Nàng Của Anh

Chương 82: Có Trộm




Diệp Hiểu Khê ghé vào tai Linda nói vài câu, Linda nghe xong thì bất chợt mỉm cười...!

Biên kịch của “Bacsi sĩ thiên tài” không am hiểu tường tận về y học Trung Y lắm, rất nhiều đơn thuốc đều

kiếm từ một trang web mà có, Uyển Dự kiểm tra lại thì có không ít sai sót.

Sửa chữa những sai sót này không phải là chuyện một sớm một chiều, thêm nữa Uyển Dư bây giờ còn phải giúp chuẩn bị các đạo cụ liên quan đến thuốc tại hiện trường, vì vậy trong thời gian này cô rất bận rộn.

Uyển Dự cố gắng khiến bản thân tập trung tâm trí vào kịch bản trước mặt, nhưng cô vẫn không nhịn được

mà lén lút nhìn Lục Minh Thành.

Lục Minh Thành vẫn luôn ở bên kia, anh có lẽ đang chờ Diệp Hiểu Khê.

Uyển Dư cụp mi xuống, cô tự giễu cợt mình, cô thật đúng đắn khi không có tự đa tình với cậu trẻ, một người đàn ông khó có được như cậu trẻ tất nhiên sẽ không nhìn trúng cô rồi.

Mọi người trong đoàn đều nghĩ rằng Lục Minh Thành đến đây để xem tình hình quay phim của Diệp Hiểu

Khê, khi xem xong anh sẽ rời đi.

Nhưng ngoài sự dự đoán của mọi người, Lục Minh Thành đã ở bên ngoài đoàn phim đợi gần nữa ngày trời

rồi.

Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Hiểu Khê càng thêm tôn trọng và ngưỡng mộ.

Trước đây không ít người còn cho rằng cho dù có đồn thổi Diệp Hiểu Khê với Lục Minh Thành thì Diệp Hiểu

Khế cũng không thể nào được gả vào gia đình giàu có như nhà họ Lục.

Nhưng bây giờ thấy Lục Minh Thành quan tâm đến Diệp Hiểu Khề như vậy, việc cô ta trở thành phu nhân

nhà họ Lục cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Vài người cấp cao trong đoàn phim như Phó Tịnh, bọn họ muốn nhân cơ hội cùng Lục Minh Thành nói

chuyện vài câu, nhưng khí chất của Lục Minh Thành quá lớn, nhìn bộ dạng anh lạnh lùng khó tiếp cận như

thể khiến bọn họ thật sự không có dũng khí tới bắt chuyện với anh.

Buổi chiều lúc công việc sắp kết thúc, Uyển Dư đến phòng nghỉ của đoàn để lấy túi và áo khoác, có dự định

Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!về nhà với hai đứa nhỏ.

Ai mà ngờ lúc cô vừa định cầm túi của mình thì Dương Tuyết đã kêu lớn.

"Đoàn phim chúng ta có trộm!"

Nghe thấy giọng nói của Dương Tuyết, ánh mắt của mọi người đều lập tức nhìn sang.

Đối với một đoàn phim mà nói việc có trộm thực sự không phải là chuyện nhỏ, nhất là đối với một đoàn

phim cổ trang lớn như bọn họ.

Trong đoàn có rất nhiều đạo cụ giá trị, nếu như trong đoàn có người tay chân không sạch sẽ thì đoàn phim rất dễ phải chịu tổn thất không đáng có.

Do đó tất cả đoàn phim bây giờ đều rất ghét kẻ trộm, một khi phát hiện có tên trộm trong đoàn thì hình phạt nhẹ nhất là sa thải, nhưng đa số đoàn phim đều chọn báo cảnh sát.

“Tiểu Tuyết, có chuyện gì vậy? Cô sao đột nhiên lại nói đoàn phim chúng ta có kẻ trộm?”

Trịnh Y và Dương Tuyết có mối quan hệ không tệ, cô ta với vẻ mặt quan tâm hỏi Dương Tuyết.

“Đúng vậy nha Tiểu Tuyết, đoàn phim chúng ta trong khoảng thời gian này khá hòa thận, làm sao lại có kẻ

trộm chứ!” Linda nhìn Uyển Dư rồi ngay lập tức lên tiếng.

Tôn Thanh Thanh vẫn rất khách quan công bằng, cô lạnh nhạt liếc nhìn Dương Tuyết, trong mắt lộ ra vẻ

không đồng tình:

"Dương Tuyết, không có chứng cứ, cô không được nói nhảm! Tôi rất thích bầu không khí hiện tại của đoàn

phim, tôi không hy vọng vì một vài lời nói từ ai đó mà lại ảnh hưởng đến sự hòa hợp trong đoàn chúng ta! "

"Chị Tôn, em không hề nói nhảm.

Đoàn của chúng ta đúng là có kẻ trộm!"

Dương Tuyết ủy khuất:

"Nhẫn của em không thấy nữa rồi, đó là nhẫn mà Giang Thiếu tặng em tận hơn năm trăm vạn tệ đó!"

“Nhẫn của cô lúc nào cũng mang trên tay thì ai có thể lấy trộm đi chứ?!”

Tổn Thanh Thanh thế nào cũng không thích nổi dáng vẻ lúc nào cũng nghĩ đến phú nhị đại của Dương

Tuyết, cô ấy không nhịn được lên tiếng.

có thể đeo trên tay một chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy chứ? Đây không phải là đang chờ người khác tới

tháo giúp sao!"

Dương Tuyết sốt ruột lục tung túi của mình:

"Em rõ ràng đã tháo nhẫn bỏ vào túi xách, thế nào lại không thấy nữa rồi!"

"Đúng vậy, sáng nay tôi cũng thấy Tiểu Tuyết để chiếc nhẫn trong túi xách của cô ấy, theo lý mà nói thì chiếc nhẫn cũng không có chân, nó không thể biến mất một cách khó hiểu được!"

Trịnh Y chắc chắn nói:

"Đoàn phim của chúng ta nhất định có kẻ trộm! Chị Tôn, chị phải là làm chủ giúp Tiểu Tuyết, nhất định phải

tìm ra kẻ trộm chết tiệt đó!"

"Chị Tôn,chị giúp em đi, chiếc nhẫn kim cương của em là phiên bản giới hạn của Mystery, nếu như thực sự tìm không thấy nó em sẽ đau lòng chết mất"

Dương Tuyết làm nũng kéo lấy cánh tay của Tôn Thanh Thanh.

"Chị Tôn, chị giúp em đi mà."

Linda rất có lòng đề nghị:

"Chị Tôn, phòng nghỉ của chúng ta có nhiều người như vậy, chúng ta chỉ cần kiểm tra túi xách của mọi

người nhất định sẽ tìm ra kẻ trộm!"

Uyển Dư ngẩng mặt lên lại bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của Linda, đột nhiên cô cảm thấy tủi của

mình rất giống như đã có người động tay vào.

Cô có một linh cảm rất mạnh rằng chiếc nhẫn kim cương của Dương Tuyết chắc chắn đang ở trong túi của

cô! Không cần hỏi, cô cũng có thể đoán ra được vở diễn tầm thường này nhất định phải do Diệp Hiểu Khê chỉ

đạo.

đoạn hại người cũng giống nhau.

Lần trước Triệu Na hại cô vì tội ăn trộm váy dạ hội, lần này Diệp Hiểu Khê lại cho người hại cô vì tội ăn trộm

chiếc nhẫn.

Uyển Du nhìn một vòng quanh phòng nghỉ đánh giá dấu vết, để bảo vệ sự riêng tư của nhân viên nên phòng

nghỉ này không hề lắp camera, cho dù có người lén lút bỏ nhẫn kim cương vào túi xách của cô thì cũng

không thể phát hiện ra kẻ đang giở trò.

Nếu chiếc nhẫn của Dương Tuyết được tìm thấy trong túi xách của cô thì tai tiếng là kẻ trộm sẽ xiềng xích

trên người có, khiến cả đời này có đều rửa không sạch nổi oan đó.

Động thái này của Diệp Hiểu Khê thực sự đủ tàn nhẫn!

"Đúng vậy, chỉ cần kiểm tra túi xách của mọi người là có thể biết được kẻ trộm là ai! Chiếc nhẫn kim cương

hơn năm trăm vạn tệ mà tên trộm này cũng thật sự dám ra tay!"

lời nói của Linda vừa cất lên xong liền có người lên tiếng phụ họa.

Trịnh Y thậm chí còn cầm lấy túi của chính mình mở khóa kéo, cô ta đổ hết mọi thứ trong đó ra:

"Nào! Kiểm tra túi của tôi trước đi! Mọi người nhìn cho rõ nha, trong túi của tôi không có chiếc nhẫn kim

cương của Tiểu Tuyết! Không chỉ là túi, áo khoác cũng cần được kiểm tra, mọi người xem, trong áo khoác

của tôi cũng không hề có chiếc nhẫn kim cương của Tiểu Tuyết?"

Nói xong, Trịnh Y bắt đầu lật túi áo khoác để mọi người nhìn rõ.

Nhiệt độ trong phòng nghỉ rất cao, hiện tại mọi người đều mặc quần áo tương đối bó sát nên bên trong

không thể giấu được nhẫn kim cương, kẻ trộm có khả năng nhất là giấu nhẫn kim cương trong túi xách hoặc áo khoác.

Bởi vì không ai muốn bị coi là kẻ trộm, nên mọi người đều vội vã chứng minh mình vô tội, liền nhanh chóng

lấy đồ trong túi ra, tiện tay vạch túi áo khoác ra để giải tỏa nghi ngờ.