngơ ngác, ngay cả đầu lưỡi cũng không chịu nghe lời, “Vậy, tôi… tôi về trước nhé…”

Lục Chinh gật đầu, khẽ ừ một tiếng.

Dư Mập xoay người trở về, bước chân lảo đảo, còn giơ tay lên gõ vào đầu mình.

“Chắc chắn là nhìn lầm rồi, không đâu, không đâu… uống nhiều quá mà thôi…”

Đàm Hi cười không được phúc hậu cho lắm.

Lục Chinh nắm tay cô đi về phía trước, ánh đèn đường kéo dài hai chiếc bóng của hai người ra, ở giữa có một sự thân mật đan xen vào nhau.

Gió thổi qua, yên lặng.

“Sao không buông ra? Anh không sợ bị người khác biết sao?”

“Tôi sợ hồi nào?”

“Lúc nãy còn giới thiệu em là cháu gái của anh, vội vàng vạch rõ quan hệ, anh nói xem, Lục Chinh, anh có cô cháu gái lớn như vậy sao? Hả?”

“Cho nên em mới lôi kéo lão Dư để cô lập tôi à?”

Đàm Hi ngượng ngùng, “Gì mà cô lập anh? Rõ ràng là do anh không nói chuyện chứ bộ.”

“Ơ, đây là lỗi của tôi sao?”

Chó con! Không chịu nói lý một chút nào!

“Đúng là anh sai! Còn ho nữa? Anh ho cái gì? Sợ chú Dư vạch trần chuyện xấu lúc trước của anh à?”

“Tối nay cậu ta bị em ép uống, em cũng moi được không ít nhỉ?”

“Là do anh ta tự nguyện, em đâu có kề dao vào cổ anh ta đâu.”

“Em muốn nghe, sao không hỏi thẳng tôi?”

“Anh sẽ kể sao?”

“Xem tình hình.”

“Được, vậy em hỏi anh, lúc ở quân khu, anh đã quen với mấy cô hả?”

“Em muốn tính sổ sau khi ăn cơm xong đấy à?”

Đàm Hi nhún vai, “Nếu anh nghĩ như thế, em cũng bó tay. Nói đi, rốt cuộc có mấy cô?”

“Chỉ nhận thư tình.”

“Sau đó?”

“Không đọc.”

“Vứt đi à?”

Anh lắc đầu, “Bị bạn cùng phòng chia nhau đọc rồi.”

“Sặc… con người của anh hư quá! Không sợ bị những cô gái đó biết được, đánh hội đồng anh à?“

“Họ đánh không lại.”

Đàm Hi cảm thấy đáng yêu hết sức, đứng trước mặt anh, nhón chân, giơ tay ra nhéo mặt anh, “Lục Chinh, em phát hiện ra anh khá là đáng yêu…”

Anh lạnh mặt, không phản ứng gì, hầu kết di chuyển lên xuống.

Đàm Hi phát hiện, mỗi lần khi anh căng thẳng, hoặc ngại ngùng, mặt mũi người này thường sẽ không có cảm xúc, nhưng có điều, hầu kết của anh sẽ di chuyển lên xuống loạn xạ!