Nàng Cười Đến Ngọt Ngào

Chương 5




Edit: uyenuongmong

beta-er:Ann

Buổi chiều cuối tuần, Nhan Hề ở trong phòng làm xong bài tập, có hơi buồn ngủ, lười nhác như mèo con nằm trên bàn học nghỉ ngơi. Bức rèm cửa sổ hoa nhí nhạt màu bị gió thổi nhẹ bay, thỉnh thoảng không an phận cọ lên mái tóc ngắn của cô, có vài sợi rơi xuống trước mũi, cô dơ tay lung tung xoa nhẹ.

" Tiểu Hề, mau ra đây, dì Phương cùng Dương thúc thúc con về rồi a."

Nhan Hề nửa tỉnh ngủ,đang mơ màng,bỗng nghe thấy câu nói, mắt đột nhiên mở lớn, lê dép sốt ruột mà chạy tới. Cô vừa chạy đến cửa lớn đã bị một nữ nhân ôm vào lòng, xung quanh cô nháy mắt tràn ngập hương sơn trà thơm dịu.

Nhân Hề mê luyến hương vị này trên người dì, nhỏ giọng mang theo âm mũi kêu lên: " Dì Phương!"

Rõ ràng gọi chính là dì, nghe tới tai lại giống như con gái nhớ tới mẹ mà gọi, tràn ngập ỷ lại.

" Đi, chúng ta về nhà!"

Phương Nhiên cao hứng mà dắt tay Nhan Hề, bỗng cảm giác lòng bàn tay cô như có cái gì cọ vào.

Nhan Hề vội vàng rút tay về nhưng đã không kịp, Phương Nhiên nhìn đến lòng bàn tay cô có vài vết thương ngang dọc đan đang kết vảy liền tức giận

"Chuyện này là như thế nào? Ở trường học có người khi dễ con?"

Nhan Hề vội vàng giải thích: " Không phải đâu dì, dì đừng tức giận, là con không cẩn thận làm mình bị thương a."

Dương Phong nghe thấy,liền từ xa đi tới, thân hình cao lớn, thần sắc uy nghiêm, trầm giọng hỏi: "Tiểu Hề, lời con nói là thật?"

"Là nói thật ạ." Nhan Hề rút tay về: "Là do con nửa đêm dậy đi uống nước không cẩn thận làm vỡ cái ly nên bị cứa vào tay."

Hà Tư Dã lười biếng dựa người trước cửa sổ, nghe bên ngoài nói chuyện, chân dài tùy ý đá chân cầu thang,hai mắt híp lại hưởng thụ tia nắng chiều như dòng nước ấm chiếu lên người, mơ màng nhớ lại hình ảnh tiểu nha đầu ngã ở thư phòng.

Đôi mày anh khẽ nhíu, đầu lưỡi theo thói quen khẽ đẩy má, mắt ánh lên tia bực bội không rõ. Tay cô ta chắc là ngày đó bị thương, vậy mà lại không tố cáo.

*

Nhan Hề đi theo Phương Nhiên cùng Dương Phong trở về số nhà 34, mỗi ngày an an tĩnh tĩnh học quân sự, tan học, học bài, đã nửa tháng không có gặp qua Hà Tư Dã. Ngẫu nhiên có sang Hà gia cùng ăn cơm, Hà Tư Dã cũng không ở nhà, Nhan Hề yên lặng mà nghĩ lại, liệu có phải Tiểu Dã ca chán ghét cô rồi không? Không muốn nhìn thấy cô, trốn tránh cô rồi?

Trường học giữa trưa sau khi tan học, Nhan Hề cùng bạn cùng bàn Hàn Y Na rủ nhau đi nhà ăn. Nhan Hề luôn ăn rất ít, một phần cơm cùng một ít thức ăn chay, Hàn Y Na nhìn thấy Nhan Hề lại lấy thức ăn chay liền không nhịn nổi nữa rồi, nửa tháng nay cô luôn thấy Nhan Hề lấy thức ăn chay.

" Nhan Hề cậu đừng ăn đồ chay nữa, cậu xem cậu đều gầy thành cái dạng gì rồi. Dì cậu cho tới hai ngàn tệ một tháng, thêm một bát canh xương sườn và một cái đùi gà nha?"

Nhan Hề vội vàng nói: " Tớ không cần nhiều như vậy."

Han Y Na cười thành tiếng: " Đến đây đi, bằng không một mình tớ ăn liền giống dạ dày vương."

Nhan Hề không cự tuyệt được liền đi tới lấy. Hà Y Na được công nhận là hoa khôi của ban một, đi ở phía trước tựa như một con thiên nga trắng, Nhan Hề cúi đầu rũ mắt đi phía sau, cô vốn cũng rất đẹp nhưng thần sắc không tự tin nhìn càng giống một chú vịt xấu xí, đầu không tự giác càng cúi thấp hơn.

Nhan Hề cúi đầu đi đường, bỗng nhiên nghe thấy được âm thanh sạch sẽ, lại lạnh lẽo " Yêu sớm không tốt."

Nhan Hề đôi chân nhỏ liền dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua, thế nhưng liền nhìn thấy thân ảnh thon dài áo trắng quần tối màu Hà Tư Dã. Anh đang nhẹ nghiêng đầu, mắt nhìn đến nữ sinh đưa thư tình trước mặt, đôi mắt hoa đào híp lại hẹp dài, bên môi phảng phất ý cười lạnh, nói ra câu cự tuyệt.

Có nữ sinh tỏ tình với Tiểu Dã ca?

Hà Tư Dã cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, hơi nghiêng đầu hướng tới nữ sinh phía sau cô gái đưa thư tình.

Nhan Hề kinh ngạc khi nhìn thấy ánh mắt Hà Tư Dã nhìn tới, tức khắc giống như chim nhỏ hoảng sợ, nhỏ giọng nói lắp: "Tiểu, Tiểu Dã ca...anh khỏe?"

Nói xong Nhan Hề liền sợ hãi mà cúi thấp đầu bước tiếp về trước. Lúc này đột nhiên có người đụng mạnh vào tay cô, Nhan Hề tay không giữ được, toàn bộ khay đồ ăn đều bị hất ra, văng tới nữ sinh trước mặt làm áo đồng phục dính một mảng mỡ, bát canh sườn toàn bộ đều rơi trên áo trắng của Hà Tư Dã,những miếng sườn từ ngực lăn xuống quần rơi xuống chân anh.

Nữ sinh cả kinh quát lớn: " Cô làm cái gì vậy!"

Hà Tư Dã cả người như bị ấn nút tạm dừng, tay đang nâng giữa không trung, yên lặng.

" A...thực xin lỗi, thực xin lỗi." Nhan Hề hoảng loạn khom lưng xin lỗi nữ sinh, tay chân luống cuống, mắt nhìn tới quần áo Hà Tư Dã, lại liên tục xin lỗi: " Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Nhan Hề tiến tới cạnh anh tay chân vụng về mà lau dầu mỡ trên áo, càng lau càng dây ra, căn bản là không có tác dụng, cô đã gấp đến độ muốn khóc ra rồi: " Tiểu Dã ca, anh đừng nóng giận, em xin lỗi."

Hà Tư Dã rốt cuộc cũng động, ngón tay thon dài thong thả mà nhặt rau cải dính trên người vứt lên bàn ăn. Người đều bị ướt từng mảng mỡ, anh vẫn không có một chật vật nào, động tác thong dong ngược lại khiến cho anh có vài phần ưu nhã. Anh bình tĩnh mà đẩy cánh tay ướt nhẹp của Nhan Hề ra: " Được rồi."

Nhan Hề bị đẩy hơi ngẩn ra, đầu tự nhiên càng cúi xuống thấp hơn, tay chân luống mà đứng ngốc ở đó, không biết làm sao bây giờ. Cắn môi nghĩ " mình quá ngu ngốc, vì cái gì đi tới bàn ăn cũng không đi được, việc gì cũng làm không tốt, lại chọc cho Tiểu Dã ca tức giận".

Hà Tư Dã thanh âm nhiễm khí lạnh: " Mày con mẹ nó bị mù."

Nhan Hề nghe thấy anh mắng mặt trắng như tờ giấy, thân thể không tự giác run run.

Hà Tư Dã túm lấy cô kéo đến sau lưng, híp mắt nhìn người gây chuyện: " Diêm, dám khi dễ em gái của Hà Tư Dã này, gan mày cũng thật lớn."

Thẩm Phi nghe được liền kinh ngạc, thầm nghĩ xong rồi, tứ gia tức giận thật rồi. Anh thời điểm tức giận không phải bộc phát mà là bình tĩnh.

Thẩm Phi vội vàng bắt nữ sinh bị Nhan Hề đổ đồ ăn lên người câm miệng, lại đối với Nhan Hề phía sau nhẹ giọng: " Tiểu Hề, cậu ấy không phải mắng em, em đừng khóc a."

Đồng thời âm thâm đem Nhan Hề che phía sau lưng.

Dương Diêm mới đầu hoảng hốt, nhưng khi nhìn thấy áo sơ mi trắng của Hà Tư Dã đầy dầu mỡ liền vui vẻ, hất hàm: " Mắt nào của mày thấy tao khi dễ, ai bảo cô ta đứng giữa đường, tao chỉ là không cẩn thận mà đụng phải a."

Hà Tư Dã nghe tới tai liền nhấc bước tới bàn ăn của Dương Diêm: " Không cẩn thận?"

Dương Diêm lanh lảnh nói lại: " Đúng vậy, chính là không cẩn thận."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hà Tư Dã đột nhiên cầm bát canh thịt bò dội lên đầu Dương Diêm. Nước thịt tưới lên tóc, vài miếng thịt bò từ trên đầu trượt xuống, váng mỡ bám vào tóc thành từng mảng, trông đến chật vật lại buồn cười.

Hà Tư Dã bình tĩnh nói: " A! Tao cũng không cẩn thận."

Dương Diêm phẫn nộ gào lên: " Tao *** mẹ mày."

Dương Diêm duỗi tay muốn nắm lấy cổ áo Hà Tư Dã, Thẩm Phi thân hình cường tráng liền trước một bước đứng chắn trước mặt, bắt lấy tay Dương Diêm vươn tới.

Hà Tư Dã khí định thần nhàn mà xoay người, lại với lấy tờ giấy ăn trên bàn đưa cho Nhan Hề, nhỏ giọng lạnh nhạt nói bên tai: " Không được nói với mẹ tôi."

Nhan Hề phát ngốc, hai con mắt nai kinh hoàng mở lớn: " Dạ? A, vâng."

Phía sau còn đang tiếp tục đánh nhau, Hà Tư Dã phảng phất như không nghe thấy, nhàn nhã rũ mắt lau từng ngón tay còn dính nước canh.

Thẩm Phi bắt được cánh tay của Diêm Dương liền dùng sức bẻ về phía sau, làm hắn đau tới kêu thất thanh: " Mẹ nó, dừng dừng dừng..."

Thẩm Phi không buông tay, Dương Diêm liền nhấc chân đá hắn, Thẩm Phi nhấc đầu gối ngắn lại, chung quanh nữ sinh xem náo nhiệt không biết ai hô lên chủ nhiệm đến, Thẩm Phi mới buông tay.

Dương Diêm dường như rất sợ bị bắt gặp đánh nhau liền một câu " Mày chờ đấy",tay lau lung tung trên đầu,chân điên cuồng chạy.

*

Sự kiện phát sinh tại trường học,Nhan Hề nghe lời Hà Tư Dã, cũng không dám nói cùng dì và thúc thúc, nhưng cô vẫn muốn cùng Tiểu Dã ca nói lời xin lỗi cùng cảm ơn.

Sau khi tan học liền dùng xong cơm chiều, Nhan Hề rón rén đẩy cổng nhà Hà thúc thúc, kết quả liền thấy dì Chung cùng Tiểu Dã ca, hai người đang đứng cạnh một chiếc xe đạp hồng nhạt đùn đẩy cho nhau.

Chung Vân nghe tiếng động ngẩng đầu, thấy người tới là Nhan Hề, bực bội trên mặt lập tức cười thành đóa hoa: " Tiểu Hề lại đây, dì có nghe dì Phương nói con không biết đi xe đạp? Vừa đúng lúc, dì để Tiểu Dã dạy cho con."

Hà Tư Dã hai tay cắm túi quần, tóc mái dài che ngang tầm mắt, một chân giẫm lên xe đạp, không xoay người qua nhìn cô, bóng dáng cao lớn, xung quanh tỏa khí lạnh tỏ vẻ cự tuyệt.

Nhan Hề biết Tiểu Dã ca chán ghét mình, vội vàng cự tuyệt: " Không, không cần đâu ạ. Không nên làm phiền Tiểu Dã ca a."

Chung Vân biết hai đứa trẻ vẫn luôn không hợp nhau, dù sao cũng là hàng xóm, không thể quan hệ mãi không tốt, liền cố ý làm con trai dạy Nhan Hề, cải thiện mối quan hệ. Nhưng con trai trốn liền trốn nửa tháng, Chung Vân tức giận muốn đánh người rồi.

Lúc này Nhan Hề tới, Chung Vân cũng không thể buông tha cho Hà Tư Dã được, thấp giọng thỏa thuận: " Con không phải đang tích cóp tiền mua xe sao? Dạy xong mẹ cho con mười ngàn."

Hà Tư Dã híp mắt ba giây, xoay người nhìn về phía Nhan Hề: " Bây giờ tôi liền dạy cô."

Anh vừa nói, điện thoại Thẩm Phi liền gọi tới: " Tiểu muội muội có nói với ba mẹ cậu không?"

Hà Tư Dã mặt không đổi sắc nhìn mẹ mình: " Thẩm Phi tìm con ra ngoài chơi, thêm năm ngàn, con liền ở nhà dạy."

Chung Vân hít sâu, còn dám mặc cả, nhưng cuối cùng nhịn, bằng không lại không nhìn thấy hắn, gật đầu đáp ứng.

Hà Tư Dã bình thản,ung dung mà giảm nhỏ âm lương cuộc gọi: " Tôi còn bận dạy đi xe đạp, không rảnh."

Thẩm Phi tức khắc gào lên một tiếng: " Tôi lần trước muốn cậu dạy sao không thấy cậu đồng ý, còn mắng tôi não nhỏ, hiện tại cậu lại đi dạy người khác!?"

Hà Tư Dã không kiên nhẫn mà tắt điện thoại, Chung Vân nhận mệnh đi vào lấy tiền. Anh tay đặt lên tay lái chỉnh lại, con ngươi màu nâu liếc nhẹ tiểu nha đầu, giọng mang theo âm châm chọc: " Dạy cô đi xe đạp, mẹ tôi thế nhưng cho mười ngàn rưỡi học phí, cô mới giống như là con ruột của bà."

Lời tác giả:

Tiểu tứ gia thực sủng a!!!!! Mới không phải tra đâu!!!!!

Đem bình luận nói nam chủ tra kéo xuống nha!!!!!!

Lời edit:

Trong truyện dịch có nhiều phần mình cắt bớt chút chút vì thấy không hợp lý lắm, mong các bạn đọc bản cv đừng mắng mình.

Mong bạn tác giả tha thứ!!!!!