Nàng Cười Đến Ngọt Ngào

Chương 13




Edit: uyenuongmong

Beta: Moè 🍋

Tuyết lớn rơi sau nhiều ngày hôm nay liền ngừng, buổi sáng trời trong xanh, mặt trời ló rạng phía đông mang đến ấm áp, trong lành, từ u ám mùa đông trở nên náo nhiệt, dưới sân bệnh viện xẻng xúc tuyết tiếp xúc mặt đất vang lên âm thanh leng keng, có người nhà bệnh nhân tiến vào bệnh viện mang theo bữa sáng cười vui sướng, cũng âm thanh hỗn loạn bi thương.

Bà ngoại Điền từ phòng giám sát chuyển tới phòng bình thường,tình huống đã ổn định, mọi người cùng nhau tới đón bà xuất viện.

" Làm phiền cô cùng Tiểu Dã," bà ngoại Điền thanh âm có chút sức lực:" Đặc biệt là Tiểu Dã, đã cứu bà một mạng, còn mỗi ngày lại đều đưa Tiểu Hề lại đây xem bà."

Phương Nhiên cười nói: " Tiểu Dã là đứa nhỏ ngoan, cũng thích lái xe, xem như mượn người cùng Tiểu Hề hết, nó cũng vui vẻ lái xe qua lại, bà ngoại Điền, bà đừng cảm thấy băn khoăn."

Hà Tư Dã thân ảnh thon dài đang cong eo đứng ở tủ đầu giường thu dọn trái cây, áo trắng quần đen, mi thanh mục tú, ánh nắng mùa đông chiếu trên người làm anh càng thêm nhu hòa, mỉm cười đứng dậy: " Đúng vậy, bà ngoại, là cháu mượn ánh sáng của bà, còn phải cảm ơn bà nữa," nói xong liền quay sang Phương Nhiên " Dì Phương, con đi làm thủ tục xuất viện."

Phương Nhiên gật đầu nói: " Viện phí chắc là còn thừa, không cần bổ sung."

Nhan Hề nghe thấy, lập tức đuổi theo sau Hà Tư Dã, giống như sâu nhỏ theo đuôi.

Hà Tư Dã ngẩng đầu thong dong bước phía trước, Nhan Hề cúi đầu theo phía sau, e sợ anh không đồng ý, tận lực bước chân thật nhẹ, hai cánh tay cũng khép chặt sợ âm thanh quần áo ma sát làm anh không kiên nhẫn,tức giận.

Thân ảnh phía trước bỗng dừng lại, Nhan Hề theo sau sửng sốt, chân nâng lên vẫn giữ lại giữa không trung, giống như tượng gỗ không dám hạ xuống.

Hà Tư Dã bên môi mang theo ý cười không rõ, xoay người quay lại phòng bệnh: " Lấy đồ."

Nhan Hề lòng còn mang sợ hãi vỗ ngực, rũ mi quay trở về theo.

Hai người đi tới cửa, Phương Nhiên đang đỡ bà ngoại Điền xuống giường, vừa vặn nói: " Người yên tâm, cô nhỏ cùng dượng không dám mang Tiểu Hề đi, con cùng Dương Phong đã cho họ hai vạn, chắc là có thể ngừng nghỉ đến lúc ăn tết,con cùng Dương Phong nói chuyện với họ, muốn đem Tiểu Hề nuôi lớn thành tài, sẽ hết lòng tuân thủ ước định, chuyện này Tiểu Hề không biết, người đừng......"

Nhan Hề rũ mắt nhìn chân, không thấy rõ biểu tình trên mặt cô, nhưng đôi tay lại nắm chặt hai bên quần đồng phục.

Hà Tư Dã nhìn đến ngón tay cô tựa hồ đông lạnh đến đỏ bừng, bàn tay do dự hai giây liền nắm lấy, quyết đoán dắt tay cô, mang cô rời đi.

Làm thủ tục xuất viện yêu cầu phải xếp hàng, Nhan Hề yên tĩnh đứng đó, bàn tay lạnh lẽo như cũ bị Hà Tư Dã nắm, dần dần ấm lên, thẳng đến lúc vang lên tiếng di động, anh mới buông tay cô ra đến một bên nghe điện thoại.

Tiếng Thẩm Phi đầu bên kia vang lên: " Cậu vừa rồi gọi cho tôi? Có thể xuất viện rồi à?"

" Ừm."

Giọng Hà Tư Dã hơi ngừng lại: " Cậu mua nhiều găng tay giữ ấm như vậy, loại nào chất lượng tốt nhất?"

Thẩm Phi: "........"

Hà Tư Dã trở lại tiếp tục xếp hàng, Nhan Hề bên cạnh cẩn thận nắm nhẹ tay áo anh: " Anh Tiểu Dã."

" Hửm?" Hà Tư Dã rũ mắt nhìn tay cô.

Nhan Hề vội vàng buông tay, cúi đầu vụng về hỏi: " Sau này học đại học ngành gì, hoặc làm việc gì, có thể kiếm tiền nhanh nhất?"

Bốn tháng, tiểu nha đầu tóc đã dài qua vai một chút, để thả cũng có thể buộc lên, thân hình cũng béo lên một chút, chiều cao như cũng có biến hóa, duy độc cái tính cách nhút nhát không có gì thay đổi.

" Cái khác không cần suy nghĩ, cuối kỳ thi đứng nhất là được," Hà Tư Dã thanh âm nghiêm túc lạnh nhạt " Thi không được thứ nhất, sự việc em trộm vào phòng tôi, tôi sẽ không để yên."

Nhan Hề thân thể tức khắc run run, nháy đôi mắt nai tựa như chịu kinh hách, vội vàng giải thích: "Em không biết làm như thế nào trả lại anh tiền, em lần sau khẳng định không vào trộm nữa, em, em khẳng định không có lần sau....."

Hà Tư Dã liếc cô: " Trọng điểm là cuộc thi."

Nhan Hề không ngừng vội vàng gật đầu: " Vâng vâng."

Nhan Hề vẫn luôn nỗ lực học tập đến khi kỳ thi kết thúc, trường học không lập tức công bố thành tích, vì muốn học sinh nghỉ đông thật vui vẻ, cuối năm mới công bố.

Nhan Hề nghỉ đông ngẫu nhiên thỉnh thoảng cùng Diêu Dao đi ra ngoài chơi, nhưng phần lớn thời gian đều ở nhà học bài, làm bài tập, chuẩn bị nội dung học kỳ sau, những chỗ không hiểu đều mang đi hỏi chú Dương hoặc anh Tiểu Dã chỉ bảo.

Trong khoảng thời gian này, cô nhỏ cùng dượng Nhan Hề không chỉ yên tĩnh sống,mà giống như là có người động chân động tay, Nhan Linh vay nặng lãi bị truy đuổi không dám về nhà, Ngưu Vĩ cũng vì vậy mà bị liên lụy tới, bà ngoại Điền xuất viện về nhà liền sống yên ổn.

Thời điểm bà ngoại Điền xuất viện, Phương Nhiên vốn định đưa về nhà, nhưng bà ngoại Điền nói, sợ chính mình ngày nào đó vạn nhất phát bệnh, lại không muốn chết ở nhà người khác, bà ngoại Điền cố chấp, ai nói cũng không nghe, hơn nữa trừ bỏ thân mình gầy nhỏ cùng bệnh tim, hành động đi lại còn nhanh nhẹn, có thể tự mình nấu cơm, chỉ mong Tiểu Dã thường xuyên mang Nhan Hề trở về nhìn bà là đủ.

Trước giao thừa, sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu xuống thành phố, làm sáng bừng cả bầu trời, xua đi không khí ảm đạm những ngày tuyết rơi.

Nhan Hề khó có khi ngủ thực sâu, đột nhiên bị một người ôm chặt, trực tiếp đem cô từ trong mộng bừng tỉnh.

Phương Nhiên cao hứng mà ôm: " Tiểu Hề, Ngưu Vĩ đã bị trừng phạt! Là ba năm!!"

Nhan Hề ngây ra, giống như còn trong mộng.

Phương Nhiên kích động mặc quần áo cho cô, hăng say nói: "Bạo ngược gia đình hay đánh nhau gì đó,tuy là trái pháp luật, nhưng rất khó bị phạt, chúng ta lấy cái đó bắt hắn ta rất khó, nhưng hắn lần này bị bắt là vì tội cưỡng bức không thành,thật sự là phạm tội! Sau này không lo lắng hắn tới tìm chúng ta nữa!"

Tại số nhà 35 Lộc Loan Nhi, Hà Tư Dã đem quyển pháp luật thật dày cất lên giá sách, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, Chung Vân chạy ra gọi anh lại: " Con trai, buổi tối có muốn đặc biệt ăn cái gì không? Để mẹ làm cho con."

Hà Tư Dã không có gì đặc biệt muốn ăn, lời nói đến miệng, lại nghe được hàng xóm vang lên tiếng của dì Phương cùng tiểu nha đầu âm thanh lúc khóc lúc cười, anh sửa lời nói: " Làm nhiều thịt ạ."

Hà Tư Dã lái xe đưa Nhan Hề trở về xem bà ngoại Điền, trên xe Thẩm Phi gọi điện thoại tới: " Buổi tối ra ngoài chơi a? Ba tôi mua rất nhiều pháo, tôi cùng cậu đốt!"

Hà Tư Dã một tay đánh lái,thần sắc đạm bạc: " Không có hứng thú."

Thẩm Phi bị nghẹn trở về, hô to: " Nhan Hề! Nhan Hề! Nhan Hề em ở đâu!"

Nhan Hề không rõ nguyên do: " Là anh Tiểu Phi ạ?"

Thẩm Phi cười: " Buổi tối anh mang em đi đốt pháo hoa, em có đi không!"

Nhan Hề cao hứng trả lời: " Thật tốt."

Hà Tư Dã: "........"

Đêm giao thừa, bầu trời pháo hoa rực rỡ, Thẩm Phi ngồi xổm trên mặt đất đốt pháo hoa, đốt xong liền chạy, cười lớn túm tay Nhan Hề chạy về phía sau: " Tia lửa pháo hoa có thể bắn vào em a, nhỡ bắn vào áo thì  hỏng rồi!"

Nhan Hề đã nhiều năm không có đốt pháo hoa, tin là thật, đang muốn cởi ra áo khoác lông vũ, Thẩm Phi cười đến ngã trước ngã sau.

Hà Tư Dã đi qua đè lại tay cô, ngữ khí bất đắc dĩ, mang theo ý nuông chiều mà anh cũng không phát hiện ra: " Tại sao ai nói cũng tin, ngốc."

Bên kia Thẩm Phi đốt pháo hoa nhắm lên trời, bịch một tiếng ở không trung rồi nở rộ, đem ánh sáng từng ròng trút xuống như thác nước,Nhan Hề trong mắt chiếu rọi ánh sáng, hai tròng mắt lộng lẫy, bên má lúm đồng tiền hõm sâu,tươi cười nở rộ.

Đôi tay ôm bao tay giữ ấm màu hồng nhạt, bên trên có thêu hình thỏ trắng nhỏ,nhìn trông thật giống cô, Nhan Hề cả người đều cảm thấy ấm áp.

Tiếng pháo vang lên không ngừng, Nhan Hề cười quay đầu lại hô to: " Anh Tiểu Dã, năm mới vui vẻ _____"

Hà Tư Dã bên môi ngậm ý cười, đi đến gần bên cô cúi người nói nhỏ bên tai: " Tiểu nha đầu, năm mới vui vẻ."

Anh thẳng người dậy nâng tay xoa xoa đầu cô, động tác thuần thục tựa như đã làm nhiều lần, quanh thân tỏa ra khí chất ấm áp như mùa xuân.

Mùa đông lạnh lẽo đi qua, mùa xuân mỹ lệ ấm áp vui vẻ tới, trong viện cây táo cùng cây hòe trổ ra những bông hoa trắng nhỏ.

Nhan Hề trong phòng dọn dẹp sáng sủa sạch sẽ, hương thơm bốn phía. Hoàng hôn thích ý, những con bướm nhỏ bay qua trước cửa sổ, đôi cánh mang theo ánh sáng long lanh.

Nhan Hề tay cầm bút máy, trên giấy nhanh chóng tính toán, ngòi bút đột nhiên dừng lại, mực trên giấy loan ra thành một vùng lớn.

Người giảng bài bên cạnh không thấy có âm thanh, cô khẽ ngẩng đầu, thấy cánh tay anh đặt trên trán, mắt nhắm lại,giống như đã ngủ.

Áo sơ mi trắng không nhiễm hạt bụi, cổ áo mở hai nút đầu, hầu kết an an tĩnh tĩnh không phập phồng, ánh nắng vàng hoàng hôn lượn lờ quanh thân dào dạt ấm áp, khuôn mặt sạch sẽ anh tuấn, hình dáng so với nửa năm trước càng rõ ràng góc cạnh hơn.

Nhan Hề thả chậm hô hấp, nhẹ nhàng lấy tờ quảng cáo mở ra để dưới bài tập.

Phía dưới cất dấu một tờ poster bản thu nhỏ, cô nhìn chằm chằm hai chữ Street Dance*, không dời mắt, vô thức tay cầm bút vẽ vòng tròn.

*nhảy đường phố

" Xem cái gì?"

Nhan Hề sợ tới mức run tay theo bản năng nói: " Không có gì cả."

" Đừng nói dối."

Ngón tay thon dài trắng nõn hướng về phía cô, khớp xương tinh xảo, hiện rõ mạch máu màu xanh, móng tay được tu bổ gọn gàng sạch sẽ.

Nhan Hề dơ tay đè lên quyển sách, chút một chút một ý đồ chuyển dịch muốn dấu đi.

" Mới vừa thi đứng thứ nhất liền ra oai?" Hà Tư Dã thanh âm lười biếng, đôi mắt hoa đào híp nhẹ, âm cuối cố tình trầm giọng: " Khiêu vũ? Cô?".

Lời tác giả:

Hoan nghênh một vòng vả mặt tứ gia, mặt lạnh

Cố gắng đẩy nhanh tiến độ, một tuần 3 chương a!! Tung hoa!!!!!����