Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1004: Cậu nói xấu anh ta như thế, lục soái biết không?




“Nhị thiếu gia.” “Cô ấy đã xảy ra chuyện gì sao?” Một giọng đàn ông nho nhã mang theo sự lo lắng vang lên. “Không ạ, cổ Đàm rất khỏe!” “Rốt cuộc có chuyện gì?” Bên kia, Đàm Hi cũng đang gọi điện thoại. “Sau khi tôi đi, ông ta có gọi điện thoại cho người khác không?” “Có, đang gọi.” Ánh mắt Đàm Hi sầm xuống, “Tới gần, nghe xem ông ta nói gì.” “Vâng.” Hai phút sau, “Xin lỗi, Ms. Đối phương vô cùng cảnh giác, rất khó tiếp cận... Ông ta đi rồi.” “Theo sau, thăm dò chỗ ở của ông ta.” “Vâng!” Đàm Hi lại dặn dò thêm vài câu mới kết thúc cuộc nói chuyện. Rồi sau đó, cô ngả người dựa vào ghế, mệt mỏi day trán, “Tới cao ốc tài chính Trung Hoàn.” Chiếc Porsche của Hàn Sóc còn ở nơi đó. Ba rưỡi chiều, Đàm Hi về tới biệt thự Thiển Thủy Loan, Hàn Sóc và ba đứa trẻ đều ở nhà. Ngô Hạ đội mũ nấu ăn và bao tay loại nhỏ, đang lấy ra một cái bánh quy nướng từ trong khay nướng, thấy Đàm Hi về tới liền lập tức vọt tới bên chân cô, mắt hạnh chớp chớp, cực kỳ sáng ngời, giống như cả biển sao trời đang dùng trong đó. “Mommy, con làm đấy, mẹ nếm thử xem?” Trong lòng Đàm Hi mềm mại, ngồi xổm xuống, ôm con gái ngoan vào trong lòng, “Để mẹ xem nào, đây là... bánh quy nướng a?” “Vâng ạ! Nhưng mà hơi đen một chút...” “A..” Đàm Hi há miệng, “Để mommy nếm thử tay nghề của con gái bảo bối nào.” Má lúm đồng tiền nở trên má cô bé con như hoa, bàn tay nhỏ đưa miếng bánh quy vào trong miệng Đàm Hi. Sau đó, đôi mắt to tròn long lanh nhìn thẳng vào mẹ mình, không bỏ qua bất kỳ sắc thái nào trên mặt Đàm Hi. Dáng vẻ của cô bé vừa nghiêm túc vừa ngây thơ, đáng yêu tới cực điểm khiến Hàn Sóc vừa hâm mộ lại vừa ghen tị. Sao cô không sinh được một cặp song sinh trai gái đáng yêu như thế cơ chứ? Tiểu công chúa mềm mại đáng yêu, thật muốn véo một trận, làm “xao” đây? Nhìn màu sắc, trực giác mách bảo với Đàm Hi là sẽ không ngon lắm, nhưng thực ra ăn vào miệng rồi lại cảm thấy không đến nỗi nào, rất có mùi thơm của bánh quy nướng, chỉ có điều hơi cứng một chút. “Mommy, mommy, ăn ngon không?” Đàm Hi gật đầu, “Ngon lắm.” Sau đó cô lại nói, “Nếu mềm hơn một chút nữa sẽ càng hoàn mỹ hơn.” Sau khi cô bé nghe nói như thế, chẳng những không ủ rũ mà còn càng cười vui vẻ hơn, gật đầu khiêm tốn nói: “Lần sau sẽ cải tiến ạ!” “OK” “Mom, give me five!” Hai mẹ con vỗ tay, Hàn Sóc chắt lưỡi ghen tị. Cô bé lại chạy tới trước mặt A Thận, bắt đầu dâng vật quý, “Anh, đây là đồ Hạ Hạ làm đấy, cho anh!” A Thận rất nể tình, cẩn thận cầm lên một miếng cho vào miệng, nhai một hồi rồi gật đầu khen ngợi, “Ngon lắm.” Mặt máy Ngộ Hạ hớn hở, lại đưa một cái cho A Lưu. “Không ăn.” Cậu nhóc ghét mấy thứ đồ ngọt kiểu này. “Nhất định phải ăn!” “Không ăn!” “Mommy cũng bảo là ăn ngon rồi, em cũng phải ăn!” Lý do này... được rồi, miễn cưỡng qua cửa. Nhận mệnh nhét bánh vào miệng, vừa nhai vừa nói thầm, “Màu bánh có phải hơi đen không...” Cũng không khó ăn như trong tưởng tượng cho lắm. “Sao hả? Ăn ngon không?” Mắt cô bé con lộ ra vẻ mong chờ. Nhìn vào đôi mắt to, long lanh của chị gái, bạn nhỏ A Lưu phải thừa nhận rằng, trong nháy mắt, cậu bị chị gái làm cho mềm lòng và thấy rất ấm áp. Lời nói đã tới bên miệng liền không tự giác thay đổi, đầu không khỏi gật gù, “Ừ... Ăn ngon.” “Ha! Mình thật quá thông minh, thật quá giỏi!” Cô bé cao hứng đến nỗi nhảy cẫng lên. Đàm Hi bị cảm xúc của con gái lây lan sang nên tâm tình vốn ủ dột trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Dù sao cô cũng đã nói sự thật rồi, bao gồm cả sự tồn tại của hai đứa con, là tự Lục Chinh không tin tưởng, đến lúc đó cũng đừng nghĩ đổ thừa lên đầu cô! Nghĩ thế, tâm tình cô đột nhiên trở nên rất tốt. Thực chờ mong vẻ mặt của anh khi nhìn thấy hai đứa con. Hừ! Tự mình đào hố thì dù có quỷ cũng phải lấp cho xong! Ai bảo anh kiêu ngạo, ai bảo anh tự tìm đường chết... đáng đời! “Nghĩ cái gì thế hả? Miệng nhếch tới mang tai rồi kia kìa, chả có tí tiền đồ nào!” Hàn Sóc liếc nhìn cô, “Không phải là cậu với Lục đại soái đã...” Hai ngón trỏ chạm đầu vào nhau, nụ cười xấu xa tiêu chuẩn anh Sóc, ánh mắt thần bí: “He he, cậu hiểu mà.” Đàm Hi thuận thế trừng mắt, “Trong đầu toàn nghĩ linh tinh cái gì thế?” Cô đưa tay luồn vào mái tóc ngắn của mình, dáng vẻ tự kỷ, “Đàm Hi tớ là loại người ép người tốt làm kỹ nữ như thế sao?” Ac... Ép người tốt... làm kỹ nữ ư? “Cậu nói xấu anh ta như thế, Lục đại soái biết không?” Đàm Hi bĩu môi, “Biết thì sao chứ? Nói xấu không sai.” Ngón tay cái giơ lên, Hàn Sóc khen một câu thật lòng, “Cậu trâu.” “Thanks.” “Còn nữa, tớ định ngày mai sẽ bay về nước.” Lục Chinh lạnh mặt ngồi trong văn phòng xem tài liệu. Nhìn thì nhìn những đầu óc vẫn không tự chủ được mà bay đi chỗ khác... Con u? Của anh và Đàm Hi. Nếu... thực sự có con, là con trai hay con gái nhỉ? Suy nghĩ mãi, chính anh cũng cảm thấy thật buồn cười. Sao có thể: “... Lục Tổng? Boss?” Trấn Khải cao giọng, lúc này mới gọi suy nghĩ của Lục Chinh trở về được. “Nói lại nội dung phân tích vừa rồi đi, tôi nghe không rõ.” “... Vâng.” Anh là ông chủ, anh nói là được. “Năm nay, phần lỗ của công ty con của Ban Quy ở Hồng Kông đã giảm xuống so với cùng kỳ các năm nhưng còn lâu mới đủ để vượt qua vòng rủi ro...” Trần Khải chịu thương chịu khó lặp lại một lần, cũng không biết vị kia có nghe lọt tại hay không nữa. Aizz, trong lòng ông chủ có tâm sự, chỉ đáng thương cho người làm thư ký như anh ta lúc nào cũng phải cẩn thận tỉ mỉ, quá là thê thảm.