Nàng Của Anh

Chương 247: Cô Mà Cũng Dám Tới






Lục Minh Thành trầm mặc hồi lâu, lúc này mới vô cùng cáu gắt mà quay mặt lại nói chuyện với anh ta: "Ngày mốt là sinh nhật của tôi.

"
Lập tức, Quý Ngôn rất nhanh đã hiểu rõ mọi chuyện, hóa ra là muốn được Lục cửu tổ chức sinh nhật cho anh tai Quý Ngôn là một người thích náo nhiệt, anh ta hùng hổ đến trước mặt Lục Minh Thành: "Lục Cửu, cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho anh một bữa tiệc sinh nhật khó quên.

"
Bây giờ, Quý Ngôn không thể quên được ánh mắt ghét bỏ của Lục Minh Thành, tuy rằng anh ta không nói thẳng, thế nhưng ánh mắt kia hiển nhiên là đang nói: "Ai thèm cậu tổ chức sinh nhật cho!"
Quý Ngôn cảm thấy có chút tổn thương, anh ta đang tính hỏi Lục Minh Thành xem rốt cuộc vì sao lại nhìn mình với ánh mắt ghét bỏ như vậy, thế nhưng lại nghe giọng nói chán ghét của Lục Minh Thành vang lên: "Nói cho Uyển Dư biết.

"
Sau khi dứt lời, đôi chân dài, thẳng tắp của Lục Minh Thành bước khỏi cửa, ra ngoài phòng khách.


Không biết là có phải do hoa mắt không, nhưng mà Quý Ngôn nhìn thấy, gò má của Lục Minh Thành có chút đỏ hồng.

Nhưng dù sao thì đầu óc Quý Ngôn cũng khá nhanh nhẹn, rất nhanh, anh đã hiểu được nguyên do.

Tên Lục cửu này, chính là muốn Cửu tẩu tạo bất ngờ cho mình! Nếu muốn Cửu tẩu tổ chức tiệc thì sao không nói thẳng, lại còn thông qua mình làm gì, thật sự là một tên đàn ông ấu trĩ mài Uyển Dư thấy Quý Ngôn không nói một lời, nhưng con ngươi trong mắt không ngừng di chuyển khiến trong lòng cô lại càng thêm căng thẳng.

Cô tiến lên trước một bước, hỏi: "Quý Ngôn, rốt cuộc là anh muốn nói chuyện gì?"
Nghe thấy lời của Uyển Dư, Quý Ngôn nhanh chóng phục hồi tinh thần, anh ta nhếch môi, quay đầu nở nụ cười xán lạn với Uyển Dư: "Cửu tẩu, ngày mốt là sinh nhật của Lục Cửu, không phải là, chị nên chuẩn bị cho anh ấy chút chuyện bất ngờ sao?"
Vậy là cậu trẻ không có chuyện gì!
Trái tim của Uyển Dư cuối cùng cũng có thể tạm thả lỏng.

Thế nhưng sau khi từ chỗ Quý Ngôn quay về, trái tim Uyển Dư lại lần nữa bị treo lên lơ lửng.

Ngày mốt là sinh nhật của cậu trẻ? Thời gian gấp rút như vậy, làm sao cố chuẩn bị bất ngờ cho cậu trẻ kịp đây? Hơn nữa, cô cũng không biết nên tặng quà gì cho cậu trẻ! Suốt cả một ngày, Uyển Dư không ngừng nghĩ chuyện nên chọn quà gì cho cậu trẻ, mãi đến khi tan tầm, cô vẫn chưa nghĩ ra phải tặng quà gì cho anh.

Một chiếc ly? Quá tầm thường! Hay là hoa? Hình như lại càng tâm thường hơn! Ngay khi Uyển Dư vừa ăn cơm với hai đứa nhỏ xong, Lục Hi đã kêu người đến đón bọn nhóc, bà nói rằng bà cảm thấy không an tâm khi không được gặp bọn trẻ.

Tuy rằng Uyển Dư không quen với việc hai đứa nhóc không ở bên mình, thế nhưng dù sao Lục Hi cũng là bà nội của bọn nhóc, cô cũng không muốn tranh giành cơ hội gặp bọn trẻ với bà, vì vậy vẫn nghe lời Lục Hi, mấy ngày trước đã để bọn trẻ ở nhà bà nội.

Nghĩ mãi cũng không nghĩ được nên mua quà gì tặng Lục Minh Thành, cuối cùng, cô quyết định ăn tối xong sẽ đi dạo ở trung tâm thương mại một chút.

Trước khi đến trung tâm thương mại, Uyển Dư cảm thấy không biết nên mua đồ gì cho tốt, thế nhưng sau khi đi vào trong, cô lại có cảm giác quá nhiều đồ, không biết nên chọn thứ nào.

Cô xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng quyết định chọn cho Lục Minh Thành một cái cà vạt màu đỏ thẫm, được làm bằng vải mịn với những đường vân họa tiết nho nhỏ.

Thường ngày, quần áo của Lục Minh Thành thường mang tông màu tương đối tối, vì vậy, cô cảm thấy chiếc cà vạt màu đỏ thẫm này nhất định sẽ rất hợp với anh, khiến cho anh giống như là đang mặc quần áo chú rể.


Sau khi mua cà vạt xong, tâm tình Uyển Dư sáng lên không ít.

Cô chợt nghĩ đến chủ nhật này là sinh nhật của Tô Trà Trà, vì vậy cũng tính đi chọn một món quà cho cô ấy.

Trước đây, khi nhà họ Tô còn chưa sa sút, Tô Trà Trà là một người cuông mua túi xách, đổi túi xách hàng hiệu mỗi ngày, nhiều nhất là của nhãn hàng Bao Bao dưới trướng Lục thị.

Thế nhưng hiện tại, nhà họ Tô đã lụi bại, Tô Trà Trà cũng không thể mua nổi túi như hồi trước nữa.

Uyển Dư sờ đến thẻ ngân hàng ở trong túi, hiện tại, cô cũng có thể coi như là một phú bà, đương nhiên cũng muốn mua cho Tô Trà Trà một chiếc túi xách.

Bộ sưu tâm túi xách mà Tô Trà Trà thích nhất cũng là của nhãn hàng Bao Bao này, lấy chủ đề là hoa văn cổ điển nhưng cũng không kém phần hiện đại, khiến người người yêu thích.

Lúc bọn họ còn học cùng nhau, hãng túi hàng hiệu này đã rất có tiếng tăm ở thị trường quốc nội.

Hiện tại, nhãn hàng Bao Bao đã vượt qua không ít hàng hiệu trên thị trường quốc tế.

Vì vậy trong cửa tiệm độc quyền của trung tâm thương mại, chiếc túi rẻ nhất của hãng Bao Bao cũng có giá lên đến sáu con số.

Tuy rằng lúc này cũng đã có chút ít tiền tiết kiệm, thế nhưng Uyển Dư cũng không phải là người thích lãng phí, thế nhưng vì là mua quà cho bạn thân nhất, vì vậy có đắt thì cũng không phải là hoang phí! Uyển Dư nhẹ nhàng đi vào của tiệm độc quyền của nhãn hàng, vừa vào đến cửa đã gặp Trịnh Y và Cao Y Y.

Uyển Dư thâm cảm thán một câu oan gia ngõ hẹp, thế nhưng bây giờ cô cũng không có việc gì mà phải tránh né bọn họ, vì vậy cũng không cân vì nhìn thấy Trịnh Y và Cao Y Y mà phải đi đường vòng.

Hôm nay, Trịnh Y và Cao Y Y đều mặc trên người đồ của những nhãn hiệu quốc tế cao cấp, vì vậy nên nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy bọn họ mắt đã lóe sáng, đối xử vô cùng nhiệt tình với những quý cô mặc đồ Sang trọng, cao quý này.

Uyển Dư cũng không muốn nói chuyện gì với Trịnh Y và Cao Y Y, cô chỉ muốn có không gian yên tĩnh để lựa một chiếc túi xách phù hợp với khí chất của Tô Trà Trà mà thôi.


Nhưng mà, có một vài người, chúng ta càng không muốn để ý thì bọn họ lại nhất định phải tìm mình, chọc cho mình không thoải mái.

Uyển Dư vừa câm lên một cái túi ở trước mặt, giọng nói đây trào phúng của Trịnh Y đã nhanh chóng rơi vào tai cô.

"Uyển Dư sao? Tôi không nhìn lâm đấy chứ? Cô mà cũng dám tới nơi này mua đồ hả?"
Trịnh Y vẫn luôn không lọt mắt Uyển Dư, cô cảm thấy Uyển Dư đã bị Hàn Tịnh bỏ rơi, vì vậy chắc chắn trên người không có tiên gì nhiều.

Hơn nữa, hôm nay quần áo Uyển Dư mặc trông cũng bình thường đến mức không thể bình thường hơn, vì vậy cô lại càng chắc chắn là Uyển Dư không đủ tiên mua túi xách trong tiệm này.

Cô ta đến đây, cùng lắm cũng chỉ là muốn nhìn ngắm một tí.

Cơ hội làm nhục Uyển Dư tốt như vậy, tất nhiên là cô không thể bỏ qua rồi! Giọng nói của Trịnh Y cũng khiến cho Cao Y Y và cô nhân viên kia nhìn thấy Uyển Dư.

Cô nhân viên cửa hàng vừa nhìn tới quần áo trên người Uyển Dư đã biết cô không phải là người có tiền, nhất thời, trong mắt cô ta hiện lên đầy vẻ khinh thường.

Người nhân viên của cửa hàng biết rõ, túi xách trong tiệm không phải ai cũng có thể mua được, cũng có không ít những cô bé học sinh, sinh viên yêu thích đến cửa hàng nhìn ngắm hồi lâu, thậm chí còn chụp ảnh tự sướng để khoe khoang sự giàu có của mình trên mạng xã hội cho bạn bè xem!
Loại hành vi này là đáng khinh bỉ nhất.

Cô ta cũng nghĩ người phụ nữ đứng trước mặt cũng giống vậy, là loại thích sống ảo, không có tiền mua