Người phụ nữ mới nói được một nửa, thoáng chốc đã khựng lại, “Thôi bỏ đi! Mẹ nói với con những chuyện này làm gì cơ chứ...”
Cô bé còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng đã bị mẹ lôi xềnh xệch về phía trước.
“A, chị Thối, chị đến rồi”
Trương Hân Hoa dò xét nhìn cô ta.
“Tôi họ Lưu, chị có thể gọi tôi là Tiểu Lưu, là tổng đạo diễn hiện trường chụp ảnh lần này, vừa rồi chúng ta đã nói chuyện với nhau qua điện thoại, chắc là chị có ấn tượng chứ?”
“Tiểu Lưu?”
“Vâng...”
“Bây giờ tình hình thế nào rồi? Bên phía March vẫn không chịu trả địa điểm?”
“Sống chết không chịu nhường, hơn nữa thái độ vô cùng hống hách huênh hoang, còn nói là...” Giọng nói chợt khựng lại, như thể khó mở lời.
Đôi mắt Trương Hân Hoa hiện lên sự lạnh lùng: “Còn nói gì? Có gì cứ nói thẳng ra đi, đừng dông dài lề mề nữa”
“Còn nói, Thôi gia là cái thá gì, dù là ông trời cũng không có chỗ thương lượng. Hơn nữa, khả năng biểu hiện trước ống kính của Thôi Ngọc San cũng không mạnh được bằng người mẫu nhí tuyển một trong nước, còn đòi giá cao hơn mấy lần...”
“Câm mồm!” Trên đời này, không có một người mẹ nào có thể nín nhịn được khi bị người khác chê bai con mình dù chỉ là một chút.
Đáy mắt Tiểu Lưu lóe lên một luồng sáng u ám.
“Họ ở đâu? Dẫn tối qua đó!” Trương Hân Hoa trào dâng ý chí chiến đấu, “Hôm nay không chuyển chỗ thì không xong với tôi đâu!”
“Mời chị đi bên này...” Tiểu Lưu khom người dẫn đường.
Trợ lý nhỏ của Nhiễm Dao họ Trương, tên chỉ có một chữ “Lộ, lúc này đang ngược cổ lên nhìn dáo dác xung quanh, miệng còn không ngừng lẩm bẩm...
“Toi rồi, toi rồi... Chị Thôi đến rồi... đừng có qua đây... A Di Đà Phật...”
Đáng tiếc, có cầu cũng vô dụng, những gì nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra.
“Tôi đã từng gặp cô, Trương... Lộ? Trợ lý thiết kế của March”
“Mẹ... mẹ Ngọc San, chào chị” Trương Lộ cố gắng bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười, những sắc mặt đã trắng bệch đến cực điểm.
“Gọi Nhiễm tổng của cô đến đây nói chuyện với tôi, nếu không...” Hai mắt hơi híp lại, ánh mắt sắc bén.
“Chị Thôi, bây giờ Nhiễm tổng đang bận, chị có việc gì cứ nói với tôi là được”
“Cô? Một trợ lý nhỏ bé thì có quyền phát ngôn gì? Tôi không muốn lãng phí nước bọt. Nếu Nhiễm Dao không ra đây, vậy tôi chỉ có thể tự mình vào trong đó tìm” Nói xong, định cứ thế xông vào.
Trương Lộ đuổi theo, chặn cô ta lại: “Chị Thôi, chị làm thế này, thực sự rất khó xử cho chúng tôi...”
“March đã chiếm chỗ của tôi mà còn dám nói là khó xử à? Các cô nói lý lẽ một chút được không?”
Da đầu Trương Lộ tê dại. Đối mặt với ánh mắt đầy lửa giận của Trương Hân Hoa, cô chỉ muốn bỏ chạy. Nhưng dáng vẻ khẳng định chắc chắn của Nhiễm Dao vẫn cứ ở ngay trước mắt, huống hồ còn có “vũ khí bí mật” để củng cố niềm tin...
Cô cắn răng, nhìn thẳng đối phương, cố lấy dũng khí nói, “Nếu chị Thôi đã muốn nói lý, vậy hôm nay chúng ta liền phân rõ ràng ra ở đây”
“Cô có ý gì?”
Trương Lộ hít thở sâu, chậm rãi lên tiếng, “Đúng vậy, địa điểm này là do mối quan hệ của chị nên mới được quyền sử dụng trong một ngày, điểm này đã nói rất rõ ràng trong hợp đồng. Ngọc San là người mẫu nhí chụp ảnh quảng cáo tuyên truyền cho bộ sưu tập thời trang xuân hè, đồng thời March cũng được quyền sử dụng vườn hoa ngắm cảnh trên tầng thượng tòa nhà Lục Thị”
“Hợp đồng có hai bản, giấy trắng mực đen rõ ràng, nếu như chị không tin thì có thể mở ra xem lại. Vì thế chúng tôi không chiếm địa bàn của ai hết, mà là đang thực thi quyền lợi sử dụng chính đáng của mình”
Trương Hân Hoa nghe xong, cười lạnh một tiếng, “Cô có hiểu rõ không vậy? Hợp đồng đã bị hủy bỏ rồi, đương nhiên địa điểm cũng phải thu hồi lại”
“Người không hiểu rõ là chị, chị Thôi. Hợp đồng không phải đã được hủy bỏ, mà là bên chị đơn phương hủy hợp đồng. Trước khi chúng tôi và chị đạt được hòa giải và phía chúng tôi nhận được bồi thường thỏa đáng từ phía chị thì mối quan hệ hợp đồng giữa hai bên vẫn còn tồn tại”
“Cô! Đừng có cả vú lấp miệng em!”
“Sự thật là như vậy” Trương Lộ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
“Nên các cô không chịu nhường chỗ ở đây đúng không?”
Trương Lộ cười rất đúng mực: “Thứ vốn dĩ là của chúng tôi, không có chuyện nhường hay không nhường”
“Được! Được lắm! Các cô cứ đợi đấy!” Trương Hân Hoa tức giận không hề nhẹ, cầm túi, xoay người, nhanh chóng bước đi.
Trương Lộ từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên gương mặt mỉm cười. Cho đến khi mấy người đó đi xa, cô mới nặng nề thở dài, vỗ ngực, ổn định lại tâm trạng: “Sợ chết đi được...”
“Mẹ, mẹ đi nhanh thế làm gì chứ?” Thôi Ngọc San đuổi theo phía sau vô cùng chật vật.
Tiểu Lưu cũng đi theo sau, lòng thầm mắng: Cái đồ móng heo Trương Lộ, không ngờ lại ăn nói cứng rắn như vậy, chặn họng cổ Thôi không biết phải nói gì nữa.
“Ngọc San, đi theo mẹ lên tầng 18.”
“Hả? Tại sao chứ?”
“Chúng ta đi lên đó tìm Lục Chinh, hỏi cho rõ ràng xem tầng thượng này là ai có quyền sử dụng
Thôi Ngọc San trợn trừng mắt, cái miệng nhỏ khẽ mở: “Tìm... chú Lục á?” “Đúng vậy! Mẹ không tin chủ nhân đã có lời rồi mà bọn March kia còn dám chay ì không chịu đi”
Tiểu Lưu nghe vậy bỗng cảm thấy có trò hay để xem: “Đúng vậy, nếu như chủ nhân tòa nhà này đã có lời, họ không đi cũng phải đi”
Rõ ràng là Trương Hân Hoa cũng nghĩ như vậy.
Thôi Ngọc San lắc đầu liên tiếp, “Con, con không đi! Mẹ, chúng ta đổi chỗ khác chụp đi, sao cứ phải là chỗ này chứ...”
“Con bé ngốc này, bây giờ đã không còn là vấn đề chụp ảnh ở đâu nữa. Phải cho họ biết tay, không thể để họ tưởng rằng chúng ta dễ bị bắt nạt được!”
Cô bé nghe nửa hiểu nửa không, nhưng có một điểm rất kiên quyết...
“Dù sao con cũng không đi tìm chú Lục đầu”
Trương Hân Hoa nheo mắt lại, bàn tay giơ lên trên không trung suýt nữa thì rơi xuống, “Cái đồ vô tích sự này, mày làm mẹ tức chết mất!”