“Anh nói xem?” Thản nhiên, hờ hững, vô cùng lười nhác.
“Đàm Hi, em dám tìm bạn trai hoang? Có tin anh...”
“Anh làm sao hả?”
“... Anh làm chết em.” Sự độc ác khiến cho người ta không nhịn được mà run lên.
Dù sao, một nửa xương cốt của Đàm Hi cũng đã nhũn ra rồi. Nhớ trước đây khi ở trên giường, mỗi lần gần đến cao trào là anh lại nói mấy câu như thế, giọng điệu tàn nhẫn, động tác lại càng ác liệt hơn.
“Còn cái thằng đàn ông hoàng kia nữa, chặt làm tám khúc cho chó ăn.”
Khóe miệng Đàm Hi giật giật, mặt đen sì: “Anh dám chặt con trai tôi làm tám khối, con mẹ nó tôi sẽ liều mạng với anh ngay:
“Con trai?” Đầu bên kia dừng lại, “Người đàn ông của em?”
“Chẳng lẽ không phải à?” Tuổi tác không vấn đề, chiều cao không phải khoảng cách, cam đoan bé là đàn ông không phải hàng giả, lại còn rất biết chịu trách nhiệm.
“Đàm Hi, em mà cứ tiếp tục giả ngu như thế, sớm muộn gì ông đây cũng bị em dọa mắc bệnh tim!”
“Thảo nào người ta nói đàn ông đầu bốn thì bắt đầu đi xuống bên kia con dốc cuộc đời, xem ra anh không được nữa rồi...”
“Có được hay không không thể dùng miệng để nói, làm mới biết được!”
“...” Lão già lưu manh.
Lục Chinh: “Tối nay ra ngoài ăn cơm.”
Đàm Hi: “Anh đang hẹn em đấy à?”
Lục Chinh: “Phải, anh hẹn em.”
Đàm Hi: “Nhưng em không định đồng ý, phải làm sao đây?”
Lục Chinh: “...” Tuyệt đối là cố ý.
Đàm Hi: “Hôm qua mới ăn cơm xong mà hôm nay Lục Tổng đã không chịu nổi cô đơn nữa? Hồ ly cũng không lẳng lơ như anh đâu.”
Lục Chinh: “Làm sao bây giờ, lúc nào anh cũng muốn lẳng lơ với em hết?”
Đàm Hi suýt sặc, “Lục Chinh, anh uống nhầm thuốc đấy à?”
“Ừ, thuốc tráng dương.”
Không thể nào nói chuyện tiếp được nữa.
Cuối cùng, “Năm giờ chiều nay, anh tới Thánh Tuyền Thiên Vực đón em và các con.”
“Không được! Em đã hẹn với Nhiễm Dao sẽ dẫn hai đứa đi chợ đêm chơi rồi.”
“Vậy vừa lúc, em đi với anh, con gửi Nhiễm Dao.”
“...” Người làm ba như anh thật chẳng có tí lương tâm nào.
Lục Chinh không hề xấu hổ gì, nghĩ thẩm, thu phục người lớn rồi còn sợ không thu phục được bọn trẻ con à?
Bốn giờ mười lăm phút, Nhiễm Dạo lái xe tới đón bọn trẻ. “Không cần giải thích, hoàn toàn hiểu mà, cứ giao bọn nhỏ cho tớ, đảm bảo sẽ giúp cậu chăm sóc thỏa đáng! Cậu ấy mà, cứ hưởng thụ thế giới riêng của hai người với Lục đại soái ca đi, lướt sóng càng high càng tốt, quẩy càng cao càng vui.”
Đàm Hi: “...”
A Lưu: “...”
Ngộ Hạ: “Dì ơi, sóng là gì ạ?”
Nhiễm Dao nghĩ một chút: “Cháu có biết chèo thuyền không cần mái chèo là thế nào không?”
Cô bé con lắc đầu.
“Bởi vì hoàn toàn dựa vào sóng!”
Ngộ Hạ: “...”
Cô bé vẫn chẳng hiểu gì.
Đàm Hi vội vàng đẩy Nhiễm Dao đi ra ngoài, “Cậu nói ít ít thôi, đừng dạy hư con gái tớ.”
“Hừ! Rõ ràng cậu là tài xế già mà còn không cho phép người khác lái xe...”
Năm giờ đúng, chiếc BMW màu đen dùng trước cửa biệt thự.
Lục Chinh gõ cửa, cộc cộc cộc...
Sau một lúc lâu, bên trong đáp lại một tiếng, “Chờ đó!”
“Hi Hi, anh vào thăm các cục cưng nhỏ chút, được không?” Y như một con chó săn lớn đang làm nũng.
“Không được.” Đàm Hi đứng trước gương to, sửa lại nội y.
“Tại sao?”
“Nửa tiếng trước Nhiễm Dao đã đón bọn nó đi rồi.”
Mặt mày Lục Chinh tối sầm lại, đón đi rồi nghĩa là... giờ Đàm Hi đang ở nhà một mình sao?
Tim, ngo ngoe rục rịch; lửa, dần dần nhảy lên cao.
Trước mặt xẹt qua hình ảnh kiều diễm nào đó, người đàn ông càng tưởng tượng càng xa.
“Hi Hi, cục cưng à, em mở cửa cho anh vào với...”
Phía sau cánh cửa, Đàm Hi đang thay giày cao gót suýt chút nữa trẹo chân, cả người nổi đẩy da gà, “Lục Chinh, ban ngày ban mặt anh nói cái gì ghê tởm thế hả? Cút đi!”
“Hi Hi-”
“Câm miệng.”
“Bảo bối>”
“Câm miệng.”
“Vợ à~”
Cạch...
Cửa được kéo ra từ bên trong, Đàm Hi đi giày cao sáu phân xuất hiện trước mặt anh, ánh mắt rực lửa không thể xâm phạm, “Muốn em buồn nôn không ăn được đúng không? Được thôi, bữa tối nay anh tự ăn một mình đi, xin lỗi không thể đi cùng.”
“Thôi thôi! Anh không nói nữa, được chưa?”
Thực ra, nhận thua nhiều nên cũng dần dần quen rồi.
Dường như cũng không phải khó tiếp nhận đến thế...
Đàm Hi nhìn anh, cằm hếch cao, y như một nữ vương cao ngạo,
Lục Chinh gập khuỷu tay, chờ nữ vương bám vào.
Nhưng Đàm Hi lại lướt qua anh, sắc mặt Lục Chinh sa sầm, cắn răng đuổi theo, mạnh mẽ kéo tay cô lại, giữ chặt.
“Khụ! Anh đặt nhà hàng Tây, đây là lễ tiết.”
Người phụ nữ cười như không cười.
Da mặt Lục Chinh cũng dày, mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng... hơi cứng đờ!
BMW phóng như bay trên đường, tiến thẳng vào khu trung tâm thương mại, cuối cùng dừng trước một nhà hàng cơm Tây xa hoa.
Người phục vụ vội vàng cúi người, kéo cửa xe ra.
Người đàn ông mặc vest phẳng phiu, mặt mày anh tuấn.
Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, khí chất cao ngạo lạnh lùng.
Lục Chinh ném chìa khóa cho một người phục vụ, cánh tay hơi gập lại.
Lúc này Đàm Hi cũng chẳng tự mình đi trước nữa, trước mặt bàn dân thiên hạ, vẫn nên cho anh mặt mũi một chút, vì thế liền bám tay lên.
Hai người đi vào.
Ngồi xuống một bàn cạnh cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh dòng sông phía xa.
Bóng đêm dần buông xuống, ánh đèn rực rỡ.
Lục Chinh đã đặt sẵn đồ ăn từ trước rồi nên được đưa lên rất nhanh.
“Có muốn uống chút rượu không?” Lục Chinh hỏi.
Trong lòng Đàm Hi khẽ động, chỉ đổ thừa cho đêm quá đẹp, không khí quá tuyệt khiến cho người ta tạm thời quên đi khoảng cách năm năm, làm nhạt đi sự bị thương của ly biệt.
Cô gật đầu, “Được.”
m nhạc, đồ ăn ngon, hương thơm thoang thoảng, bóng tối, rượu vang, người tình.
Bữa cơm này, Đàm Hi ăn vô cùng ngon miệng, cũng rất yên bình.
Đương nhiên, cũng có thể là do rượu làm thần kinh thả lỏng hơn, luôn dễ dàng làm người ta buông lơi sự... để phòng.