Nàng Cười Đến Ngọt Ngào

Chương 19




Edit: uyenuongmong

Beta: Trương Mạn Vi

Chương 19

Nhà tang lễ phía sau bệnh viện là tòa nhà có ba tầng, mỗi tầng có mười phòng bày linh đường giành cho việc làm hậu sự.

Đây là nơi 365 ngày không có ngày nghỉ, nhân viên ngày ngày bận rộn, nhạc tang liên tục phát không ngơi nghỉ.

Chung Vân cùng Phương Nhiên đứng ngoài cửa nhìn hai đứa trẻ bên trong mà thở dài.

Nhan Hề quỳ ở đó tròn 30 tiếng, rốt cuộc bị Hà Tư Dã thuyết phục đi nghỉ ngơi chợp mắt một chút.

Hai đầu gối của cô gái nhỏ vẫn quỳ dưới nền nhà, nửa người rũ sang một bên, đầu đặt lên vai Hà Tư Dã, ôm bao tay giữ ấm hình con thỏ trong lòng, hô hấp nhẹ nhàng.

Hai ngày nay Hà Tư Dã không ngủ được đủ giấc, nhưng lúc này cũng chẳng buồn ngủ, tầm mắt như có như không dừng trên di ảnh bà Điền ở linh cữu, bà Điền có vài nét giống bà nội của anh, đều hiện hữu sự hiền từ của người già.

Phương Nhiên nhẹ giọng quay sang hỏi Chung Vân: "Em nhớ năm ngoái Tiểu Dã cũng quỳ bên bà nội ba ngày liền như vậy, đến tận lúc đưa bà nội đi có phải không? Chắc trong lòng nó lúc này cũng không dễ chịu. Đều là những đứa nhỏ trọng tình cảm."

Chung Vân cảm khái thở dài: "Haiz... dù sao Tiểu Dã vẫn luôn ở bên cạnh bà nội nó những phút cuối cùng. Tiểu Hề thì lại không được gặp bà ngoại lần cuối."

Phương Nhiên chớp chớp hai mắt ngăn nước mắt rơi xuống, quay mặt đi: "Đứa nhỏ này số thật khổ mà."

Chung Vân lo lắng hỏi: "Tiểu Hề vẫn luôn không khóc? Thà rằng gào khóc lớn tiếng, đợt đó Tiểu Dã cũng vậy, sau đó bị bệnh hai tháng liền."

Phương Nhiên lắc đầu, than nhẹ.

*

Sau khi Thẩm Phi tan học, nghe được tin tức lập tức đi tìm Diêu Dao, hai người cùng nhau đến nhà tang lễ.

Phương Nhiên đang khuyên Nhan Hề: "Tiểu Hề, còn những một ngày nữa, con cứ ăn một ít thôi được không? Một hai thìa cháo cũng được?"

Hai ngày rồi Nhan Hề không ăn cũng không uống nước, sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt nẻ, lắc đầu,giọng nói đã gần như không phát ra được,thì thào: "Dì, con xin lỗi, con không muốn ăn, chờ về nhà rồi con lại ăn có được không?"

Phương Nhiên thở dài cầm hộp giữ nhiệt đi ra ngoài, đẩy Dương Phong vào khuyên, Dương Phong cũng không làm lay chuyển được,hai vợ chồng chỉ biết nhìn nhau thở dài đau lòng, đồng thời quay sang nhìn Hà Tư Dã bên cạnh, bây giờ tất cả chỉ còn trông cậy vào anh.

Dáng người Hà Tư Dã cao gầy, đứng ngoài cửa sổ nói chuyện điện thoại, chỉ đường cho Thẩm Phi.

Ngày thường anh luôn mặc áo sơ mi trắng,lúc này lại mặc áo sơ mi đen, cúc áo cài chỉnh tề đến nút cuối cùng, quần tây bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, cả người đồ đen càng làm thần sắc anh thêm âm trầm.

Hà Tư Dã nhận thấy ánh mắt Dương Phong, quay đầu lại nói vào điện thoại: "Linh đường tầng hai, phòng trước đây của bà nội tôi."

Anh tắt điện thoại, nhận hộp cháo giữ nhiệt trên tay Phương Nhiên, tiến tới ngồi xổm xuống cạnh Nhan Hề, mở hộp cháo múc một muỗng đưa tới bên miệng cô.

Vì hai mắt Nhan Hề không tiết nước, lại không chớp nhìn chằm chằm vào linh cữu mà trở nên khô khốc, tầm nhìn mờ mịt, cô quay sang nhìn Hà Tư Dã lắc đầu: "Anh Tiểu Dã, em không muốn ăn, chờ....."

Hà Tư Dã trầm giọng, đưa thìa cháo tới giữa hai môi cô: "Há miệng."

Nhan Hề không nhúc nhích.

Hà Tư Dã cũng không bỏ qua, giữ nguyên tư thế, giọng trầm xuống thêm vài phần biểu lộ sự tức giận: "Há miệng."

Hai vai Nhan Hề khẽ run, nhận thấy dường như anh đang tức giận,ngoan ngoãn há miệng ăn cháo.

Phương Nhiên cùng Dương Phong đứng ngoài cửa mừng đến rơi lệ, hai người nhẹ nhàng thở hắt, đi tìm nhân viên xác định thời gian đưa tang.

Thẩm Phi và Diêu Dao lúc tìm được đến phòng liền nhìn thấy Hà Tư Dã đang đút cháo cho Nhan Hề. Thẩm Phi không dám trêu đùa giống ngày thường đi tới gần: "Anh Dã, em qua thăm viếng."

Sau đó lễ phép đứng trước di ảnh và linh cữu bà Điền cúi đầu vái lạy.

Diêu Dao đi phía sau, cũng là lần đầu tới nhà tang lễ, không hiểu thăm viếng thế nào, chỉ biết học theo Thẩm Phi cúi đầu vái.

Nhan Hề thấy có người đến lễ liền quay ra đáp lễ, khom lưng dập đầu xuống, Diêu Dao vội vàng đi qua đỡ cô ngồi dậy: "Đừng đừng, Nhan Nhan, là bọn tớ."

Người đến gần thì Nhan Hề mới nhìn rõ là ai: "Ừm, Diêu Dao, anh Thẩm Phi, cảm ơn hai người."

Diêu Dao thấy Nhan Hề như vậy đau lòng rơi nước mắt ôm cô nhẹ giọng an ủi: "Không có gì, không có gì, đừng như vậy."

Thẩm Phi với Hà Tư Dã đi ra ngoài hành lang nói chuyện.

Thẩm Phi nhỏ giọng: "Em nghe nói, lúc trước hiệu trưởng Phương đã gọi điện đến phòng giáo vụ thông báo với Nhan Hề, có một nữ sinh ở đó nghe điện thoại,nghe xong không nói lại với Nhan Hề, nhưng chưa tìm ra là ai."

Hà Tư Dã một tay đút túi, không nói gì, tay kia giơ ra hai ngón với Thẩm Phi.

Thẩm Phi hiểu ý, đưa bật lửa tới.

Ngày đưa tang thứ ba, vì bà Điền không có con cái đưa tiễn, Nhan Hề phải mặc áo tang, chống gậy, thân hình gầy yếu lung lay đến bên cạnh linh cữu, giây phút cuối cùng, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống...

Sau khi bà Điền được hỏa táng, Nhan Hề không muốn Phương Nhiên và Dương Phong mua cho bà ngoại cô một ngôi mộ. Cô gửi lọ tro cốt lại nhà hỏa táng, cô muốn chờ mình lớn lên sẽ tự tay mua mộ cho bà ngoại.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục tại nhà tang lễ, Dương Phong và Phương Nhiên đưa Nhan Hề về nhà, cô vô cùng an tĩnh ăn cơm, tắm rửa rồi ngồi vào bàn đọc sách, làm bài tập, tất cả mọi việc đều như cũ.

Chạng vạng cùng ngày, ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa trên bầu trời.

Trong nhà, Chung Vân nghe điện thoại, không thể tin tưởng được thốt lên tiếng: "Anh nói cái gì?"

Tivi trong phòng khách đang truyền hình trực tiếp cuộc đua xe công thức 1, từng chiếc xe nhanh như gió lướt qua nhau, đột nhiên một chiếc xe quay vòng tròn giữa đường đua, sau vài vòng liền bị lật bay trên không trung va vào mấy chiếc xe phía sau mới dừng lại. Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Chung Vân ngơ ngẩn nhìn cảnh đâm xe trên màn hình tivi, trong mắt muôn vàn kích động.

Hà Tư Dã cảm thấy không thích hợp liền tắt tivi, ngồi lặng im trên ghế sopha, sau một phút vẫn thấy mẹ Chung đứng đó mới lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy mẹ?"

Chung Vân hồi thần, đi qua ngồi phịch xuống ghế.

"Ngày bà ngoại Tiểu Hề mất, trên đường có xảy ra tai nạn nên mới bị kẹt xe, người bị tai nạn chính là chủ nhiệm Dương trường con. Ông ấy cũng đã mất rồi."

"Ba chiếc xe đâm vào nhau, trong đó có một người say rượu lái xe, chủ nhiệm Dương bị thương nặng nhất, kịp thời đưa tới bệnh viện nhưng cũng không qua khỏi được."

Hà Tư Dã lập tức đứng bật dậy, vơ lấy điện thoại trên bàn kính gọi cho Thẩm Phi, vừa gọi vừa đi về phòng thay cả người thành quần áo màu đen.

Chung Vân thấy anh đã sắp bước ra khỏi cửa vội vàng gọi lại: "Con trai, con gọi điện cho Tần Trẫm hỏi một chút đi? Tuy mẹ Dương Diêm đã bỏ ra nước ngoài với Tần Trẫm, nhưng giờ chủ nhiệm Dương mất rồi, chỉ còn một mình Dương Diêm thôi."

Chân Hà Tư Dã không dừng bước, cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa trả lời: "Cậu ấy còn có chú hai, hơn nữa mẹ cậu ấy bỏ đi cùng người khác đến con trai cũng không cần, đời này cậu ấy chắc cũng không nghĩ đến việc gặp lại mẹ mình."

Hà Tư Dã vội vàng đến cổng viện, lại đụng phải Nhan Hề đang bê bát tô đựng sủi cảo đứng ngoài cổng.

Nhan Hề nhìn thấy Hà Tư Dã mặc cả người màu đen, nhớ đến lời dì Phương nói chủ nhiệm Dương đang nằm viện: "Anh Tiểu Dã, anh muốn đi đâu vậy?"

Hà Tư Dã nâng mí mắt, ráng trời đỏ rực chiếu vào mắt anh như đỏ au, anh thong thả đút điện thoại vào túi quần: "Nhà tang lễ."

Nhan Hề bật thốt: "Em cũng muốn đi, anh Tiểu Dã đợi em một chút."

Cô nhanh chân bưng sủi cảo chạy vào trong sân, được một đoạn bỗng dừng bước. Quay lại đứng trước mặt Hà Tư Dã, cầm một miếng sủi cảo trong bát đưa đến trước mặt anh: "Anh Tiểu Dã, anh chưa ăn cơm, ăn một cái sủi cảo đi."

Hà Tư Dã vốn không thích ăn sủi cảo, đầu hơi ngửa về phía sau.

Nhan Hề cho rằng anh ngại tay cô bẩn, sủi cảo trên tay lại thả vào bát, ngượng ngùng nói: "Anh Tiểu Dã, anh đợi em một chút, em trở lại ngay."

Nhan Hề sau khi cho lại sủi cảo vào trong bát mới thấy xấu hổ, cái này cô vừa cầm trên tay giờ lại bỏ vào bát, cô đang nghĩ mình có nên ăn hay không, tay liền cầm lấy cái sủi cảo vừa bị cô bỏ vào bát lên đưa vào miệng, đột nhiên bị bắt lấy.

Hà Tư Dã cầm tay cô về phía mình, há miệng ngậm lấy chiếc sủi cảo trên tay cô, sau đó liền buông tay cô ra, cằm hất nhẹ về sân viện phía sau: "Đi đi."

*

Chủ nhiệm Dương đột ngột qua đời, rất nhiều thầy giáo và học sinh trong trường nghe tin đều tới thăm viếng, thoạt nhìn chủ nhiệm Dương vô cùng nghiêm khắc, nhưng thật ra đối với học sinh lại rất tốt.

Khi Nhan Hề cùng Hà Tư Dã đến nơi đã nhìn thấy Thẩm Phi và Diêu Dao ở đó rồi, hai người bị chủ nhiệm Dương bắt đến phòng giáo vụ rất nhiều lần, nay thật sự rất khổ sở.

Hai mắt Dương Diêm sưng đỏ, đứng cạnh linh cữu, khom lưng cúi đầu đáp lễ với người đến thăm viếng.

Nhìn thấy Hà Tư Dã bước tới cúi đầu vái lạy trước linh cữu, sau khi đáp lễ lại, Dương Diêm liền hỏi: "Cậu gọi điện cho Tần Trẫm tìm bà ta?"

Hà Tư Dã liếc hắn, quay đầu đi không nói chuyện.

Dương Diêm vẫn một bộ dáng cà lơ phất phơ: "Được rồi, không nói thì thôi, cảm ơn đã đến viếng."

Chờ người thăm viếng rời đi hết, linh đường chỉ còn lại thân thích và trưởng bối ở bên ngoài kiểm tra sổ sách lễ ký, phòng bên trong còn lại mấy người trẻ.

Thẩm Phi đưa cho Dương Diêm một điếu thuốc, hắn không cự tuyệt, Diêu Dao và Nhan Hề ngồi một bên đốt tiền giấy.

Dương Diêm quỳ bên linh cữu, Thẩm Phi ngồi xổm bên cạnh, Hà Tư Dã đứng một bên.

Thẩm Phi quay qua hỏi Dương Diêm: "Sau này ông định tính sao?"

Dương Diêm nhả một hơi khói: "Tôi có một người họ hàng nói về bên đằng ngoại có thể tìm cho một công việc làm thêm, nhưng cũng nói rõ ràng là không nuôi tôi được, bà ấy nói nếu tôi mà là con gái, chắc chắn sẽ nhận nuôi. Tôi tính ở nhà chú hai một năm, đợi đến lúc thi xong đại học thì tham gia quân ngũ."

Diêu Dao nghe đến đây cảm thấy hứng thú, ghé sát vào nói: "Tớ cũng muốn đi lính, ở nhà chán lắm, ba tớ thì ngoại tình, mẹ tớ suốt ngày ở nhà khóc, tớ muốn trốn nhà đi."

Thẩm Phi vui vẻ: "Con mẹ nó, tôi cũng giống cô, ba tôi mới cưới một con tiểu yêu tinh lớn hơn tôi có hai tuổi, sinh một đứa con gái suốt ngày chỉ khóc, tôi cũng đang muốn bỏ nhà đi."

Hà Tư Dã không quản được Diêu Dao, nhưng lại có thể quản được Thẩm Phi, anh nâng chân đá vào đùi hắn: "Đừng hỗn, chịu khó học để thi đại học đi."

Kỳ thật Diêu Dao luôn tò mò quan hệ giữa Hà Tư Dã và Dương Diêm, bát quái nổi lên trong lòng, liền hỏi ra miệng: "Này giáo bá, cậu với học thần có thù oán gì với nhau à?"

Dương Diêm ngẩng đầu liếc Hà Tư Dã, hút một hơi thuốc: "Mẹ tôi bỏ trốn ra nước ngoài với người anh em tốt của Tứ gia."

Diêu Dao khiếp sợ: "Rồi cậu tìm Tứ gia gây phiền toái?"

Thẩm Phi bật cười: "Đầu óc bị ngập nước, tức giận mà không có chỗ phát tiết chứ sao. Hơn nữa Tứ gia trong mắt phụ huynh luôn là "con nhà người ta", mà làm phiền người khác còn cần lý do sao, thù hận dời sang người khác để phát tiết á."

Diêu Dao thầm nghĩ mình còn ngoan chán, đầu Dương Diêm bị thủng lỗ mới đi chọc vào Tứ gia, trách không được bị đổ đồ ăn lên đầu, đây là vô duyên vô cơ làm phiền Tứ gia mà.

Mà Nhan Hề nghe thấy mọi người nói chuyện liền ngây người.

Ba Diêu Dao ngoại tình, ba Thẩm Phi cưới vợ bé, còn sinh con, mẹ Dương Diêm bỏ trốn với bạn anh Tiểu Dã, những việc này vượt quá phạm vi suy nghĩ của cô rồi.

"Đúng rồi," Dương Diêm nhìn Nhan Hề "Lần trước, hết tiết toán Vương Hoan lớp tôi có mang bài thi lên phòng giáo vụ,nhưng đến hết buổi học sáng cũng không thấy quay lại lớp."

Thẩm Phi cùng Diêu Dao đồng thanh hô: "Cái gì! Con mẹ nó!"

Dương Diêm lại quay sang nhìn Hà Tư Dã: "Tôi không biết có phải cô ta nhận điện thoại hay không, việc này cậu tự tìm hiểu đi."

Hà Tư Dã ném mẩu thuốc lá hút dở xuống mặt sàn, mũi chân dẫm lên dập tắt đốm lửa, vẻ mặt lạnh nhạt: "Biết."

Buổi tối, Thẩm Phi cùng Diêu Dao đi về trước, còn lại Hà Tư Dã và Nhan Hề, Hà Tư Dã nhận được điện thoại của phòng thí nghiệm nên đi ra ngoài nghe.

Lúc ban ngày đông người Nhan Hề vẫn chưa dám hỏi Dương Diêm, giờ đến buổi tối mọi người đã về hết cô mới dám lại gần, ngồi xổm trên mặt sàn hỏi nhỏ: "Anh có đói bụng không?"

Dương Diêm giương mắt lên, không biểu tình nhìn Nhan Hề.

Nhan Hề cảm thấy xấu hổ, giọng nói càng nhỏ hơn: "Tôi biết mất đi người thân rất đau khổ, tôi ở đây với anh một lát."

Cô cúi đầu cầm tiền giấy lên đốt, giọng nói vẫn nhỏ như cũ,lại giống như đang tâm sự: "Năm mười tuổi tôi đã trông linh cữu của ba mẹ, lúc ấy bà ngoại tôi không dám khóc, bà còn phải tiếp đón thân thích lo hậu sự cho hai con, mà cũng không còn thời gian để khóc, một mình tôi ngồi bên cạnh linh cữu cha mẹ mà khóc, rất cô đơn."

Tầm mắt Dương Diêm chuyển lên mặt Nhan Hề, hốc mắt bỗng đỏ lên, tay dịch đống tiền giấy dưới chân cô ra, ý là để cô ngồi xuống đó.

"Nếu anh không muốn khóc, thì coi như tôi chưa nói gì, còn nếu muốn khóc, thì cứ khóc đi, tôi ngồi đây một lát," Nhan Hề bảo đảm với cậu: "Tôi sẽ không nói với ai."

Dương Diêm như thể không để ý đến lời cô nói.

Qua thật lâu, Nhan Hề đốt hết tiền giấy trong tay, muốn với lấy đống tiền giấy trước mặt Dương Diêm thì thấy ướt đẫm một mảng lớn.

Nhan Hề ngẩng đầu muốn nhìn mặt Dương Diêm, cậu thấy vậy liền cúi đầu về phía vai Nhan Hề, mặt rũ lên vai cô, không để cô nhìn thấy mặt mình, nói nhỏ: "Đừng nhìn tôi, tôi không khóc."

Giọng nói cậu mang theo nức nở, Nhan Hề cảm nhận rõ bả vai đang ướt đẫm, cô không dám nhúc nhích, cứng người ngồi thẳng, lặng nghe tiếng khóc của cậu ta.

Hà Tư Dã hai tay đút túi, dựa người vào khung cửa sổ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hai người đang dựa vào nhau, nhìn một lát, cũng không quấy rầy họ,xoay người đi ra ngoài chờ.

Sau khi Dương Diêmkhóc được một lúc, ngẩng đầu lên từ vai Nhan Hề, nhìn thấy vai cô ướt một mảng lớn thì hơi ngượng ngùng nói: "Tại sao cô ra ngoài mà lại không mặc cho tử tế."

Nhan Hề: "?"

Trên mặt Dương Diêm còn ướt nước mắt, nâng tay nhanh chóng lau sạch, nói: Đúng rồi, ngày đó anh trai cô đánh nhau, tôi không ghi lại, yên tâm đi, tôi sẽ không làm chậm trễ việc thi đại học của hắn."

Nhan Hề đã quên mất việc này, vội vàng nói: "Tôi không phải vì việc đó mà an ủi anh."

Dương Diêm xua tay: "Đi về đi về, đi."

Nhan Hề bất đắc dĩ đứng dậy đi ra khỏi cửa, Dương Diêm liền lôi điện thoại từ trong túi ra, tìm đoạn video được chuyển từ máy quay sang, quay ngày đó Hà Tư Dã đánh nhau, xóa đi.

Lại mở một video, quay đoạn nhảy Street dance hôm đại hội thể thao, tầm mắt lướt qua các nữ sinh, dừng lại thân ảnh cô gái đứng đầu tiên hàng thứ hai.

Sau bảy ngày, bà Điền làm thất tuần*, Hà Tư Dã đưa Nhan Hề cầm cây thang gỗ dài chừng một cánh tay đi đến nhà tang lễ, nơi gửi tro cốt bà ngoại. Sau khi đốt một ít tiền giấy, liền quăng thang vào lò đốt cùng, hy vọng bà ngoại dùng cây thang đó thượng lộ bình an đến thiên đường.

(*) Cúng bảy ngày sau khi người mất

Trở về từ nhà tang lễ trở về, hai người cùng nhau vào nhà ăn cơm, cơm nước xong, Nhan Hề phụ dì giúp việc thu dọn bát đĩa vào nhà bếp.

Ngoài phòng khách,Chung Vân nhỏ giọng hỏi Phương Nhiên: "Tiểu Hề có trốn trong phòng lén khóc không?"

Phương Nhiên thở dài: "Không có, sáng nay con bé có sốt nhẹ, em sợ con bé nhịn đến phát bệnh mất."

Hà Tư Dã ngồi ghế bên cạnh nghe được động tĩnh bát đĩa trong phòng bếp va vào nhau có chút lớn.

Chạng vạng, Hà Tư Dã gõ cửa phòng Nhan Hề, sau khi được đồng ý mới mở cửa tiến vào bên trong. Nhan Hề thấy là anh, vô cùng tự giác lấy sách giáo khoa vật lý học kỳ sau mở ra, giở đến trang mình đọc không hiểu cho Hà Tư Dã xem: " Anh Tiểu Dã, anh giảng cho em bài này đi."

Hà Tư Dã gấp sách lại, nhìn chăm chú hai mắt Nhan Hề: "Khi còn nhỏ tôi thích nhất món cá khô bà nội làm, bà liền làm một hộp lớn cho tôi, còn em? Bà ngoại thích làm món gì cho em nhất?"

Hai câu hỏi nhỏ bé đó thôi lại làm Nhan Hề đỏ mắt.

Hà Tư Dã xoa xoa đầu cô: "Muốn khóc thì khóc đi, đừng kìm nén."

Nhan Hề cắn môi lắc đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Hà Tư Dã lẳng lặng nhìn cô, chờ cô khóc to, nhưng cô lại chỉ cắn môi rơi nước mắt, không khóc thành tiếng. Anh nâng chân bước về chiếc ghế bên cạnh bàn học, ngồi xuống đó, để cô có không gian tự nhiên hơn.

Qua hồi lâu, cô khóc đủ rồi, với tay lấy giấy trên bàn lau khô nước mắt nước mũi, cảm xúc dần dần bình ổn, cô ngồi xuống bàn học mở sách ra tiếp tục làm bài tập.

Hai mắt Hà Tư Dã hai mắt chăm chú nhìn từng động tác của cô, ngón trỏ xoay tròn chùm chìa khóa, chùm chìa khóa xoay từng vòng từng vòng va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng.

Nhan Hề nghe tiếng động ngẩng đầu lên nhìn chùm chìa khóa trên tay anh, hai mắt vừa khóc xong vẫn còn đỏ ửng: "Anh Tiểu Dã, anh muốn thôi miên em à?"

Hà Tư Dã đột ngột dừng động tác: "........."

"Đúng vậy," Hà Tư Dã thuận thế nói: "Bây giờ ở cùng tôi có sợ không? Tôi sẽ thôi miên em một lát, hửm?"

Nhan Hề nghiêm túc lắc đầu: "Không sợ ạ."

Nửa giờ sau, Hà Tư Dã đạp xe đạp chở Nhan Hề đến nhà cũ của bà ngoại.

Trời dần tối, con hẻm nhỏ không có đèn, mọi nơi đều mờ mờ, con đường này Nhan Hề đã một mình đạp xe đi qua vô số lần, đã từng nghĩ có lúc sẽ đưa anh Tiểu Dã đạp xe tới đây, lúc này đã thực hiện được, mắt không tự chủ được lại hồng lên.

Dắt xe tiến vào, Hà Tư Dã dựng xe ở giữa sân, bật điện trong đầu hè, anh quay đầu lại tìm cô thì thấy dưới ánh đèn màu cam nhạt, cô gái nhỏ ôm bao tay giữ ấm mà rơi lệ.

Bóng dáng cô gái đầy cô liêu, gầy yếu lê bước chân đến phòng bà ngoại, mở cửa, đứng ở ngoài nhìn vào bên trong.

Cô dần dần cong eo, ngồi xổm trên mặt đất,vai nhỏ gầy yếu run rẩy, cổ họng phát ra từng tiếng khóc nức nở thống khổ, tiếng nức nở bị kìm nén trong lòng dần bung ra, đến tận lúc Hà Tư Dã không nhịn được nữa, đi đến bên cô, ôm lấy cô vào lòng, tiếng khóc như vỡ toạc đầy đau lòng thống khổ vang vọng khắp phòng.

Lời edit:

Hai chương này dịch mà u ám, đau lòng quá 😔😔😔