"Mọi người mau đến xem nè, Lục thiếu ngớ ngẩn lại đến nữa rồi! Cậu ta còn bảo mình là bạn trai chính thức của Uyển Dư kia.
Tôi sau này dù có phải đi Thái Lan tìm người yêu cũng không yêu loại ngớ ngẩn này!"
"Ha ha ha ha, tên ngốc ngớ ngẩn này, có phải là nghiện giả vờ làm Lục thiếu rồi không! Thật đúng là loại khờ khạo ngàn năm có một mà, năm nay đặc biệt thật nha!"
"Để tôi cười thêm ba phút nữa, bây giờ người ngốc đều thích ra đường tấu hài vậy sao?"
Ngớ ngẩn? Gương mặt thanh tú của Lục Minh Thành trong nháy mắt ngập tràn mây đen như bão tố sắp kéo đến.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Uông Thiếp ngồi bên cạnh: "Uông Thiếp, cậu cảm thấy tôi ngớ ngẩn?"
Uông Thiếp đang chuyên tâm thu dọn tập tin về bất động sản mà Lục Minh Thành giao phó, nghe thấy lời này của anh, máu não thiếu chút thì phun lên cả văn kiện.
Anh ta không biết Lục Minh Thành bị bệnh gì.
Uông Thiếp nuốt một ngụm nước, bất đắc dĩ mở miệng: "Lão đại, dung mạo của anh tất nhiên không giống người ngốc rồi! Anh sao có thể như vậy được!"
Để biểu đạt độ tin cậy trong lời nói của mình, Uông Thiếp còn nịnh bợ cười khan mấy tiếng.
Nghe thấy tiếng cười lúng túng của Uông Thiếp, Lục Minh Thành không khỏi nghĩ đến bình luận vừa đọc được trên mạng "để tôi cười thêm ba phút nữa"
kia, phiền muộn đến mức mặt mày trực tiếp đen lại.
Rõ ràng anh danh chính ngôn thuận là chồng của Uyển Dư, vậy mà sao vẫn có cảm giác không danh chính ngôn thuận thế này.
Không được, anh nhất định phải tìm cách nào đó không chọc giận đến Uyển Dư mà vẫn có thể nhanh chóng chiêu cáo thiên hạ về mối quan hệ của bọn họ.
Trâm mặc hôi lâu, Lục Minh Thành lạnh giọng phân phó: "Uông Thiếp, sau tám giờ tối, tôi không muốn nhìn thấy bất kì tin tức nào liên quan đến chuyện Tiểu Tịnh xứng đôi với Uyển Dư nữa!"
Uông Thiếp đẩy gọng kính vàng trên mũi mình, nháy mắt đã hiểu rõ mọi chuyện.
Chẳng trách lão đại sao lại kỳ quái như vậy, hóa ra là do ghen! Có điều, nói đi cũng phải nói lại, sau khi lão đại và cô Diệp bắt đầu mối quan hệ, lão đại càng ngày càng có vẻ dính đến khói lửa nhân gian rồi.
Lão đại ngạo kiêu ghen lên thật đáng yêu! Buổi tối, Lục Minh Thành trở về Thiển Thủy Loan.
Anh vốn dĩ muốn dùng khí thế áp đảo Uyển Dư, để cô ở trước mặt công chúng cho anh một danh phận.
Không ngờ, vừa bước vào phòng, Uyển Dư đã vọt lên người anh, đôi môi cô đỏ bừng, rơi trên môi anh như một con mèo nhỏ.
Cảm nhận được ấm áp trên môi, ý định trong lòng Lục Minh Thành liền hỗn loạn, hóa thành một loại xuân thủy ôn nhu.
Quên đi, xem cô nàng hiểu chuyện đến mức này, dù cô có biến anh thành oán phụ nơi khuê phòng, anh cũng không muốn tính toán.
Ngược lại, anh quyết định sẽ sớm cầu hôn với cô.
Đến khi bọn họ làm lễ cưới rồi, mọi người đều sẽ biết Lục Minh Thành anh mới là người đàn ông của Uyển Dư.
Tâm tình Uyển Dư thật sự không tệ, cô ở trên người Lục Minh Thành trượt lên trượt xuống: "Cậu trẻ, ngày hôm nay em xem anh trong video trực tiếp của Diệp Hiểu Khê, thật sự là quá đẹp trai rồi!"
Uyển Dư công khai chủ quyền, ôm lấy cổ Lục Minh Thành: "Cậu trẻ, em rất thích em anh không thương hoa tiếc ngọc! Anh làm rất tốt, sau này nhớ tiếp tục phát huy!"
"Không thương hoa tiếc ngọc!
Lục Minh Thành ý tứ sâu xa ghi nhớ cụm từ này, ánh mắt của anh dần trở nên sâu thẳm: "Hóa ra, em yêu thích loại này!"
Cái gì mà yêu thích loại này? Uyển Dư có chút mờ mịt, cô nói lời này rõ ràng là khen anh không bị Diệp Hiểu Khê mê hoặc mài Vì sao cô lại cảm thấy, cụm từ này bị anh dùng giọng nói trầm thấp kia nói ra lại nghe có chút không thuần khiết vậy? Uyển Dư còn chưa kịp hiểu lời này của Lục Minh Thành là ý gì, Lục Minh Thành đã xoay người, mang theo cô ấn xuống giường lớn mềm mại.
Ánh mắt Lục Minh Thành sáng quắc nhìn chằm chằm gương mặt đỏ hồng, nhỏ nhắn của Uyển Dư.
Yết hầu của anh lăn lên lăn xuống kịch liệt, giọng nói ngày một khàn đặc.
Anh giữ bên hông áo ngủ của Uyển Dư, khí tức hừng hực giống như muốn thiêu đốt vành tai Uyển Dư thành tro.
"Vậy đêm nay, anh liền không thương hoa tiếc ngọc!
Gương mặt nhỏ của Uyển Dư đã đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, cô cảm nhận được bàn tay Lục Minh Thành bắt đầu những động tác đầy xấu hổ.
Cuối cùng, cô trực tiếp chôn mặt nơi trước ngực của anh, ngại ngùng: "Cậu trẻ, anh không biết xấu hổ"
Tuy rằng miệng nới Lục Minh Thành không biết xấu hổ, thế nhưng trên thực tế, tâm Uyển Dư lại yêu chết dáng vẻ không biết xấu hổ này của anh.
Uyển Dư thật sự cảm giác bản thân may mắn.
Người đàn ông này, ở trước mặt người khác vẫn luôn là một bộ dáng cấm dục như băng sơn, thế nhưng ở trước mặt cô, anh trêu chọc cô, chiếm tiện nghi trên người cô, lại còn nói những lời khiến cô mặt đỏ đến mang tai.
Cô nghĩ, thế giới to lớn như vậy, cũng chỉ có một người duy nhất thuộc về cô.
Được nhìn thấy một mặt này của cậu trẻ, cô có cảm giác như bản thân biết được một bí mật to lớn.
Là người không biết xấu hổ tất nhiên sẽ làm việc không biết xấu hổ.
Thế nhưng ngay lúc Lục Minh Thành định kéo xuống mảnh quần áo cuối cùng che đậy thân thể cô thì tiếng di động gấp gáp đột nhiên kêu vang.
Uyển Dư quay đầu liền nhìn thấy cái tên hiện lên trên điện thoại của Lục Minh Thành.
Là Vũ Nguyệt Viên.
Uyển Dư cho rằng, hai người bọn họ đã làm đến bước này rồi, Lục Minh Thành sẽ trực tiếp không để tâm đến Vũ Nguyệt Viên gọi đến.
Thế nhưng không ngờ, anh lại bắt máy.
Cô không nghe thấy Vũ Nguyệt Viên nói gì, chỉ nghe được Lục Minh Thành có chút kích động nói: "Được, tôi tới ngay.
"
Từ trước đến nay, Lục Minh Thành vẫn luôn là người trấn định, hiếm khi nào cô thấy anh kích động như vậy.
Lòng cô có chút nghỉ hoặc, thế nhưng còn chưa kịp hỏi Vũ Nguyệt Viên gọi đến là có chuyện gì, anh đã nhanh chóng thu dọn quần áo, rời khỏi giường.
"Uyển Dư, anh ra ngoài một chút"
Nói xong lời này, Lục Minh Thành cũng đã bước khỏi cửa.
Sau khi Lục Minh Thành rời đi, Uyển Dư một mình nằm trên giường lớn, đột nhiên cảm giác có chút lạnh lẽo.
Cô cố gắng để bản thân đừng suy nghĩ bậy bạ, chắc là, cậu trẻ có việc gấp gì đó thôi! Một lúc nữa chờ cậu trẻ trở về hỏi rõ ràng là được rồi.
Trong tình cảm, nghi kị!
chính là thứ ảnh hưởng lớn nhất, cô sẽ không nghi ngờ lung tung đối với cậu trẻ.
Thể nhưng đợi đến khuya, cậu trẻ còn chưa trở về.
tâm tình Uyển Dư đã bắt đầu hoảng loạn.
Dù sao cũng là cô nam quả nữ, củi khô lửa mạnh, lại có chuyện gì mà vài giờ còn chưa giải quyết xong vậy! Uyển Dư không muốn để bản thân tiếp tục dẫn vặt chính mình nữa, liền suy nghĩ một chút, bấm điện thoại gọi Lục Minh Thành.
Chỉ là, thanh âm truyền đến trong điện thoại cũng không phải của Lục Minh Thành, mà là của Vũ Nguyệt Viên.
"anh Cửu, anh khỏe quái! A! anh Cửu, em không chịu nổi! A! anh Cửu, anh nhẹ một chút! A! Ư.
.
"
Tay Uyển Dư run lên, điện thoại di động trong tay rơi âm trên đất, tạo nên một tiếng "đùng" thật lớn.
Cô biết, anh Cửu trong miệng Vũ Nguyệt Viên chính là cậu trẻ, Vũ Nguyệt Viên vẫn luôn gọi cậu trẻ là anh Cửu! Điện thoại di động rơi xuống đất, thế nhưng đường truyền vẫn không bị ngắt, Uyển Dư hoàn toàn nghe rõ thanh âm động tình của Vũ Nguyệt Viên từ trong điện thoại truyên đến.