Nàng Của Anh

Chương 243: Tô Trà Trà Cô Lừa Tôi!






Càng nhìn mặt cô ấy Chiến Mẫn Quân càng loạn, anh ta không muốn làm rõ trong lòng mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, chỉ muốn dạy dỗ người phụ nữ này thật tốt, để cô đừng hành động điên khùng như thế trước mặt mình! Cô cười, lại có thể khiến cho lòng anh ta nóng nảy như thế, cô dựa vào đâu! Nghĩ như vậy, tay Chiến Mẫn Quân dùng sức bắt đầu xé quần áo trên người Tô Trà Trà.

Ừ, phụ nữ là để chinh phục, anh ta muốn hoàn toàn chinh phục được người phụ nữ Tô Trà Trà này, khiến cho cô ấy phải run rẩy cầu xin tha thứ dưới thân mình! Lục đạo trên tay Chiến Mẫn Quân càng ngày càng lớn.

Mới đầu anh ta chỉ muốn trừng phạt dạy dỗ cô thôi, nhưng khi bàn tay chạm đến da thịt của cô thì liền muốn hung hãn chiếm cô ấy làm của riêng.

Anh ta không nhịn được nhớ lại, mấy ngày trước, cô ấy ở dưới người mình uyển chuyển thừa hoan, mùi vị đó khiến cho anh ta phải lăn lộn mất ngủ mấy đêm.

Đúng rồi, mấy ngày nay Chiến Mẫn Quân cũng không ngủ được, thời gian đầu Tô Trà Trà ngồi tù, anh ta cũng mất ngủ, thói quen đè cô dưới thân hàng đêm đã khiến cho anh ta thức trắng khi nằm một mình ở trên giường lớn mềm mại.

Anh ta cho là, năm năm, anh ta đã quen với việc một mình khó khăn vào giấc ngủ, nhưng hiện tại khi gặp Tô Trà Trà lần nữa, anh ta liên nhận ra, mình vẫn rất ghét ngủ một mình.


Tô Trà Trà không hề phản kháng, dù cho quần áo trên người càng ngày càng ít đi, cô vẫn tươi cười như trước, tựa như không hề liên quan đến bất cứ thứ gì trên thế giới, ngoại trừ cười, cô không làm gì cả.

Đều nói, vui vẻ mới có thể cười, nhưng Tô Trà Trà nhận ra, bất kể có cười như thế nào, cô cũng không cảm thấy vui.

Cô cười càng tươi, hốc mắt cô ấy lại càng chua xót, phải phí rất nhiều sức lực mới có thể đè nước mắt đang dâng lên xuống.

Hô hấp của Chiến Mẫn Quân càng ngày càng nặng, anh ta không kịp chờ đợi muốn xông vào trong thân thể cô, cùng cô hòa làm một.

Lúc này, anh ta chỉ muốn chiếm cô làm của riêng, cũng không thèm tiếp tục so đo với cô xem hôm nay là ngày gì.

Ngay lúc anh ta cho là Tô Trà Trà sẽ không nói chuyện nữa, Tô Trà Trà đột nhiên mở miệng.

"Chiến Mẫn Quân, hôm nay, là ngày giỗ con tôi!"
Thân hình cường tráng của Chiến Mẫn Quân nhanh chóng run lên, anh ta cảm thấy người mình như bị dội một gáo nước lạnh, nhiệt độ trên người nhanh chóng hạ xuống.

Cả người như rơi vào trong hầm băng.

Hai người bọn họ thật sự từng có một đứa trẻ? Đứa trẻ của bọn họ thật sự đã chết rồi? "Tô Trà Trà cô nói cái gì?"
Con ngươi Chiến Mẫn Quân đột nhiên co rút lại, anh ta nhìn Tô Trà Trà, gần từng chữ một: "Tô Trà Trà cô lặp lại lần nữa?"
Tô Trà Trà gạt anh ta! Nhất định là cô ấy đang gạt anh tai Coi như bọn họ từng có một đứa con, thì đứa trẻ đó cũng sẽ không chết.

Người phụ nữ Tô Trà Trà độc ác này nhất định là đã giấu con của anh ta đi! "Chiến Mẫn Quân, tôi nói, hôm nay, là ngày giỗ con tôi"
"Tô Trà Trà, cô lừa tôi!"
Chiến Mẫn Quân cắn răng nghiến lợi nhả ra từng chữ: "Tô Trà Trà, cô trả lại đứa bé cho tôi! Tôi nói, cô trả lại đứa bé cho tôi!"

Nghe Chiến Mân Quân nói thế, Tô Trà Trà liên cảm thấy buồn cười đến cực điểm.

Người này là mất trí nhớ hay là óc bị nước vào? Rõ ràng là anh ta sai người gi3t chết đứa con của cô, sao bây giờ lại tìm cô đòi đứa con? "Chiến Mân Quân, tôi nhớ tôi từng nói với anh, đứa con của tôi là do anh gi3t chết! Là anh cho người gi3t chết nó! Anh sai người, kẹp chết nó, hung ác gi3t chết!"
Hai mắt Tô Trà Trà đỏ rực, môi cười chúm chím như bị tẩu hỏa nhập ma: "Chiến Mẫn Quân, anh nói đi, con tôi cũng đều chết rồi tôi phải lấy gì trả anh đây?"
"Muốn trả, cũng phải là anh trả! Anh gi3t chết con của tôi, anh trả đứa bé lại cho tôi! Chiến Mẫn Quân, anh trả đứa bé lại cho tôi!"
"Tô Trà Trà, cô đừng ở đây nói tôi! Theo như lời cô, là không muốn đem con giao ra đúng không?"
Mắt Chiến Mẫn Quân ngập tràn uy hiếp: "Tô Trà Trà, nếu cô không đem đứa trẻ giao ra, cô có tin! "
Chiến Mẫn Quân muốn uy hiếp Tô Trà Trà, trước khi cô ngôi tù anh ta rất giỏi việc uy hiếp, chỉ cần nhà họ Tô, là đã có thể làm cô ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng bây giờ, Chiến Mẫn Quân mới đột nhiên nhận ra, anh ta hình như không biết phải dùng cái gì để uy hiếp cô.

Cha mẹ Tô Trà Trà đã chết, Tô thị cũng mất, hai đứa nhỏ lại có quan hệ không cạn với Lục cửu, anh ta không thể lấy bọn nó uy hiếp Tô Trà Trà!
Trong lòng Chiến Mẫn Quân không hiếu sao hiện lên lo lắng.

Anh ta không tìm ra thứ để uy hiếp Tô Trà Trà! "Chiến Mân Quân, anh còn muốn giả bộ đến lúc nào?"
Nụ cười Tô Trà Trà lạnh như băng, mỗi câu nói của cô, đều giống như đao chém vào lòng anh ta vậy.

"Chiến Mẫn Quân, lúc tôi ra tù, không phải anh vẫn luôn cho người gửi hình ảnh chết thảm của đứa trẻ vào điện thoại tôi để mỗi ngày đều nhắc tôi nhớ cái chết thảm của đứa con à? Làm sao, mỗi ngày anh nhắc tôi nhớ, mà anh lại quên?"
Vừa nói, Tô Trà Trà vừa đem điện thoại di động ném tới trước mặt Chiến Mẫn Quân.

"Chiến Mẫn Quân, nếu như anh quên, tôi còn có hình, tôi có thể giúp anh nhớ lại một chút!"
Tô Trà Trà cảm thấy Chiến Mẫn Quân đúng là cực kỳ tàn nhẫn, đích thân anh ta đưa cô ấy vào tù, cô ở trong đó nhiều lần bị hành hạ đến suýt nữa chết đi.

Nỗi đau mất đi đứa con cứ luôn hóa thành ác mộng hành hạ cô tỉnh lại vào mỗi buổi đêm.


Cô cho là, theo thời gian trôi đi, mình sẽ dần dần quên lãng đi vết thương khắc sâu trong tim đó.

Nhưng cha ruột của con mình lại không cho phép cô quên nó.

Lúc còn ở trong ngục cô thường bị người ta gửi ảnh, sau khi đi ra, Chiến Mẫn Quân vẫn cho người đem tấm hình đó gửi cho cô, nhắc nhở cô, khi ở trong ngục giam cô từng có lúc tuyệt vọng như thế nào.

Nếu như nói thời điểm mất con, Tô Trà Trà đau đến muốn chết, thì lúc thấy tấm hình này tim cô như bị chém thêm một đao.

Đau như vậy, đau đến mức cho đến bây giờ khi mở hai mắt ra, hốc mắt vẫn giống như bị kim châm.

Tô Trà Trà nhìn Chiến Mẫn Quân một chút, cất tiếng cười thê lương, tất cả nỗi đau của cô đều do người đàn ông này ban tặng! Đều nói, yêu một người là một loại chấp niệm, yêu đến điên cuồng, chết cũng không hối hận.

Đã từng, Tô
Đúng rồi, Tô Trà Trà cũng hối hận vì đã làm, nếu như sớm biết yêu Chiến Mẫn Quân sẽ đau khổ như thế thì ban đầu cô có ra sao cũng sẽ không yêu người đàn ông giống như ma quỷ này! "Chiến Mẫn Quân, anh nhớ ra rồi sao?"
Tô Trà Trà cười khi nước mắt sắp chảy xuống cô lại ngẩng mặt lên không để cho nó chảy xuống.

Cô sẽ không để mình trông quá yếu ớt trước mặt ma quỷ này, anh ta không xứng! Chiến Mẫn Quân nhìn điện thoại di động một chút, trái lại anh ta vẫn không hiểu hình trên là gì, anh ta theo bản năng nắm chặt điện thoại, không biết tại sao, rõ ràng điện thoại nhỏ như vậy, giờ khắc này ở trên tay anh ta lại nặng tựa ngàn cân.