Nghĩ đến cái gì đó, Diệp Uyển Nghi thần thần bí bí ghé vào lỗ tai Diệp Gia Bảo, "Anh hai, em nghe được một chuyện từ chú Quý nhiều chuyện nha!"
Diệp Gia Bảo dường như không có hứng thú với chuyện này, thậm chí còn không có hỏi khiến Diệp Uyển Nghi không khỏi có chút bực bội.
Nhưng lại càng khó chịu khi một mình giữ bí mật, cô bé vẫn thích chia sẻ với anh trai mình hơn.
"Anh à, anh không thể biểu lộ như thể không có chút hứng thú nào chứ! Quên đi, để em nói cho anh biết.
Em nghe chú Quý nói rằng cái đêm năm năm trước dì Diệp cũng ở cùng một khách sạn với mẹ và bố lúc tạo ra chúng ta nha! Chú Quý còn nói, vào đêm đó ông chủ với dì Diệp đã ngủ chung một phòng, bọn họ cũng sản xuất em bé nha!"
Diệp Uyển Nghi chép miệng nói: "Thật đáng giận quá, dì Diệp xấu xa như thế mà ông chú vẫn cùng với dì ấy sản xuất em bé! May mắn là hai người họ không sinh ra em bé, nếu không thì em sẽ không thích ông chủ nữa đâu!”
Nghe xong lời nói của Diệp Uyển Nghi, lông mày của
Diệp Gia Bảo cau lại.
Cậu bé đã hack hệ thống của bệnh viện thành phố trước đó, phát hiện ra Diệp Hiểu Khê đã nhập viện vì sẩy thai vào đêm ngày tám tháng sáu năm hai không mười tám.
Mặc dù Diệp Gia Bảo cũng không biết nhiều về việc sinh em bé nhưng cậu bé cũng biết rằng Diệp Hiểu Khê không thể nào phân thân đi phẫu thật, dì ấy không thể một bên ở trong bệnh viện phẫu thuật, một bên còn chạy tới khách sạn cùng với ông chủ tạo ra em bé nha.
Trong đầu Diệp Gia Bảo đột nhiên nghĩ ra một suy nghĩ gần như nực cười, không phải là do ông chú nhầm rồi chứ, thật ra người cùng với ông chú tạo ra em bé trong tối đêm đó lại là mẹ mình?
Nghĩ đến đây, Diệp Gia Bảo vội vàng gọi điện thoại cho Lục Minh Thành, cậu bé phải cho ông chú biết, vào đêm hôm đó cùng ông chú tạo ra em bé dù không phải là mẹ thì cũng không thể là Diệp Hiểu Khê! "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau
Giọng nói từ đầu dây bên kia lặp lại với giọng nữ máy móc.
Diệp Gia Bảo bực bội đặt điện thoại di động xuống.
Được rồi, ông chủ hiện giờ đang bị thương nên chắc không tiện nghe điện thoại, đợi đến khi nào vết thương của ông chủ đỡ hơn, cậu bé nói với ông chủ cũng không muộn
Khi Uyển Dư nhanh chóng chạy đến Thiến Thủy Loan, Quý Ngôn đã tốn rất nhiều sức lực để đỡ Lục Minh Thành lên giường.
Quý Ngôn sợ chạm vào vết thương trên lưng Lục Minh Thành nên anh ta chỉ đành để cho Lục Minh Thành nằm sấp lại trên giường.
Trên thực tế, những gì Quý Ngôn nói trên điện thoại vừa rồi có hơi chút phóng đại, vết thương của Lục Minh Thành mặc dù có chút nghiêm trọng nhưng cũng không quá khủng khiếp như anh ta mô tả.
"Lục Cửu, anh thật là nặng, mệt chết tôi rồi!"
Quý Ngôn nằm trên giường – thở hổn hển.
Lục Minh Thành nhìn gầy như vậy nhưng rất cường tráng nha.
Chân anh ta lại còn chưa hoàn toàn lành lặn.
Anh ta lê đôi chân bị tàn một nữa của mình đem Lục Minh Thành lên giường ~ anh ta mệt gần như muốn xấu luôn.
Quý Ngôn còn chưa kịp hít thở vài hơn, anh ta lại cảm thấy có một chút đau nhói, thì ra chính Lục Minh Thành đã vô tình đá anh ta ra khỏi giường.
Quý Ngôn ai oán nhưng không ai nghe thấy, muốn qua cầu rút ván cũng đừng như thế này có được không?
Ai oán chuyển sang than thở, Lục Minh Thành bị thương khiến Quý Ngôn thực sự lo lắng, anh ta lo lắng hơn bất cứ ai khác.
Tình anh em giữa anh ta và Lục Minh Thành, người ngoài không thể nào hiểu hết.
Quyền lực của nhà họ Cổ thực ra cũng không thua kém nhà họ Lục là mấy, nhiều người nói rằng anh ta làm không đúng công việc của mình, chỉ biết mù quáng đi theo Lục Minh Thành.
Nhưng chỉ bản thân anh ta mới biết mối quan hệ giữa anh ta và Lục Minh Thành quý giá đến nhường nào.
Anh và Lục Minh Thành được sinh ra trong một gia đình quyền quý, ngay từ khi sinh ra bọn họ đã được định sẵn là ở trên cao, được mọi người tôn trọng.
Nhưng bên trong việc tận hưởng thứ vinh quang vô tận đó, bọn họ cũng phải gánh thêm gánh nặng vinh hoa phú quý, đó là bị chính những người thân nhất của mình phản bội, lưỡi dao kề máu, thậm chí là đâm chết.
Tình cảm nhạt nhòa, lòng người khó đóan, lợi ích dường như quan trọng hơn tình cảm gia đình.
Nhưng Lục Minh Thành lại đối xử với anh ta rất khác, anh thực sự coi anh ta như một người bạn, bề ngoài thì lạnh lùng như một khối băng, nhưng ở bên trong anh có thể xả thân vì bạn bè.
Kể từ lúc bọn họ bị tấn công ở nước ngoài lúc bọn họ mười tám tuổi, Lục Minh Thành đã không quan tâm đến sự sống chết mà cứu anh ta, từ lúc đó trở đi anh ta quyết định rằng trong cuộc sống này, tình bạn của họ quý giá hơn tất cả vinh hoa phú quý.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Quý Ngôn bật dậy khỏi mặt đất, trong lòng hận muốn đá Lục Minh Thành vài cú, anh ta liền cuốn đít chạy ra mở cửa.
Nhìn thấy Uyển Dư đứng ở trước cửa, Quý Ngôn như ngay lập tức nhìn thấy được vị cứu tinh, anh ta nhanh chóng mời cô vào nhà, anh ta chạm vào mông bị Lục Minh Thành đá nói "Bác sĩ Diệp, cô đến rồi, cô nếu như còn không đến thì mông của tôi sắp bị Lục Cửu hành hạ chết mất!”
Nói xong, Quý Ngôn buồn bã xoa xoa chỗ mông vẫn còn đau của mình.
Uyển Dư yếu ớt liếc nhìn chỗ đau của Quý Ngôn, được rồi, cô biển hiện như đại não cô dạo gần đây có chút không không sáng, hoàn toàn đang nghĩ đến chuyện bậy bạ: "Cậu trẻ không phải bị thương rất nặng sao? Anh ấy vậy mà vẫn còn sức với anh "E hèm..." Uyển Dư không tự chủ ho khan một tiếng.
"Cậu trẻ đúng là không kén ăn mà”
Trái tim nhỏ bé của Quý Ngôn mạnh mẽ run lên, anh ta biết Uyển Dư hẳn là đang suy nghĩ lung tung, quả thật những gì anh ta nói vừa rồi thật sự rất dễ hiểu lầm.
Nghĩ đến việc anh ta vẫn đang cố gắng hàn gắng cho Uyển Dư với Lục Minh Thành, anh ta tất nhiên không thể để Uyển Dư hiểu lầm mối quan hệ không chính đáng giữa anh ta với Lục Minh Thành nha.
Anh ta nhanh chóng thu tay lại từ phía sau: "Bác sĩ Diệp, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, quan hệ giữa tôi và Lục Cửu rất trong sạch à.
Vừa rồi chính anh ta đã đá vào mông tôi! Bác sĩ Diệp, cô sẽ không nghĩ tôi là tiểu thụ chứ?!" Tiểu tôn tôi là một người đàn ông vừa có ngoại hình đẹp vừa có tài năng, làm sao có thể là một tiểu thụ được! Tôi là một người đàn ông rất thẳng đấy nha!”
Uyển Dư không nói gì, vừa rồi cô chắc chắn đã nghĩ Quý
Ngôn chính là tiểu thụ.
Quý Ngôn đúng là đẹp trai, có thể nói là ga lăng và sang trọng, ngũ quan của anh ta tinh tế khá là nam tính, nhưng một người đàn ông mạnh mẽ như cậu trẻ càng không thể nào là tiểu thụ
Uyển Dư thu hồi lại suy nghĩ đang lộn xộn của mình, cô liếc mắt nhìn hướng cầu thang: "Cậu trẻ ở trên lầu?" “Đúng vậy, tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa Lục Cửu lên lầu!” Quý Ngôn than thở: “Tôi còn là người tàn tật, tôi thật không dễ dàng mà!”
Lo sợ rằng chờ đợi quá lâu thì vết thương của Lục Minh Thành sẽ trở nên trầm trọng hơn, Quý Ngôn nhanh chóng nói: "Bác sĩ Diệp, cô nhanh đi lên giúp Lục Cửu xử lý vết thương đi! Anh ta bây giờ đã bị bỏng nặng rồi, nếu cô lại không cứu anh ta thì chúng ta thực sự phải đi nhận xác anh ta rồi!”.