"Làm sao? Tôi nói sai à?"
Quý Ngôn bày ra vẻ mặt vô tội: "Nếu cô không phải chó cái vậy chẳng lẽ là chó đực sao? Xin lỗi nha, tôi thực sự không nhìn ra, cô đi Thái cải tạo tốt quá"
"Anh!"
Diệp Hiểu Khê tức đến muốn hộc máu, cô không cần Quý Ngôn đuổi, lập tức giậm mạnh chân, đạp giày cao gót, thở phì phò đi ra bên ngoài biệt thự.
Quý Ngôn đuổi theo: "Cô cũng đừng vội nha, cô còn chưa nói với tôi là cô có đi Thái về hay không mà!"
Mỗi bước chân Diệp Hiểu Khê đều hừng hực tức giận, cô ta đè xuống máu nóng trong cổ họng.
Sau đó mạnh mẽ đẩy cửa lớn, nghênh ngang rời đi.
Lúc này, Lục Minh Thành cũng nhìn thấy Uyển Dư.
Vốn dĩ, Uyển Dư muốn nhanh chóng trở về phòng, thế nhưng không biết làm sao, khi Lục Minh Thành vừa nhìn thấy cô trên cầu thang, cô chỉ có thể đứng đờ tại chỗ, nói chuyện với Lục Minh Thành.
"Hi, cậu trẻ! "
Lục Minh Thành nhanh chóng bước lên cầu thang, anh dùng lực siết chặt bàn tay nhỏ bé của Uyển Dư: "Em đến từ lúc nào?"
"Từ lúc Diệp Hiểu Khê nói đến chuyện ôn nhu đêm đó.
"
Uyển Dư thành thật đáp.
Gô nói lời này nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi, thế nhưng không biết vì sao lúc nói ra lời, cô lại không không chế được chua xót trong lòng, chua đến mức cô không muốn nói đến.
Nghe xong câu nói của Uyển Dư, tay Lục Minh Thành lại siết tay Uyển Dư chặt hơn một chút, nói thật, lúc này Lục Minh Thành cũng không biết nên nói gì với cô mới tốt.
Anh cảm thấy, buổi tối hôm ấy, anh và Diệp Hiểu Khê thật sự đã lên giường với nhau, điểm này, là anh có lỗi với Uyển Dư.
Trầm mặc hồi lâu, Lục Minh Thành mới nhẹ giọng nói: "Uyển Dư à, xin lỗi, đúng là anh và Diệp Hiểu Khê đã từng lên giường với nhau.
"
Chuyện của quá khứ, anh không cách nào thay đổi, thế nhưng từ lần đó về sau, quãng đời còn lại của anh, anh tuyệt đối sẽ không phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác nữa.
Rất nhiều người đều nói rằng, đàn ông thường dùng nửa thân dưới để suy nghĩ theo bản năng, thế nhưng đã yêu một người, sao có thể đem thân và tâm tách nhau ra được.
Đã yêu, vậy thì chỉ uốn đời này, kiếp này, thân thể và tâm hồn giao phó cho một mình người ấy.
Đàn ông thường vẫn luôn hi vọng, người phụ nữ sẽ một lòng chung thủy với họ.
Đồng thời, trong tình yêu, người đàn ông cũng cần phải chung thủy.
Nghĩ đến việc Diệp Hiểu Khê đã dùng thân thể cứu Lục Minh Thành, lại làm bạn bên người Lục Minh Thành năm năm, Uyển Dư thật sự cũng có chút ghen.
Thể nhưng nghe thấy Lục Minh Thành nói xin lỗi như vậy, Uyển Dư lại đột nhiên cảm thấy, cô không biết nên đối mặt với Lục Minh Thành thế nào nữa.
Đàn ông, dù nhiều lời hay ít lời cũng đều mong muốn người phụ nữ của mình sạch sẽ.
Cậu trẻ và Diệp Hiểu Khê xác thực đã xảy ra quan hệ, thế nhưng anh đã nói xin lỗi với cô rồi.
Còn cô, cô đã sinh con cho một người đàn ông khác, vậy chẳng nhẽ Lục Minh Thành thực sự không ghép bỏ cô? Nghĩ như vậy, Uyển Dư không nhịn được lùi về sau một bước: "Cậu trẻ, anh có để bụng chuyện em đã từng ngủ với người khác hay không?"
Không chờ Lục Minh Thành nói chuyện, Uyển Dư đã tiếp tục: "Cậu trẻ, em đã từng lên giường với người khác, lại còn có con, em!
Em cảm giác mình không xứng với anh"
Uyển Dư càng nghĩ, lại càng cảm thấy mình không xứng với Lục Minh Thành.
Người đàn ông như Lục Minh Thành, bất kể ai nhìn đều có thế thấy rõ anh là loại kim cương quý báu nhất, chưa nói đến chuyện cô là một người phụ nữ đã từng sinh con, dù là chưa sinh thì trong mắt người khác, cô đứng với anh cũng không xứng chút nào.
"Cậu trẻ, trước khi gặp anh, năm năm trước, em đã ở cùng với người đàn ông kia, buổi tối hôm ấy còn phát sinh quan hệ, hơn nữa em còn đã sinh con.
Anh là người ưu tú như vậy, chuyện của anh với em, thật sự khiến em cảm thấy bản thân đã nhặt được một món hời lớn"
"Em biết rõ, em không nên quá để ý cách nhìn của người khác, thế nhưng rõ ràng, trong mắt mọi người, anh và em ở cùng nhau như vậy, đúng là em đã được lợi không ít"
"Cậu trẻ, ở bên cạnh anh càng lâu, em lại càng cảm thấy bản thân không đủ tốt, không có đủ tư cách là bạn gái của anh, em!
Những câu nói này, Uyển Dư đã cất giấu rất lâu nơi đáy lòng.
Vậy nên ngày hôm nay, cô thật sự muốn nói ra hết những chuyện này.
Thế nhưng lời còn chưa nói xong, đôi môi nhỏ nhắn của cô đã bị niêm phong chặt chẽ.
Lục Minh Thành không nói một lời, anh chỉ đơn giản là hôn lên môi Uyển Dư, vừa chân thành lại say đắm.
Mỗi lưỡi anh nóng bỏng đến mức dường như có thể đốt cháy trái tim Uyển Dư, khiến lòng cô run rẩy.
Viền mắt Uyển Dư có chút nóng, cô cảm thấy, thời khắc này, cô có thể hiểu được tâm ý của Lục Minh Thành.
Người đàn ông này đang muốn dùng nụ hôn để chứng minh với cô rằng, anh không chê cô, trong lòng anh, cô hoàn toàn xứng với anh.
Quả thực là vậy, vì sau khi buông Uyển Dư ra, Lục Minh Thành lập tức quay về phía cô, nói rằng: "Uyển Dư, anh không cho phép em tự ti như vậy.
Trong lòng anh, em là tốt đẹp nhất"
"Uyển Dư, anh yêu em, anh cũng chỉ yêu em mà thôi.
Vì vậy, trên thế giới này, chỉ có em mới!
xứng với anh nhất!"
Người phụ nữ khác, có tốt hay không, ưu tú hay không, cũng không liên quan gì đến anh.
Bởi vì anh không yêu bọn họ, dù bọn họ có tốt, cũng không thể lọt nổi vào mắt xanh của anh.
Từ đầu đến cuối, người anh muốn, chỉ có duy nhất một mình Uyển Dư.
Cô cùng với người đàn ông khác đã từng phát sinh quan hệ cũng không sao, cô đã sinh con cũng chẳng thành vấn đề.
Anh yêu cô, vì vậy tất cả những chuyện của cô, anh đều có thể chấp nhận.
Con người, ai mà không có quá khứ! Điều duy nhất khiến anh tiếc nuối, đó là anh không thể gặp được cô sớm một chút mà thôi.
Nếu như anh có thể, vậy anh sẽ không để cho cô gặp phải một tên đàn ông cặn bã, lại càng không để cô gặp phải nhiều sóng gió, chịu đựng nhiều đau khổ, tổn thương, như vậy thì anh sẽ không có cảm giác bất lực như lúc này.
Uyển Dư, anh yêu em, cũng chỉ yêu em!
Viền mắt Uyển Dư đã nóng đến không nhịn được, cuối cùng, cô không thể khống chế nổi nước mắt của mình, để nó tự do rơi trên gò má.
Cậu trẻ vừa nói, anh ấy yêu cô! Lời thổ lộ của cậu trẻ, thật sự quá ngọt ngào.
Xứng hay không xứng gì chứ, Uyển Dư không muốn để ý đến chuyện này nữa.
Cho dù cô còn chưa đủ tốt, thế nhưng cô nhất định sẽ cố gắng, cố gắng thật nhiều để có thể ngày một trở nên tốt đẹp, để có thể chân chính cứng làm người phụ nữ bên cạnh cậu trẻ.
Khi phụ nữ được đàn ông bảo vệ bên người, thường sẽ rất hưởng thụ.
Thế nhưng Uyển Dư lại mong muốn có một tình yêu cân bằng cả hai phía.
Cô cũng hy vọng có một ngày, mình có thể kề vai sát cánh bên cạnh cậu trẻ, có thể trở thành niềm kiêu hãnh của cậu trẻ.
Tình yêu, không chỉ khiến người ta trầm luân, còn có thể tiếp động lực khiến người ta hừng hực tiến về phía trước.
Uyển Dư nâng gương mặt thanh tú của Lục Minh Thành lên, dùng sức hôn xuống.
Cậu trẻ, anh chính là động lực phấn đấu lớn nhất của em, tin tưởng em, em nhất định sẽ ngày một trở nên tốt đẹp hơn.