Nàng Của Anh

Chương 270: Không Cần Xin Lỗi






Làm sao có thể mất mặt như vậy được, làm sao cô có thể cởi quần áo cậu trẻ, lại còn chủ động ngồi lên vật kia! Thân thể Uyển Dư vô cùng căng thẳng, cô muốn từ dưới đất bò dậy, thế nhưng bởi vì quá khẩn trương, cô có cố thế nào cũng không dậy nổi.

Việc làm ngày hôm qua của cô, có thể tính là, cướp sắc của cậu trẻ không vậy? Uyển Dư dùng sức kề sát mặt trên đất, cô mà lại làm chuyện trời đất không tha như vậy với cậu trẻ sao? Không đúng! Chuyện tối hôm qua nhất định là mơ mà thôi, nói thế nào đi nữa, cô cũng là một người thiếu nữ xinh đẹp, rụt rè cơ mà, làm sao có thể giống như nữ ác bá dùng sức mạnh uy hiếp đàn ông như vậy chứ! Đúng vậy, tất cả những chuyện tối qua, nhất định chỉ là một giấc mộng mà thôi! Chỉ bởi vì cô uống say, nên giấc mộng kia mới đặc biệt rõ ràng như vậy, giống như là thật.

Nghĩ như vậy, trong lòng Uyển Dư cuối cùng cũng đã thư thản hơn một chút.

Uyển Dư bám vào thân giường, từ dưới đất bò dậy.

Cô cảm thấy, cô phải làm gì đó, để màn kịch kinh hoàng trong thâm tâm có thế từ từ bình ổn trở lại.

Thể nhưng cô còn chưa kịp biển suy nghĩ thành hành động, đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.

Lục Minh Thành bưng cơm nước, tao nhã, ung dung đi vào.

Hiện tại, trên người Lục Minh Thành đã mặc quần áo chỉnh tề, thế nhưng mắt cô giống như có thể nhìn xuyên thấu, cho dù anh có mặc một bộ âu phục thẳng tắp đi nữa, thì cô dường như vẫn có thể xuyên qua lớp áo, thấy được cơ bụng sáu múi của anh, vùng tam giác thần bí, cùng với nơi nào đó cứng đến đáng sợ.


Uyển Dư không nhịn được lặng lẽ nhìn xuống chân Lục Minh Thành.

Trước đây, cô đã từng nói, đàn ông chân dài thường sống rất thọ, ở phương diện kia cũng vô cùng mạnh mẽ.

Trong giấc mộng đêm qua, khí lực của cậu trẻ thật sự lớn đến đáng sợ.

Cảm thấy bản thân lại lần nữa nghĩ đến phương diện đen tối kia, Uyển Dư vội vàng chuyển hướng gương mặt nhỏ nhắn của mình sang một bên.

Cô hãng giọng, không mấy tự nhiên mà hỏi Lục Minh Thành: "Cậu trẻ, tối hôm qua, hình như là em say rượu, em không có làm gì!
không có làm chuyện xấu gì khiến người khác tức giận chứ?"
"Ừ, em không có làm chuyện xấu nào khiến người khác tức giận"
Nghe xong lời này, Uyển Dư không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra cô thực sự không làm chuyện gì xấu, chuyện tôi ngày hôm qua, có vẻ như chỉ là một giấc mơ đáng sợ của chính cô.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi!
Uyển Dư vuốt vuốt lồng ngực mình, trái tim nhỏ nhắn của cô vẫn còn run rẩy, chưa kịp phục hồi như bình thường.

Đột nhiên, cô lại nghe thấy giọng nói của Lục Minh Thành vang lên: "Chỉ là, em cướp đồ của anh!"
"Khụ.

.

"
Uyển Dư thiếu chút thì bị nước miếng của chính mình sặc chết: "Cậu trẻ, cậu nói chuyện cười gì vậy, làm sao em có thể! "
Uyển Dư còn chưa nói hết câu, mắt đã vô tình liếc đến những dấu vết tím đỏ trên người của mình, đồng thời, cô cũng nhìn thấy dấu đỏ rõ rệt trên cổ Lục Minh Thành.

Cô yên lặng nhìn dấu vết trên cổ Lục Minh Thành một lúc, đầu cảm giác như bị sét đánh ngang.

Vết đỏ này, cô biết rõ, chính là bản thân mình tối qua đã hickey trên người anh! Vậy, cậu trẻ không có lừa mình, tất cả chuyện đêm qua, đều là thật! Cô, thật sự cướp sắc của cậu trẻ! Nghĩ đến chuyện tôi ngày hôm qua cô vừa chủ động vừa điên cuồng như vậy, Uyển Dư vội vàng cúi đầu, nỗ lực tìm một chỗ muốn tự chôn chính mình.

Mất mặt, quá mất mặt mài! Tối hôm qua, cô thật sự đã làm ra chuyện tình phóng túng như vậy với cậu trẻ! Liệu cậu trẻ có cảm thấy cô quá đói khát, quá tùy tiện hay không? Uyển Dư muốn giải thích với Lục Minh Thành một chút, rằng bản thân không phải người loại phụ nữ tùy tiện như vậy.

Tối hôm qua, cô làm ra loại chuyện này vậy, chỉ là vì rượu đồn lên não mà thôi.


Thế nhưng cuối cùng, lời ra tới miệng rồi cô vẫn không nói được.

Dưới tình huống này, mặc kệ cô có giải thích thế nào đều là giấu đầu hở đuôi.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, Uyển Dư quyết định nhẹ giọng nói chuyện: "Cậu trẻ, em xin lỗi, hôm qua, em không cố ý cưỡng ép anh như vậy.

"
"Không cần xin lôi"
Ánh mắt Lục Minh Thành sáng quắc, nhìn chằm chằm Uyển Dư: "Anh bị cướp đến mức! rất vui vẻ.

"
"Khụ.

.

"
Uyển Dư lại lần nữa thiếu chút bị nước miếng của mình làm sặc chết, cô ho khan hồi lâu, thế nhưng ngực vẫn cảm thấy đau nhói.

Cái gì gọi là, bị cướp đến mức rất hài lòng? Cô một chút cũng không có hài lòng đâu! Cô cảm thấy vô cùng mất mặt! Mặt mũi già nua này đều bị bản thân vứt sạch rôi! Tối hôm qua, Lục Minh Thành chính xác là đã "được"
Uyển Dư cướp đến mức rất hài lòng.

Một người đàn ông cấm dục lâu năm như anh, cuối cùng cũng đã có thể thỏa thích buông thả, làm sao không hài lòng cho được! Sáng sớm tỉnh dậy, Lục Minh Thành cảm thấy tinh thần đặc biệt thoải mái.

Lục Minh Thành là một người đàn ông thưởng phạt phân minh, tối hôm qua Uyển Dư biểu hiện tốt như vậy, anh cảm thấy là nên nói gì đó để khích lệ cô một chút.

Lục Minh Thành cũng là lần đầu nói lời khích lệ ở phương diện này với một người phụ nữ, vì vậy cũng có chút không quá thành thạo.

Anh ngại ngùng vỗ vai Uyển Dư, bảo: "Tối qua em biểu hiện không tệ, tiếp tục cố gắng"
"Ặc.

.


"
Mặt Uyển Dư đỏ đến mức cơ hồ sắp búng ra máu, cái gì mà biểu hiện không tệ, rồi lại còn tiếp tục cố gắng nữa chứ? Chẳng lẽ, cậu trẻ cảm thấy cô còn phải tăng mức độ lên một chút, càng phải cố gắng cưỡng ép anh thêm một chút? Ví dụ như, dùng roi da, dầu nóng!
Đại não Uyển Dư bị những tưởng tượng kia kích thích mạnh mẽ, vậy là cậu trẻ, nghiện loại chuyện mạnh bạo này sao? Trong lòng Uyển Dư lúc này vừa thẹn lại vừa túng quân, thế nhưng cô không tìm được chỗ nào để chui đầu vào, chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn đến cặp mắt sẫm màu kia của Lục Minh Thành.

Nhưng may mắn là điện thoại của cô đúng lúc đổ chuông, tiếng chuông giống như tiếng báo được đặc xá.

Uyển Dư thấy Tô Trà Trà gọi đến thì vội vã bắt máy.

"A Uyển, tối hôm qua mình đi hẹn hò"
Hẹn hò? Trong lòng Uyển Dư hoảng hốt, thế nhưng ngay sau đó là cảm xúc vui mừng.

Tô Trà Trà đồng ý đi hẹn hò, có nghĩa là cô đồng ý buông tay với đoạn tình cảm hôn nhân đau khổ kia.

Cô thật tâm hi vọng, Tô Trà Trà có thể gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình thông qua việc hẹn hò.

Uyển Dư đang muốn hỏi Tô Trà Trà xem tình hình chuyện hôm qua thể nào, thì trong điện thoại đã truyền đến thanh âm của cô.

*"A Uyển, cậu không thể tưởng tượng được chuyện hẹn hò hôm qua của mình thể nào đâu.

Website Hồng Nương bảo rằng, đối tượng hẹn hò của mình mọi mặt đều rất tốt, thế nhưng cậu đoán thử, thực hư thế nào?"
"Anh ta chỉ cao cỡ một mét sáu, là người Địa Trung Hải, lại còn bụng bia, mặt mày biến thái, hèn hạ, lại còn muốn mình phải đi tu bổ cơ thế"
"Hừ, tên ấy muốn mình đi nâng ngực!"
Nghe xong lời nói của Tô Trà Trà, Uyển Dư không khỏi nghĩ đến, tên này không phải là Kiều Phong đó chứ? Trong đầu cô vừa lóe lên ý nghĩ này, lại nghe thấy giọng Tô Trà Trà vang lên: "Anh ta lại còn tên là Kiều Phong nữa! Cái tên của đại hiệp như thế mà anh ta cũng dám xưng, không phải là cách quá xa với người thật sao! Ngay cả cơm mình cũng không ăn nổi với anh ta, trực tiếp bắt anh ta dắt mình đi shopping.

Hôm đó, mình đi trên đôi giày cao gót gân hai mươi centimet.

Sau đó bọn mình đi dạo, rôi anh ta đến vỗ vai mình"