Edit: uyenuongmong
Beta: Behind
Màn đêm buông xuống biển, đen nhánh, ánh trăng rằm chiếu xuống những tia sáng mỏng manh.
Nhan Hề dùng tay trái của mình, che lại một góc đèn Khổng Minh, đứng sát lại gần Hà Tư Dã giơ lên cho anh nhìn.
Chữ viết Nhan Hề nhỏ nhắn, xinh đẹp, gọn gàng trong một cái ô vuông, từng nét bút sạch sẽ tinh tế: "Hy vọng anh Tiểu Phi sau này mỗi ngày đều vui vẻ."
Phía dưới còn vẽ một khuôn mặt cười nho nhỏ, không quá đẹp.
Hà Tư Dã nhìn thoáng qua bàn tay đang che một góc khác của đèn, lại nhìn dòng chữ bên tay phải vừa đọc: "Thẩm Phi nếu như mỗi ngày đều cười giống như em vẽ, em coi như là nguyền rủa thành công cậu ta."
Nhan Hề hơi rũ bả vai, phùng má: "Em vẽ đâu có xấu đến vậy."
Cô vẽ tranh đúng là không quá đẹp, nhưng cũng không đến mức quá khó coi.
Hà Tư Dã nhìn biểu tình khuôn mặt cô lúc này với hình vẽ khuôn mặt cười trên đèn thực ra lại giống vài phần, bị người chê xấu liền buồn bã.
Anh liếc cô: "Không xấu, chỉ là giống như bị mất tiền."
Nhan Hề: "......" Đâu đến mức đó đâu.
Nhan Hề cố gắng phản kháng lần cuối: "Làm sao lại giống được, trông không đến mức khổ sở như mất tiền chứ?"
Hà Tư Dã nhìn Nhan Hề khẽ giương khóe môi, hạ mắt, giấu đi ý cười, chỉ vào bên Thẩm Phi đang đốt đèn: "Đi lấy bật lửa."
Nhan Hề nghe lời đi lấy bật lửa, Hà Tư Dã liền nhìn thấy hàng chữ vừa rồi cô dùng tay trái che đi: "Hy vọng ước mơ của anh Tiểu Dã trở thành sự thực."
Phía dưới chính là khuôn mặt cười nhỏ giống với Thẩm Phi.
Tiểu nha đầu này, còn chưa biết anh ước mơ cái gì, cứ vậy liền hy vọng ước mơ của anh trở thành sự thật.
Thẩm Phi thả đèn khổng minh lên trời, quay sang nhưng không đưa cho Nhan Hề bật lửa, dơ cao lên đầu, đùa giỡn cô, chạy vòng quanh, Nhan Hề nhảy lên vẫn không với tới, gấp gáp gọi Diêu Dao lại hỗ trợ.
Ý cười trong mắt Hà Tư Dã nồng đậm, tràn ra cả khoé mắt, cầm bút trên tay viết xuống đèn một hàng chữ nhỏ: "Tiểu nha đầu, đừng bao giờ khóc nữa."
Trên bãi biển, vì sinh nhật Thẩm Phi mà thả bảy tám cái đèn khổng minh, mang theo ước mơ khát vọng của những thiếu niên từ từ bay lên, ánh sáng phát ra lập lòe như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Những thiếu niên tràn đầy hi vọng, nhìn những đốm sáng dần dần bay xa, trên mặt ai cũng tràn ngập ý cười, nụ cười ngây ngô, sạch sẽ như hoa, trong sáng như nắng hạ.
- --
Cuối cùng, thời điểm thi đại học của bọn họ cũng tới, Hà Tư Dã cũng nằm trong số đó.
Hà Chính Đông và Chung Vân không rõ trong lòng anh suy nghĩ cái gì nhưng chỉ cần anh không làm chuyện gì khác người thì tất cả đều theo ý anh.
Hà Tư Dã và Thẩm Phi được phân đến cùng một trường thi, cách trường cấp ba mà bọn anh học khá xa.
Trước hôm thi đại học một ngày, hai người xách vali đến địa điểm thi, tìm khách sạn xung quanh đó để ở tạm, đồng thời hai người đều tắt điện thoại, dự định sau khi kết thúc hai ngày thi thì về thẳng nhà, nghe mọi người lải nhải, rồi cùng ăn sinh nhật của Tứ gia.
Phương Nhiên là hiệu trưởng, công việc luôn bận rộn, lại đúng vào kỳ thi đại học, thành ra công việc nhân lên gấp bội.
Dương Phong buổi sáng thứ bảy đến phòng thí nghiệm, trong nhà còn lại mình Nhan Hề, Nhan Hề ngồi trước cửa sổ đọc sách, làm bài tập, được một lát thì lại ngẩn người ngồi cắn bút, nghĩ đến Hà Tư Dã không biết thi đại học thế nào, được hạng nhất hay hạng hai toàn tỉnh.
Dương Phong buổi chiều vội vàng trở về, trên đường còn nhớ mua cho Nhan Hề ít trái cây, khắp nơi bị kẹt xe, Dương Phong vòng hai vòng, đi tới đi lui cuối cùng đường cũng thoáng, nhấn mạnh chân ga thoải mái về nhà.
Khi đến đầu ngõ, bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ đang nghe điện thoại, Dương Phong bị bất ngờ, vội vàng dẫm chân phanh, nhưng do khoảng cách gần lại quá bất ngờ như vậy nên vẫn không phanh kịp, đụng phải người phụ nữ kia, làm cô ta ngã xuống đường, điện thoại văng ra phía trước.
Dương Phong vội vàng xuống xe xem tình huống, lại thấy người phụ nữ ấy tự mình bò dậy, nhìn cũng không nhìn Dương Phong, nhặt điện thoại lên, cúi đầu ấn ấn: "Tôi không làm sao đâu, anh cứ lái xe đi."
Dương Phong vội vàng hỏi: "Cô không có việc gì thật chứ? Có bị thương ở đâu không? Hay tôi đưa cô đi bệnh viện?"
Người phụ nữ hình như rất gấp: "Tôi thật sự không có việc gì, tôi còn đang vội tìm người, anh cứ đi đi."
Dương Phong không phải loại người đụng phải người khác rồi bỏ chạy: "Vậy tôi đưa cô số điện thoại, nếu như sau này có gì không thoải mái cô hãy gọi cho tôi."
"Không cần, không cần, thật sự không cần đâu, tôi không có việc gì."
Người phụ nữ khởi động được điện thoại, lại bắt đầu gọi điện, âm thanh đối phương nói có vẻ nhỏ, nữ nhân lớn tiếng nói vào điện thoại: "Alo, anh có nghe thấy được không? Anh vừa nói số mấy Lộc Loan Nhi? Ba mươi mấy? 34? Được được được, tôi đã biết, cảm ơn anh."
Dương Phong nghe thấy tên nhà mình cẩn thận đánh giá lại người đang đứng trước mặt.
Nữ nhân dáng người hơi béo, ăn mặc một thân quần áo cao bồi cùng giày thể thao, sau lưng đeo balo màu đen, bàn tay thô ráp khô nứt nắm lấy chiếc di động, nhìn rất giống người từ nơi khác đến đây tìm người thân nhờ cậy.
Dương Phong tầm mắt hướng về khuôn mặt của nữ nhân, dần dần hiện lên vẻ không thể tin được, giọng nói trong nháy mắt pha chút run run: "Cô, đang tìm Nhan Hề sao?"
Nhan Hề sau khi học xong thì lấy quần áo tắm rửa, đi ra khỏi phòng tắm, cô cầm bình nước tưới chậu hoa cạnh cửa sổ, ánh mặt trời hơi gắt chiếu lên mặt cô khiến cô hơi híp mắt, bị ánh dương chiếu thoải mái đến cong cong khóe miệng.
Trên mặt bàn trong thư phòng còn sót lại vài điếu thuốc lá cùng gạt tàn thuốc, cô cầm lấy bút viết lên tờ giấy: "Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe." Lại vẽ một mặt cười phía dưới.
Cô vòng xuống bếp định mở tủ lạnh, lại thấy trên mặt tủ lạnh dán tờ giấy: "Không được ăn vụng kem."
Phía dưới Phương Nhiên cũng vẽ một mặt cười giống như Nhan Hề.
Nhan Hề cười nhẹ, lấy kem trong tủ lạnh ra ăn. Ở tờ giấy Phương Nhiên dán trên tủ, cô viết thêm ba chữ "Đại nhân nói" khiến dòng chữ biến thành "Đại nhân nói không được ăn vụng kem".
Ăn xong kem trên tay, Nhan Hề cảm thấy hơi lạnh, lấy bao tay giữ ấm ra cắm điện vào, nhìn đến chú thỏ trắng nhỏ, tay chống cằm cười rộ lên, nghĩ lại cảnh ngày đó anh Tiểu Dã đưa bao tay cho cô.
"Con gái..."
Nhan Hề đang ngẩn người thì bị tiếng gọi từ ngoài sân làm cho giật mình bừng tỉnh, cô cười chạy ra: "Chú!"
Nhan Hề dừng lại ở giữa sân, nhìn người phụ nữ đang đứng cạnh Dương Phong.
Hai người có khuôn mặt bảy phần giống nhau, nữ nhân nhìn thấy Nhan Hề hai mắt không kìm được rơi lệ, khuôn mặt hiện lên vẻ thống khổ cùng vui sướng khi gặp lại được người thân.
Giọng nói của Nhan Hề mang theo sự run rẩy, hai mắt đỏ bừng, từng bước đi về phía nữ nhân: "Dì, dì nhỏ?"
Điền Vi nước mắt như mưa, chạy tới ôm chặt lấy Nhan Hề gọi một tiếng: "Nhan Nhan" rồi khóc rống lên, nức nở, không nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ biết gắt gao ôm chặt Nhan Hề vào lòng.
Điền Vi bị gả đi đã tám năm, trong tám năm này xảy ra bao nhiêu biến cố, chị gái cùng anh rể 5 năm trước đã không còn, mẹ 2 tháng trước cũng mất, cô đã không kịp về, làm Nhan Hề chịu khổ cực trong suốt thời gian qua, cô về quá muộn rồi.
Trong tiếng khóc của Điền Vi xen lẫn thống khổ của việc mất người thân và nỗi hối hận vì đã không về kịp, còn cả sự đau lòng với đứa cháu duy nhấy còn lại này.
Nhan Hề chôn mặt trong lòng dì nhỏ, toàn thân run rẩy, tham lam hít lấy mùi trên cơ thể dì nhỏ, cô rất nhớ mùi hương này, đã bao nhiêu năm rồi cô không được dì nhỏ ôm trong lòng như vậy, Nhan Hề từ thấp giọng nức nở, đến nghẹn ngào, rồi bỗng gào khóc lên.
Cô đã chịu qua vô số lần bị đánh đập, thường xuyên bị bỏ đói, ba năm liền phải đi nhặt vỏ bình nước, cô không giữ được nhà của mình, phòng ở cũng bị dượng bán mất, cuối cùng đến bà ngoại cô cũng không bảo vệ được, để đến lúc bà ngoại mất, cô không thể nhìn bà lần cuối, bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu bất lực, vào lúc nhìn thấy dì nhỏ, tất cả đã bùng nổ, cô mất khống chế khóc lớn lên, khóc đến không thành tiếng.
Chung Vân và Hà Chính Đông nghe thấy bên này có động tĩnh lớn như vậy, vội vàng chạy sang xem đã xảy ra chuyện gì, vừa vào tới sân liền nhìn thấy Nhan Hề bị một nữ nhân gắt gao ôm chặt trong ngực, hai người đang khóc đến cả người run rẩy.
Chung Vân lo lắng nhìn về phía Dương Phong.
Dương Phong cả người dựa vào thân cây táo, hai mắt mông lung mơ hồ, toàn thân toát lên sự cô đơn, bất lực, cúi đầu đứng đó, không nói chuyện.
Một tuần trước, Điền Vi thu xếp công việc của nhà chồng, lên đường về quê muốn xem tình hình của mẹ và chị gái, về đến nơi mới được tin gia đình chị gái gặp tai nạn qua đời, mẹ và cháu gái đã được em gái anh rể đón đi rồi, tất cả nhà cửa với xưởng gốm sứ đều bị bán hết.
Hai ngày trước Điền Vi tìm được nhà em gái của anh rể thì biết mẹ đã qua đời, cháu gái bị cho đi làm con nuôi, vất vả hai ngày hỏi đông hỏi tây cuối cùng cũng tìm được địa chỉ hiện tại.
Hai người ở giữa sân ôm nhau khóc đến thở dốc, cuối cùng cũng ngừng lại.
Dương Phong lúc này mới tiến lên nói chuyện: "Hai người vào nhà nghỉ ngơi một lát đi."
Điền Vi lắc đầu, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, giọng nói khàn khàn: "Hiện tại tôi muốn đi thăm mộ mẹ và anh chị tôi, làm phiền cậu có thể dẫn tôi đi một lát được không? Tôi muốn thắp cho họ một nén hương tạ tội."
Phương Nhiên đang ở trường học, Dương Phong không muốn gọi điện làm phiền cô, đành đem hai người đi thăm mộ.
Thời điểm trở lại nhà cũng là buổi tối rồi, Phương Nhiên đã về, cũng khóc đến đỏ bừng mắt, nhìn thấy mọi người trở về, lôi kéo Điền Vi tới bàn cơm: "Mọi người chắc đói bụng rồi, mau lại đây ăn cơm."
Trên bàn cơm hình tròn, Dương Phong ngồi cạnh Phương Nhiên, Hà Chính Đông ngồi bên này cùng Chung Vân, Nhan Hề ngồi cạnh Chung Vân và Điền Vi, mọi người cúi đầu ăn cơm, ai cũng mang trong lòng tâm trạng phức tạp.
Nhan Hề cúi đầu ăn cơm, Điền Vi bên cạnh không ngừng gắp thức ăn vào bát cô, lại hướng hai vợ chồng Dương Phong và Phương Nhiên cảm ơn họ thời gian qua đã quan tâm chăm sóc cho Nhan Hề.
Giọng Phương Nhiên hơi khàn khàn lên tiếng: "Con bé rất đáng thương, thành tích học tập rất tốt, hai chúng tôi cũng thật lòng thích con bé, ở cùng với nhau một năm, thật sự rất vui vẻ."
Nhan Hề căn bản không nghe thấy mọi người đang nói gì, cô vẫn còn đang mơ hồ, cảm thấy mọi thứ rất không chân thật, giống như mơ vậy.
Đã bao nhiêu lần cô nghĩ tới cảnh dì nhỏ trở lại đón mình, 5 năm ở nhà cô nhỏ, đêm nào cô cũng mơ, đến tận lúc này, khoảng khắc nhìn thấy dì nhỏ, cô mới biết, cô không hề mong ngóng dì mang siêu xe đến đón cô, chỉ cần trên đời này cô vẫn còn người thân là được rồi.
Điền Vi nghẹn ngào, do dự mở miệng: "Tôi thật sự cảm ơn hai người thời gian qua đã chiếu cố Nhan Nhan chu toàn như vậy, tôi là dì của Nhan Nhan, tôi nghĩ..."
Phương Nhiên bỗng nhiên gắp đồ ăn vào bát Điền Vi, hai mắt dâng lên tầng hơi nước: "Cô ăn nhiều một chút, ngày hôm nay đi lại đường xa mệt mỏi rồi, lát ăn xong sớm chút đi nghỉ ngơi..."
Dương Phong đè lại tay Phương Nhiên, thở dài: "Em bình tĩnh một chút, đừng lảng tránh nữa."
Nhan Hề cảm giác được không khí trên bàn ăn thay đổi, ngơ ngác ngẩng đầu, không biết xảy ra chuyện gì.
Điền Vi không ngăn được nước mắt rơi xuống: "Xin lỗi hai người, tôi biết hai người đối xử rất tốt với Nhan Nhan, hai người là ân nhân cả đời này của con bé, tôi mà mang con bé đi thì thật là thất đức, nhưng xin lỗi hai người, tôi muốn mang con bé đi, con bé chỉ còn lại tôi là người thân, tôi thật sự không thể để con bé ở lại đây, xin lỗi hai người, thật sự xin lỗi."
Chiếc đũa trong tay Nhan Hề rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, trong không gian yên tĩnh vang vọng khắp nhà.
Chung Vân hai mắt rưng rưng, xoa đầu Nhan Hề: "Tiểu Hề, con nghĩ như thế nào?"
Nhan Hề hai mắt mông lung mờ mịt lắc đầu: "Con, con không biết."