Cả đời này của Uyển Dư đã có thể dùng một câu để hình dung, chết không hối tiếc.
Nghĩ đến lúc bản thân tìm Tô Hành để đánh đuổi cậu trẻ, Uyển Dư vừa hối hận lại vừa đau lòng.
Cô thành kính lại cẩn thận nâng lên gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành, nói với anh: "Cậu trẻ, em đưa ra lời chia tay với anh, lại còn tìm đến Tô Hành đuổi anh, có phải anh rất đau lòng không?"
Gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành vốn dĩ mang theo một mảnh nhu tình, thế nhưng sau khi nghe xong lời nói của Uyển Dư, trong nháy mắt đã chuyển thành âm trầm.
Cô nhóc này còn có mặt mũi mà nói chuyện đấy sao? Anh đâu chỉ là đau lòng, anh còn tức giận đến mức muốn có án mạng đây! Ngôn từ vốn đã không đủ để biểu đạt sự phẫn nộ của Lục Minh Thành nữa rồi, anh nâng tay lỡ đánh hơi mạnh Uyển Dư một cái.
Uyển Dư đau đến mức oa oa kêu loạn, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô đã biến thành bộ dạng ai oán, thế nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào như ngậm đường.
Cậu trẻ thật bạo lực, thế nhưng cậu trẻ bạo lực như vậy lại thật khiến người ta yêu thích.
Cô rất thích, rất rất thích cậu trẻ.
Uyển Dư đau đến mức nhe răng nhếch miệng, cuối cùng thành công giúp Lục Minh Thành hạ bớt cơn giận.
Thế nhưng không còn tức giận, trong lòng anh liền đau.
Anh nghĩ, không phải vừa nãy mình đã dùng sức nhiều quá rồi chứ? Đây là người phụ nữ của anh, nhỡ anh đánh hỏng cô, người thua thiệt cũng chính là anh.
Lục Minh Thành theo bản năng vươn tay lên, nhìn thấy lòng bàn tay mình đỏ ửng, anh lại càng thêm đau lòng.
Nhất định là đánh hỏng rồi.
Khí lực của anh vốn dĩ đã lớn, hiện tại lòng bàn tay đều đã sưng đỏ, cô không đau chết mới là lại Lục Minh Thành không am hiểu an ủi phụ nữ cho lắm, thế nhưng nhìn cô nàng vừa mới bị mình bạo lực gia đình xong, liền cảm thấy mình cần phải nói cái gì đó, an ủi cô một chút.
"Diệp!
Lời an ủi của Lục Minh Thành còn chưa kịp ra khỏi miệng, Uyển Dư đã bày ra bộ mặt đáng thương, ôm lấy cánh tay của anh: "Cậu trẻ, em sai rồi.
Sau này em không bao giờ tìm đàn ông khác đến chọc giận anh nữa, cũng không nói chia tay nữa, anh đừng đánh em, có được không?"
Lục Minh Thành thu tay vê.
Được rồi, ban nãy anh đánh cô như vậy vẫn là không đúng, xem ra anh đã quá mức bạo lực rồi, đến nỗi cô gái nhỏ này bị anh dọa sợ, có cả bóng ma trong lòng.
"Uyển Dư, anh không định đánh em nữa"
Lục Minh Thành bất đắc dĩ thở dài, thâm tình trong con ngươi không cách nào che giấu hết.
Cậu trẻ không định đánh mình nữa? Uyển Dư nghi hoặc liếc mắt nhìn bàn tay to lớn của Lục Minh Thành.
Vậy, vừa nấy anh giơ tay lên để làm gì? Cậu trẻ, không phải anh vừa đánh cô một cái xong đã muốn cho chút mật ngọt, anh định!
xoa mông cô sao? Nghĩ đến chuyện này, gương mặt già nua của Uyển Dư nháy mắt đỏ đến nhỏ máu.
Cô thật sự không muốn để cho Lục Minh Thành nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng này của mình, liên chui đầu chôn trong chăn, cất giọng ôm ôm nói: "Cậu trẻ, anh thật sự không biết xấu hổ!"
Lục Minh Thành dở khóc dở cười.
Anh vừa mới nói không định đánh cô thôi mà, sao bây giờ lại biến thành không biết xấu hổ rồi? Anh thật sự vô tội mài "Uyển Dư, em oan uổng anh"
"Anh chính là không biết xấu hổ!"
Gương mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư lại ngày một đỏ ửng: "Ai thèm anh xoa xoa chứ! Viên đạn bọc đường của anh hoàn toàn không có tác dụng với em đâu! Anh bạo lực gia đình với em, dù anh có xoa xoa, em cũng sẽ không tha thứ cho anh!"
Thân thể của Lục Minh Thành có chút giật giật, anh cảm thấy cỗ nhiệt ý nhanh chóng từ thân dưới xông lên đầu rồi lại tản ra, cuối cùng là tập trung về một chỗ nào đó.
Cái cô nhóc này, vậy mà lại nghĩ rằng!
anh định xoa ở đâu của cô chứ? Nếu như anh đã bị cô hiểu lầm như vậy rồi, nếu không làm chút chuyện thì Lục Minh Thành anh sao còn có thể coi là đàn ông chứ? Lục Minh Thành gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, anh vươn mình đè cô xuống, bàn tay to lớn liền rơi vào nơi mà ban nãy cô hiểu nhầm anh muốn xoa nắn.
Bàn tay anh lớn như vậy, nóng bỏng như vậy, khiến Uyển Dư cảm thấy da thịt ở nơi đó của chính mình đều sắp bị bỏng mất rồi.
Cô muốn đẩy bản tay không thành thật kia của anh đi, thế nhưng lại có chút lưu luyến loại hương vị nóng bỏng này.
Trong khoảng thời gian ngắn, Uyển Dư cũng còn chưa đẩy tay anh, vân để anh chiếm tiện nghi.
"Cậu trẻ, anh lấy tay ra mau!"
Gương mặt nhỏ nhản của Uyển Dư lại càng chôn sâu vào trong chăn, cơ hồ sắp khiến chính mình ngộp chết: "Em đã nói rồi, em không muốn anh xoa xoa mài! Anh như thế đâu phải là đối tốt với em, anh rõ ràng là rắp tâm làm chuyện xấu, chiếm tiện nghi của em!"
"Uyển Dư, anh rất yêu thích chiếm tiện nghi của em"
Lục Minh Thành không chút đỏ mặt nào, khí thế hừng hực mà nói ra một câu này.
Cảm nhận được bàn tay to lớn của Lục Minh Thành càng ngày càng càn rỡ, Uyển Dư thật sự muốn quay sang gầm thét với anh.
Cậu trẻ, da mặt anh đúng thật là quá tốt mà, già đầu như vậy rồi còn không có chút nào biết giữ mặt mũi sao? Uyển Dư biết, nếu như cô nói ra lời này, Lục Minh Thành nhất định sẽ càng trở nên càn rỡ hơn, vì vậy, cô đánh nuốt lời trở vào trong.
Bị Lục Minh Thành xoa nắn đến mức thế này, Uyển Dư vốn dĩ đã ngại ngùng đến không muốn gặp người, mà Lục Minh Thành còn xoa đến khi tận hứng, xấu xa hỏi cô: "Uyển Dư, chẳng lẽ em không thích bị anh chiếm tiện nghi sao?"
Không thích! Mới là lại Trong đầu Uyển Dư xẹt ngang những chữ này, thế nhưng cô không có mặt mũi nào mà nói ra.
Mặc dù cậu trẻ có sàm sỡ cô vô liêm sỉ thế nào, cuối cùng, còn không phải bởi vì cô không chống cự nổi cậu trẻ dùng nhan sắc mê hoặc, đưa tiện nghỉ đến trước mặt anh để anh chiếm hay sao? Nhìn thấy Uyển Dư thở phì phò chôn mình ở trong mền, Lục Minh Thành không khống chế được, bật cười thỏa mãn: "Uyển Dư, quả thật là em yêu thích bị anh chiếm tiện nghỉ"
Cậu trẻ thật sự là quá bắt nạn người khác! Không thể nhịn được nữa! Sau khi bị Lục Minh Thành chiếm tiện nghỉ mất một phen, Uyển Dư thật sự là không thể nhịn được, thậm chí là có chút tâm loạn khó bình.
Tuy rằng mỗi lần bị Lục Minh Thành chiếm tiện nghi đều chiếm đến vô cùng thoải mái, thế nhưng tâm lý của cô lại cảm thấy bất ổn.
Cậu trẻ và cô trong mối quan hệ trai gái yêu đương, vì sao trong trận chiến tình yêu này, chỉ có một mình cậu trẻ sàm sỡ cô, mà cô lại chỉ có thể như một khối thịt mỡ nằm im mặc cho cậu trẻ ăn đến no căng tròn bụng? Không công bảng! Làm phụ nữ thời hiện đại, cô tuyệt đối không thể để bản thân uất ức như vậy.
Uyển Dư đột ngột từ dưới mền xông ra, cô nhìn chằm chằm Lục Minh Thành, đột nhiên tay nhanh như gió mà bắt lấy cái nơi nào đó đang thò ra của anh.
"Cậu trẻ, anh bắt nạt em! Này thì chiếm tiện nghi của em Anh nhìn em hôm nay làm sao đòi lại cả gốc lẫn lãi, chiếm hết tiện nghi, ăn sạch anh!"
Vốn dĩ Lục Minh Thành còn chưa hết thòm thèm, lại bị Uyển Dư gây hấn như vậy thế nhưng anh vẫn vô cùng hớn hở, có chút chờ mong nhìn Uyển Dư làm sao ăn mình.
Anh cố đè xuống khát vọng muốn đánh gục Uyển Dư lần nữa, thanh âm khàn khàn nói với cô: "Ăn anh? Em muốn ăn anh thế nào?"