Lục Chinh vừa về đến cửa, bà cụ đã ra đón, vẻ mặt lo lắng: “Sao lại uống say thế này?”
“Cháu tham gia buổi gặp gỡ đối tác”
“Vào nhà nhanh lên, bà đi nấu canh giải rượu cho cháu”
Lục Chinh kéo tay bà cụ, “Cháu không say, cháu chỉ uống có một chút” Nói xong, anh thay dép đi vào trong nhà.
Đợi bác Từ vào, bà cụ mới đóng cửa lại, nghĩ ngợi một lúc, rồi vẫn chạy vào trong nhà bếp bắt đầu bận rộn.
“Ông nội.”
“Ừ, về rồi à, ngồi đi”
Lục Chinh ngồi trên sofa đối diện, hơi dựa vào sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Ông cụ không ưa nhất chính là kiểu người ngồi không nghiêm chỉnh này, nhưng lúc này lại chẳng hề cất lời dạy bảo.
Phòng khách rộng lớn, ngoài Lục Chinh với hơi thở vất vưởng mùi rượu nhàn nhạt ra, không còn nghe thấy bất cứ tạp âm nào, bao gồm cả tiếng động xem báo của ông cụ.
Mấy phút sau, khi cơn say đã dịu đi đôi chút, anh mở mắt ra, ngồi thẳng dậy.
“Gặp gỡ đối tác gì mà lại cần đi uống rượu cùng chứ?”
“Đầu tư Lập Hưng Ông cụ cau mày, “Một công ty đầu tư rất bình thường, sao cháu lại uống thành thế này?”
“...” Lục Chinh trầm mặc.
Không phải người ta muốn chuốc say anh, mà là tự bản thân anh muốn mình say.
Rõ ràng là rượu không làm người say được, mà là tự bản thân anh làm mình tê dại đi.
“Hoang đường! Cháu mấy tuổi rồi? Còn đi học đám trẻ ranh mượn rượu giải sầu hả?”
“... Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa ạ”
Lúc này sắc mặt tái xanh của ông cụ mới dịu đi đôi chút.
Lục Chinh nâng mí mắt lên nhìn ông, “Ông cũng không còn ít tuổi nữa rồi, bớt giận dữ đi ạ”
Lục Giác Dân nhếch mép, hừ lạnh: “Ông còn cần để cháu dạy nữa hay sao?”
Lục Chinh cũng không đấu khẩu với ông, chỉ nói: “Ông tự biết trong lòng là được rồi. Cháu lên phòng đây...”
“Đợi đã.”
“Da?”
“Ngày 3 tháng sau là sinh nhật Lão Bàng, thiệp mời đã được gửi đến rồi, đến lúc đó cháu cũng phải đi”
Lục Chinh đứng dậy, ánh mắt hơi lạnh xuống, “Hôm đó cháu có việc rồi, không rảnh”
“Có việc gì?”
“Công tác” “Ông thấy không phải là cháu công tác, mà là đang muốn trốn tránh!” Lục Chinh không còn tâm trạng phản bác, “Tùy ông muốn nghĩ thế nào thì nghĩ”
“Đứng lại! Ông đã cho cháu đi chưa?” Ông cụ giận dữ quát, bỗng nhiên đứng lên.
“Cháu đã nói rồi, không đi”
“Đó là ông ngoại của cháu đấy!”
“Cháu biết” Giọng điệu lãnh đạm.
“Thái độ này của cháu là sao? Là vì năm xưa... ghi thù cho đến tận bây giờ hả?”
Đã tròn năm năm rồi, Lục Chinh không hề bước vào cửa lớn Bàng gia, cho đến nay vẫn giữ thái độ bài xích.
Tuy Lục Giác Dân xưa nay bất hòa với Bàng Diên Chiểu, nhưng cũng không tránh khỏi thấy đau lòng thay cho ông ta.
Trước đây, ông vẫn luôn thấy ghét bỏ vì lão già Bàng kia cứ hoa chân múa tay thích động chạm vào tiền đề của Lục Chinh, cứ muốn Lục Chinh làm lính, lúc nào cũng có thể mất mạng.
Nhưng cho đến hôm nay, ông lại buộc phải thừa nhận rằng, cuộc sống trong quân ngũ có vai trò không thể phủ nhận trong việc nhào nặn nên tính cách và bồi dưỡng nên nghị lực phi thường của Lục Chinh như hiện nay.
“Giữa người thân với nhau làm gì mối thù nào lâu dài? Ông ta làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ là vì muốn lót đường cho cháu, suy nghĩ cho cháu, cho dù có dùng cách thức sai lầm đi chăng nữa” Lục Giác Dân thử khuyên nhủ nói.
Nhưng thái độ của Lục Chinh còn kiên quyết hơn nhiều so với ông tưởng tượng, “Vì thế cháu không trách ai cả, cũng không trả thù ai, không phải à?”
Anh cười tỏ vẻ không hề gì, “Bây giờ như vậy cũng rất tốt, không can thiện đến nhau, ai nấy đều được yên bình”
“Đó là lời một người có trách nhiệm nên nói hay sao?” Lục Giác Dân tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, “Làm sai có
một chuyện thôi mà cháu cứ xóa hết những điều tốt của ông ngoại cháu hả, như vậy có công bằng không? Hơn nữa...” Giọng điệu ông cụ bỗng chốc trở nên cứng rắn hơn, “Ông cũng không hề cảm thấy cách làm năm xưa của ông ta có gì sai cả, nếu đổi lại là ông, ông sẽ còn hơn thế nữa!”
“Đủ rồi!” Lục Chinh nghiến răng, hai tay nắm chặt lại thành quyền, cố gắng kiềm chế cơn giận đang trào lên trong đầu.
Năm xưa... lại là năm xưa...
Tại sao ai cũng nhắc đến nó
Tại sao... anh vẫn cứ để ý đến nó như vậy chứ?
“Mới có thế mà đã không nghe được nữa? Ông còn chưa nói xong đâu! Với tình hình như lúc đó, chỉ cần có một chút sai lầm thôi thì cả hai cháu đều không giữ được tính mạng nữa rồi! Cắt tay để giữ mạng là quyết định lý trí nhất, nếu cháu đã không hạ được quyết tâm, thì cứ để mặc cho mấy ông già này xử lý. Còn sau đó, cháu nổi giận cũng được, hận cũng không sao, ít ra cũng vẫn còn giữ được tính mạng!”.
Lục Chinh bỗng thu lại cơn giận, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo hờ hững, giống như trăm ngàn mối cảm xúc lúc trước đã không còn lại gì nữa.
“Cháu tưởng là trước khi ông Bàng làm như vậy chưa từng nghĩ đến sẽ có kết quả ngày hôm nay ư? Nhưng ông ta vẫn làm, là dốc mưu tính kế vì ai? Mục đích là gì? Cháu rõ hơn ai hết. A Chinh, từ khi cháu còn nhỏ ông đã dạy cháu, làm người không được không biết tốt xấu”
“Không biết tốt xấu ư? Các ông tưởng rằng tự đưa ra quyết định là tốt, nhưng các ông từng nghĩ đến suy nghĩ của cháu chưa? Các ông làm như vậy, cô ấy cũng làm như vậy.”
“Cháu...”
“Đủ rồi, chuyện đã qua rồi ông đừng nhắc đến nữa.” Lục Chinh bình tĩnh lại, giọng nói nhạt đến mức không có bất cứ cảm xúc nào, “Hôm đó cháu đi công tác, thực sự không có thời gian rảnh”
Nói xong, đi thẳng lên lầu, bóng lưng cao ngạo cô đơn.
Lục Giác Dân không gọi anh lại nữa, bởi vì ông biết có gọi cũng vô dụng, Lục Chinh sẽ không nghe ông khuyên nhủ.
Thở dài một hơi, thôi bỏ đi, nếu đã không khuyên được, vậy đành tùy nó thôi.
Lúc này, bà cụ đi từ nhà bếp ra, đeo tạp dề, tay cầm một chiếc bát sứ.
Bà đã nghe thấy động tĩnh từ lâu, nhưng không dám bước ra ngoài.
Bà sợ mình quá yếu lòng, không cầm được nước mắt, đến lúc đó sẽ chỉ khiến tình hình phức tạp hơn.
“Sao rồi?” Bà cụ lên tiếng, mang theo sự cẩn thận, “Nó... vẫn không chịu đi à?”
Ông cụ lắc đầu, “Lời nặng nhẹ đều nói hết rồi, mềm cứng đều không chịu”
“Năm xưa...” Trên mặt bà cụ lướt qua sự không đành lòng, “Nếu cho nó thêm chút thời gian, có lẽ nó sẽ nghĩ thông”
“Tuy nói vậy, nhưng bà nhìn cái tính thối hoắc của nó bây giờ đi, còn học người ta mượn rượu giải sầu, tôi sợ nó cứ thế này thì sau này tương lai sẽ hỏng mất!”
Bà cụ nghe nói nghiêm trọng như vậy, thấy có chút hoảng loạn, nhưng vẫn tin tưởng chắc chắn, “A Chinh tự biết chừng mực”.
“Tôi thấy nó vẫn bị trói buộc trong bóng ma tâm lý của đứa con gái đó chưa dứt ra được. Hôm trước bà chẳng nói là đi ra ngoài uống trà với mấy người chị em cơ mà, có thu hoạch gì không?”
Uống trà gặp gỡ với các phu nhân gia đình giàu có đồng nghĩa với bữa tiệc xem mắt.
Khoe con cháu nhà mình, thấy được liền trao đổi ảnh.
Đàm Thủy Tâm vốn không muốn tham gia. Trong mắt bà, Đàm Hi chính là cháu dâu của bà. Tuy xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng đã năm năm trôi qua, nhưng bà vẫn có một dự cảm mạnh mẽ rằng: mối duyên phận giữa Lục Chinh và Đàm Hi sẽ không chỉ dừng lại ở đó.
Nhưng Lục Giác Dân lại cho rằng Đàm Hi đã hại Lục Chinh, khiến cho Lục Chinh suốt bao năm qua vẫn chưa thể thoát khỏi được đoạn tình cảm đó.
“Bắt buộc phải đi! Tốt nhất là bà tìm ngay một người VỢ về đây cho nó! Tôi không tin nó lại trúng độc của đứa con gái đấy cả đời này không dứt ra được!”.
Bà cụ không đấu lại được với ông, đành phải đi một chuyến.
Bên kia vừa nghe nói bà sẽ đến là biết ngay muốn tìm đối tượng cho Lục Chinh, ai nấy vô cùng hưng phấn, tầng bốc con gái nhà mình lên tận trời xanh đến độ chỉ có trên trời, không có dưới đất.
“Thu hoạch... cũng không được mấy” Bà cụ nói quanh co.
Lục Giác Dân liếc nhìn bà, hừ lạnh: “Không được mấy, vậy tức là cũng có”
“Đừng tưởng tôi không biết bà đang nghĩ gì?”
Đàm Thủy Tâm phiền não: “Tôi nghĩ cái gì chứ? Ông đừng có ăn nói linh tinh...”
“Hừ! Bà thích con nhóc đó!”
“Ông nói đúng rồi đấy, tôi thích Đàm Hi, thậm chí còn cảm thấy trên trời dưới đất chỉ có một mình Đàm Hi hợp với A Chinh nhà chúng ta, chỉ có mình nó mà thôi!”
“Được rồi! Bà còn chế thiên hạ chưa đủ loạn hay sao?!”
“Nếu như cô nhóc Đàm đó trở về thì tốt quá...”
“Bà đừng có mơ!” Lục Giác Dân sầm mặt xuống, tia hung tợn hiện rõ trong đôi mắt.
“Tôi không thèm cãi nhau với ông.”
“Quay lại đấy! Ngày mai khuyên nó đi gặp gỡ con gái nhà người khác thử xem, có khi vừa mắt đứa con gái nào đấy cũng nên”
“Không thể nào.”
“Bảo bà khuyên thì bà cứ khuyến đi, đừng có nói nhiều!”
“Tôi mang cảnh giải rượu lên cho A Chinh, tôi không ở đây luyên thuyền với ông nữa.”
“Tôi nói bà...” Đáp lại ông chỉ có bóng lưng bà cụ đi xa dần, Lục Giác Dân khẽ hừ lạnh, lẩm bẩm mấy câu, rất khó nghe thấy...
“... Muốn tốt cho nó mà còn sai... thế nào gọi là luyên thuyên...”
Cùng dưới màn đêm, tại Thanh Tuyền Thiên Vực.
Đàm Hi chậm rãi vén chăn lên, khẽ bước xuống giường, đặt đầu hai đứa trẻ lại cho ngay ngắn, rồi đắp chăn cẩn thận, lúc này mới xoay người rời khỏi phòng.
Tài liệu mang ở công ty về còn chưa kịp xem xong, cô còn phải tăng ca.
Rót nửa ly rượu vang đỏ, mang đến thư phòng cùng với tập tài liệu.
Đọc chưa được hai trang, điện thoại đã lại đổ chuông.
Ánh mắt khựng lại, nhìn chằm chằm vào màn hình, đó là một dãy số cộng thêm mã vùng quốc tế được mã hóa.
Do dự ba giây, cô mới ấn nút nghe: “Alo, A Miến”
“Còn chưa ngủ à?” Giọng nam trầm thấp dễ nghe, lộ ra vài phần ôn hòa và nho nhã, khiến người ta cảm thấy thoải mái như gió xuân.
“Đang xem tài liệu”
“Đừng để mình mệt quá, nhớ chăm sóc tốt bản thân” Trái tim chợt thấy ấm áp, “Ừ, tôi biết rồi”
“Có gì khó khăn cũng đừng có cố gánh vác một mình, khi cần giúp đỡ phải biết lên tiếng nhờ vả đấy”
“Yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ không khách sáo đầu”
“Hai đứa nhỏ đâu rồi?”
“Ngủ cả rồi.”
“Rảnh thì dẫn chúng về lại đây chơi, tuyết tan rồi...”
Ánh mắt Đàm Hi hơi trầm đi: “Cậu đang ở Zurich à?”
Tuy đồng ý với cô không đến làm phiền, nhưng mỗi năm cứ vào lúc này cậu lại không nhịn được đi từ Rotterdam đến Zurich một chuyến, cho dù chỉ nhìn từ xa thôi cũng được, biết cô vẫn thuận lợi, bình an vui vẻ, vậy là quá đủ rồi.
Mà nay, cậu đến rồi, nhưng cô lại không ở nữa.