Bất luận là trong cuộc sống hay diễn xuất, khả năng diễn xuất của Diệp Hiểu Khê đều rất tốt, lại thêm việc cô ta biết cách ăn nói cư xử làm không ít đạo diễn lớn đều thích làm việc với cô ta.
Vị trí của cô ta trong làng giải trí khá ổn định nên nếu muốn hạ gục cô ta cũng không dễ dàng gì.
Ngay khi Diệp Hiểu Khê rời khỏi đồn cảnh sát, cô ta liền nhận được một cuộc điện thoại, nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, sắc mặt Diệp Hiểu Khê chuyền thành bộ dạng đầy căm hận.
"Anh đang nói gì vậy?! Người được gọi là vợ cũ của Lục Minh Thành chính là Uyển Dư?! Cái gì, tối hôm nay Uyển Dư ở cùng với Lục Minh Thành p
Diệp Hiểu Khê nheo mắt lại, ánh mắt quyền rũ của cô ta hiện lên tia hung ác, cô ta cảm khư khư diện thoại, suýt chút nữa là bớp nút diện thoại trong tay.
"Nhậm Phong, tôi muốn hủy hoại Uyển Du Có nghe rõ chưa, nhất định phải hủy hoại Uyển Dư! Một tuần Không, tôi không thể chờ lâu như vậy! Trong vòng ba ngày, tôi muốn khiến Uyển Dư không cách nào trở tay kịp!Tôi muốn cô ta trở thành con chuột ở ngoài đường bị mọi người la hét mắng nhiết Tôi muốn cô ta không bao giờ lọt vào mắt của Minh Thành nữa!"
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình Diệp Hiểu Khê rất lâu mới khôi phục được bình tĩnh.
Uyển Dư, cô đáng lẽ ra không nên quay lại.
Năm năm trước, tôi có thể khiến có biến đi thì năm năm sau tôi vẫn để khiến cô mất đi tất cả
Tôi sẽ khiến cô bị tất cả mọi người cô lập, khiến cô hoàn toàn rơi xuống địa ngục! Trên người Uyển Dư vẫn còn hơi đau, nhưng để giành được phản thường chuyên cần, hai hôm nay cô vẫn đi làm đúng giờ.
Phần thưởng chuyên cần này đến vài trăm tế, số tiền này đối với người khác mà nói có thể không là gì, nhưng đối với cô nó rất quan trọng.
Buổi sáng thức dậy, mí mắt phải của Uyễn Dư không ngừng co giật, đây cũng là điểm nói hôm nay sẽ xây ra chuyện không tốt đẹp.
Uyển Dư dùng nước lạnh tạt mạnh vào mặt để bản thân không nghĩ ngợi lung tung.
Có lẽ do tối hôm qua cô đã quá mệt mỏi, trải qua cuộc chiến sinh tử, sau đó cô lại một lần nữa trải qua cơn đau lòng trong biệt thự của cậu trẻ
Như thường lệ, Uyển Dự ăn sáng xong liền đi thẳng đến bệnh viện bằng xe buýt.
Đại sành của bệnh viện có rất nhiều người vay quanh, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, ngay khi Uyển Dư bước vào sành, một người đàn ông trung niên mang bộ mặt hiếu thuận xông tới trước mặt cô.
Anh ta chỉ tay về phía cô, đôi mắt đỏ hoe đầy căm hân.
"Là cô ta! Bố tôi chính là bị cô ta kê thuốc đầu độc chet!"
Anh ta hung dữ nhìn chằm chằm Uyền Dư, bộ dạng anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống cô: "Cô đã giết bố tôi, tôi muốn cô đền mạng!"
Uyển Dư thế nào cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải tình huống khó xử như vậy, cô có chút bối rối, sau khi phản ứng lại, có vội vàng nói với người đàn ông đó "Đại ca, anh có phải hiểu lầm gì không? Tôi đang trí bệnh cứu người.
Làm sao có thể hại độc chết người.
chứ?"
Y thuật của Uyển Dư cũng thuộc dạng cao thủ, tuy rằng y thuật của cô không thể so với những danh y hàng đầu của Trung Quốc, nhưng cũng xem như là có tiếng tăm, cộng với sự thông minh và học lực giỏi của mình, y thuật của cô cũng không phải là tệ.
Những đơn thuốc cô kê đều đã xem xét lỹ lưỡng cần thận, nhất định không thể đầu độc chết người được.
"Cô còn mặt mũi ngụy biện sao! Chính cô đã hại chết bố tôi! Bố tôi vốn dĩ đang khỏe mạnh, về nhà uống thuốc có kế liền bắt đầu đau bụng họ ra máu, chúng tôi vẫn chưa kịp đưa ông ấy đi đến bệnh viện thì ông ấy đã tắt thờ rồi
Minh Hòa tức giận nhìn chăm chăm Uyển Dư "Cô đã giết bố tôi, hôm nay cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích:
Lý Hạ vợ của Minh Hòa cũng tức giận xông tới trước mặt Uyển Dư: "Đúng vậy, giết người đền mạng, bố chồng tôi chính là bị cô hại chết, cô nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!"
Lý Hạ hét lớn trong đại sảnh: "Mọi người mau đến đây xem xem! loại bác sĩ gì thế này! Cô ta kê đơn thuốc bừa bãi giết chết người mà còn không muốn thừa nhận, loại người như vậy nên bị đưa đến đến cảnh sát cho ngồi tù mục xương đối
Xung quanh càng ngày càng nhiều người kéo đến, lúc này Uyển Dư cũng nhìn thấy được cải xác được đặt ở sánh bệnh viện.
Là lão Điền,
Hôm qua đúng thật là cô đã kê đơn cho ông ấy.
Lão Điền đang trong giai đoạn nặng của bệnh ung thư dạ dày, vốn dĩ không còn phẫu thuật được nữa, ông ấy nghe một người bạn mách rằng uống thuốc đông y có tác dụng chữa bệnh nên ông tìm đến bệnh viện.
Trên thực tế, nếu đã là ung thư giai đoạn cuối dù là thuốc Đông y hay Tây y đều không thể chữa khỏi, nhưng điều trị bằng thuốc đông y quả thực có thể kéo dài sự sống.
Trước đây, Uyển Dư cùng lão sư của mình đã điều trị cho một bệnh nhân bị khối u ác tính, lúc đó bệnh viên kết luận anh ta sẽ không sống được ba tháng, nhưng với sự chung sức của Uyển Dư và lão sư đó, bệnh nhân đã sống được ba năm.
Uyển Dự hiểu được khi con người càng mắc bệnh nặng thì khao khát được sống của họ càng mãnh liệt vì vậy cô mới chọn khoa điều trị ung thư, hy vọng có thể đem đến cho nhiều bệnh nhân nặng chút hy vọng sống sót.
Tình hình kinh tế của lão Điền rất khó khăn, Uyền Dư thương xót cho hoàn cảnh của ông ấy liền có ý kê cho ông những loại thuốc đông y giá bình dân nhưng hiệu quả tốt, hy vọng có thể giảm bớt một phần gánh nặng tài chính cho ông.
Hầu hết các loại thuốc mà Uyển Dư kê cho ông ấy đều nhẹ, không thể nào xảy ra chuyện trung độc được
Uyền Dư ổn định tinh thần lại, ngắng mặt lên nhìn
Minh Hòa nói:
Thuốc tôi kê không hề có vấn đề gì.
Sau khi lão
Vương trở về nhà, có phải đã ăn cái gì đó không thích hợp không?" “Đổ ăn gì không thích hợp chứ?"
Lý Hạ hung dữ nhìn chằm chằm Uyển Du: "Bố chồng tôi về nhà ngoài ăn cơm chi uống thuốc đông y do cô kê, không phải cô đầu độc ông ấy thì ai khiến ông ấy trúng độc chết? Không lẽ là do tôi hạ độc trong thức ăn sao?!" "Cô là cái loại bác sĩ kiểu gì vậy, kê đơn thuốc bừa bãi, hoàn toàn coi thường tỉnh mạng của bệnh nhân
Cô hại chết bố chồng tôi, cô nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích Lãnh đạo bệnh viện đâu?l Goi lành đạo của các người ra đây! Hôm nay các người nhất định phải cho chúng tôi lời giải thích" "Đúng vậy, bố tôi không thể chết oan uổng được Nếu hôm nay các người không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ để thi thể của bố tôi trong bệnh viện của các người!"
Minh Hòa giống như một tên ăn vạ, anh ta lập tức ngồi trên mặt đất, thấy xung quanh càng ngày càng có nhiều người xem, anh ta liên tục lau mắt: "Bố, bố chết thảm quá! Đây là cái loại bác sĩ gì chứ hại chết người còn không thừa nhận, còn có chút liêm sĩ hay không, còn có nhân tính hay không!" "Bố, con thật là bất hiếu, con không thể cứu bố được! Bố bị loại bác sĩ vô nhân tính như vậy hại chết thàm, con không cứu được người Bố ơi, cầu xin bố, bố hay tình lại đi! Bố ơi, con không thể sống thiếu bo."!".