Nàng Của Anh

Chương 186: Cô Còn Có






Đã có Diệp Thịnh còn có cả Trương Mỹ Lệ, Uyển Dư thật sự nhìn bọn họ nhiều thêm một lần đều muốn nôn mửa, nhưng bây giờ, cô căn bản không còn lựa chọn nào khác.

Nếu theo như Diệp Thịnh, thì một người biến thành người thực vật như Diệp Thanh Viên chỉ là người sống như chết, không có cũng không sao, nhưng Diệp Thanh Viên đối với cô lại là hơi ấm quý giá nhất.

Mẹ đã không còn rồi, cô không thể tiếp tục để mất đi người em trai Diệp Thanh Viên được!
Hơn nữa, trên đời này còn có những điều rất kỳ diệu, vạn nhất một ngày nào đó Diệp Thanh Viên tỉnh lại thì sao? Cô vẫn đang chờ cái ngày được cùng chàng trai tỏa nắng năm nào cùng nhau nói chuyện cười đùa, cùng nhau đi ngắm những phong cảnh đẹp nhất.

Cô còn muốn nói với em ấy, em ấy có hai đứa cháu đặc biệt đặc biệt đáng yêu vô cùng, bọn nhỏ đều rất thích người chú như em ấy.

Cô còn có, rất nhiều điều muốn nói với em ấy! Uyển Dư dùng hết sức ngậm miệng để không khiến chính mình bật khóc thành tiếng, một lúc lâu sau, Uyển Dư nhẹ giọng nói với Diệp Thịnh: "Được.

"
Vì để có thể giữ được mạng sống cho Diệp Thanh Viên, cho dù có đi vào núi đao biển lửa, cô cùng không ngần ngại!

Uyển Dư cứ nghĩ bản thân vốn đã rất mạnh mẽ rồi, cô cũng cố gắng để chính mình không rơi nước mắt, nhưng sau khi cúp điện thoại, những giọt nước mắt to nhỏ vẫn lăn dài trên khóe mắt.

Người ta từng nói, không trải qua những chuyện này, phụ nữ mãi mãi sẽ không thể nhìn rõ được, một nửa của cô ấy rốt cuộc là người hay cẩu.

Uyển Dư che mặt khóc thút thít, mẹ, mẹ xem, mẹ rốt cuộc đã gả cho cái loại gì! Người đó, người con gọi tiếng cha bao nhiêu năm qua, ông ta căn bản không phải là người! Nuôi nhiều năm như vậy, thật sự cho dù có nuôi cẩu cũng có tình cảm, nhưng loại người đó, ông ta vậy mà lại muốn ép cô và Diệp Thanh Viên đi đến đường cùng! Người gần hai mươi năm nay vẫn gọi cô là cha không xứng làm cha của cô và Diệp Thanh Viên! Trong mắt ông ta chỉ có thể nhìn thấy lợi ích của Diệp Hiểu Khê với Diệp Khuynh Thành, Diệp Thịnh, ông ta chỉ là cha của Diệp Khuynh Thành, Diệp Hiểu Khê mà thôi.

Uyển Dư lấy ra chiếc bông tai từ trong ngăn kéo mà Lệ Giai Di tặng cho cô vào sinh nhật lần thứ mười tám của mình.

Đó là tác phẩm nổi tiếng của Hứa Gia Mộc, mặc dù nó không quá đắt vào thời điểm đó nhưng cô thực sự rất thích nó.

Sau khi nhận được quà sinh nhật từ Lệ Giai Di, cô nép vào vòng tay của Lệ Giai Di làm nũng, cô nói, cô sẽ đeo đôi khuyên tai này để gả cho Tần Chí Minh mà cô yêu nhất.

Mười tám tuổi, năm đó, thật sự đảo lộn.

Cô không thể đeo khuyên tai mà Lệ Giai Di tặng để gả cho Tần Chí Minh, vì sau buổi sinh nhật, cô nghe được tin tức Lệ Giai Di chết vì bệnh, tất nhiên, bây giờ cô mới biết, Lệ Giai Di không phải chết vì bệnh, mà là bị người khác giết một cách tàn nhẫn.

Lúc đó, cô cùng Diệp Thanh Viên đứng trước mộ Lệ Giai Di, nước mắt gân như đã cạn, cô cứ nghĩ mất đi người mẹ yêu quý nhất đã là nỗi đau trong thể nguôi ngoai trong cuộc đời rồi, không ngờ bất hạnh lại tiếp tục ập đến.

Chỉ vài ngày sau khi mẹ rời đi, Diệp Thanh Viên lại gặp phải một vụ tai nạn xe hơi thương tâm khác.

Tính mạng của Diệp Thanh Viên đã được cứu, nhưng lại trở thành một người thực vật.

Bác sĩ nói rằng anh ta có thể sẽ tỉnh lại sau vài tháng, hoặc có thể trong vài năm nữa, hoặc có thể cả đời này anh ta sẽ không tỉnh lại.

Ôm lấy Diệp Thanh Viên đang nằm bất động trên giường bệnh, Uyển Dư khóc đến run cả người, hóa ra nước mắt cô vẫn chưa rơi cạn, cô vẫn còn có thể khóc.

Nhìn thấy chàng trai tỏa năng ấm áp năm nào bây giờ dường như đã mất đi linh hồn, từng giọt nước mắt của củA Uyển Dư đều đau đến thấu xương.


Cuộc đời có rất nhiều lúc bi thảm và tăm tối hơn những gì bạn tưởng tượng, cô vẫn còn chưa hoàn lại tinh thần sau những cú sốc liên tiếp này, Tân Chí Minh mà cô yêu sâu đậm lại lén lút với Diệp Hiểu Khê, cô còn bị Diệp Hiếu Khê sắp đặt tình một đêm điên cuồng, còn mang thai có con với người đàn ông xa lạ.

"Mẹ! "
Uyển Dư siết chặt khuyên tai trong tay, đã từng, cô đã từng hận đến mức muốn bản thân chưa từng trải qua năm mười tám tuổi, nhưng lúc hai đứa nhỏ xuất hiện, bọn nhỏ đã khiến cô trong bóng tối vô biên này tìm được ánh sáng, nhưng mà, cô lần này quay về Diệp gia, rất có khả năng sẽ mãi mãi rời xa hai đứa nhỏ.

"Mẹ, mẹ rất đau phải không?"Uyển Dư hết lần này đến lần khác gọi mẹ "Mẹ, gả cho loại đàn ông nhẫn tâm như Diệp Thịnh, mẹ nhất định rất đau, mẹ.

.

"
Uyển Dư quay mặt lại, cô liếc nhìn màn hình điện thoại đã chuyển sang màu đen.

Thực ra, cô cũng đau.

Từ nhỏ, cô luôn hy vọng nhận được sự khẳng định của Diệp Thịnh dành cho mình, lúc Lệ Giai Di còn sống, Diệp Thịnh vẫn còn đối xử được với cô, con gái đối với cha ruột đều luôn có một sự ngưỡng mộ trời sinh, được Diệp Thịnh khen ngợi một câu, có thể khiến cô vui đến tận mấy ngày.

Nhưng người cha mà cô từng ngưỡng mộ nhất đã trở thành loại người mà cô hoàn toàn không thể nhận ra.

Đây, người đàn ông đã hại cô hết lần này đến lần khác không còn xứng đáng làm cha của cô và Diệp Thanh Viên nữa "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ không để Diệp Thịnh làm hại đến Tiểu Viên đâu, con sẽ bảo vệ tốt cho Tiểu Viên.

.

"
Ngay cả khi cô có chết, cô cũng sẽ cho Diệp Thanh Viên cơ hội để một lần nữa có thể nhìn thấy mặt trời!
Uyển Dư đêm qua khóc đến ngủ thiếp đi, cô cứ nghĩ cô khóc nhiều như thế, ngày thứ hai mắt sẽ sưng tấy lên, nhưng không ngờ mắt cô không những sưng lên, mà ngày hôm sau đến quầng thâm đều không còn nữa.


Bởi vì đang nghĩ đến việc tối nay trở về Diệp gia, khiến Uyển Dư lúc đi làm có chút lơ đãng.

Sau khi đợi tại văn phòng một thời gian, cô chỉ đơn giản là xin nghỉ một ngày.

Cô rút hết tiền của mình ra, dự định buổi tối sẽ giao hết cho Tô Trà Trà, để cô ấy giúp Hàn Tịnh chăm sóc hai đứa nhỏ.

Đối với khoản tiền mà cô nợ Lục Minh Thành, nếu như cô có thể an toàn rời khỏi được Diệp gia thì sau này cô nhất định sẽ trả cho anh, nhưng nếu như cô không thể quay về, vậy thì cô chỉ có thế trốn khoản nợ này.

Thật ra cô vẫn muốn nói với Lục Minh Thành một câu, cậu trẻ, tôi thật sự rất thích anh, tôi cũng suy nghĩ rõ ràng rồi, tôi không muốn trốn tránh trái tim chính mình nữa, tôi muốn ở bên cạnh anh.

Nhưng câu này, vốn không cần thiết nói ra nữa rồi.

Những chuyện tương lai không biết sẽ xảy ra như thế nào, cô hà tất gì phải trói buộc anh bởi lời nói này chứ.

Cậu trẻ, chúc anh hạnh phúc! Một người tốt như anh, chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Uyển Dư xử lý xong tất cả mọi chuyện thì thời gian đã gần đến buổi trưa rồi, nhớ đến việc cô còn phải cùng Hàn Tịnh tham gia đại hội thể thao phụ huynh ở trường mẫu giáo, Uyển Dư liền bắt taxi nhanh chóng đến trường mẫu giáo.

Buổi sáng Uyển Dư bận bịu đến mức không có thời gian nhìn vào điện thoại, sau khi lên xe, cô mới nhận ra mình đã nhận được vài tin nhắn.