Nàng Của Anh

Chương 165: Hả






Dưới áp lực mạnh mẽ của Lục Minh Thành khiến giọng nói Uyển Dư ngày càng trầm xuống, nhưng cô vẫn kiên quyết nói: "Cậu trẻ, tôi không thích anh, tôi muốn tìm một người tôi yêu thật lòng để kết hôn, vì vậy làm phiền anh sau này đừng có làm phiền chuyện xem mắt của tôi nữa"
Lục Minh Thành chết lặng nhìn chằm Uyển Dư, một lời không nói, anh tức giận đến nỗi không biết phải nên nói gì.

Người phụ nữ nhỏ này, cô vậy mà lại dám kêu anh đừng đi làm phiền cô xem mắt! Hừ! Cô thực sự gan to bằng trời rồi! Điều gì khiến cô ảo tưởng rằng Lục Minh Thành anh nguyện ý bị cô cảm sừng thành đồng cỏ xanh chứ, ủng hộ vợ anh cùng đi xem mắt với người đàn ông khác? Lục Minh Thành biết, nếu anh cứ tiếp tục nói đạo lý cùng người phụ nữ nhỏ này, nhất định sẽ khiến bản thân bùng nổ mất, vì vậy anh liền dứt khoát quyết định, anh sẽ dùng hành động để cho cô biết rõ, cô rốt cuộc là người phụ nữ của ail "Cậu trẻ, tôi buồn ngủ rồi, tôi về trước đây, tôi còn phải ngủ sớm, ngày mai còn đi làm! "
Làm nữa, đi làm xong còn đi xem mắt, thật bận thật bận mà.

Uyển Dư còn chưa nói xong, thì đôi môi đỏ mọng của cô đã bị Lục Minh Thành từ từ bịt chặt.

Đôi mắt Uyển Dư đột nhiên mở to, cô dùng lực cản mạnh Lục Minh Thành muốn anh ngừng việc này lại, nhưng cô càng căn chỉ khiến nụ hôn của anh thêm nồng nhiệt.


Kỹ năng hôn tuyệt đỉnh của anh, cô căn bản không phải là đối thủ, dưới nụ hôn nồng cháy quấn quýt lặp đi lặp lại này khiến cơ thể cô liền mềm mại như dòng suối như xuân.

Quán cà phê có một nữa là cửa kính trong suốt, nghĩ đến bên ngoài người qua lại, có lẽ không ít người đã nhìn thấy nụ hôn của cô và Lục Minh Thành, Uyển Dư không muốn ngày mai được lên mặt báo, cô nhanh chóng nói với Lục Minh Thành: "Cậu trẻ, anh buông tôi ra! Bên ngoài! bên ngoài có người"
Lục Minh Thành đang tức giận, tất nhiên sẽ không tình nguyện dễ dàng thả Uyển Dư ra, nhưng anh lại càng không thích bị ánh mắt của mọi người xung quanh xem mình như khỉ đột, anh đột nhiên bế cô lên, nhanh bước đi về hướng bãi đỗ xe.

Được rồi, cô lại bị cậu trẻ bắt cóc lại rồi.

"Cậu trẻ, làm phiền anh đem tôi tới tiểu khu Phúc Tinh nhé, hoặc là đem tới trạm xe buýt cũng được"
Uyển Dư không muốn bị cậu trẻ đem về Thiển Thủy Loan đâu, cô vẫn còn muốn đấu tranh một chút trước lúc hấp hối, cô nhìn phía sau gáy lạnh lùng của Lục Minh Thành, nhỏ giọng lên tiếng.

Lục Minh Thành không lên tiếng, tối nay anh mà đem cô về tiểu khu Phúc Tinh mới lại Để cô quay về làm cái gì? Tiếp tục tìm người mai mối trên mạng giới thiệu đối tượng cho cô, rồi lại đi xem mắt lần nữa?! Hừ, anh cũng không có sở thích đặc biệt nhìn vợ nhà mình đi xem mắt cùng người đàn ông khác! "Cậu trẻ, tôi tối nay thực sự phải về tiểu khi Phúc Tinh mà, Trà Trà tìm được việc rồi, tối nay mười giờ cô ấy phải đi làm đêm, tôi không thể để Bảo Bảo và Bối Bối ở nhà mình được đâu"
Lục Minh Thành bực bổi chuyển hướng tay lái, lái thẳng về hướng tiểu khu Phúc Tinh.

Nhìn thấy chiến thắng của chính mình trong trận đầu, Uyển Dư không khỏi cười híp mắt, từ trong kính chiếu hậu, Lục Minh Thành có thể nhìn thấy rõ ràng đôi lông mày cong lên của cô, trong lòng anh liên rung động, phía dưới bụng bùng lên ngọn lửa lớn.

Chất tiệt, đã nói là phải kiêng cữ lạnh lùng rồi mài! Vậy mà anh bây giờ ở trước mặt cô, thực sự đến một chút phản kháng cũng không có.

Đối với người đàn ông đang cấu kinh phía trước, Uyển Dư không hề nhận ra được bất cứ gì.

Cô có chút mơ màng nhìn chằm sau gáy Lục Minh Thành, cô cảm thấy chính mình cũng quá u mê rồi, thậm chí chỉ là sau gáy của cậu trẻ cô cũng thấy rất đẹp.


Cũng chỉ có duy nhất người đàn ông như cậu trẻ, mới có thể có một cái gáy quyến rũ mê người như vậy.

Uyển Dư vừa muốn đăng nhập vào tài khoản hôn nhân và tình yêu trên mạng xem thử, còn có đối tượng xem mắt nào phù hợp hay không, nhưng cô đột nhiên nhận ra có chút gì đó không ổn.

Nút áo trong của cô, đột nhiên bung ra! Cái nút này, chắc là vừa nãy lúc bị Lục Minh Thành cưỡng hôn, cô chật vật vô tình bị bung ra đây.

Chỉ cần là phụ nữ, thì có thế biết, cái nút đó nếu bị bung ra thì khó chịu biết bao.

Uyển Dư thực sự không thể chịu đựng được sự dày vò này, cô vươn tay ra phía sau lưng, tính lặng lẽ cài lại nút ở phía sau đó.

Cô biết, Lục Minh Thành đang vui vẻ hơn rồi, anh nhất định sẽ không chú ý tới hành động nhỏ của cô đâu, nhưng cô có chút chột dạ, luôn cảm thấy Lục Minh Thành có thể nhìn thấy động tác có chút khiếm nhã này của mình từ gương chiếu hậu.

Vốn dĩ, nút thắt dây an toàn trong chiếc xe thể thao này đã có chút không thoải mái rồi, bây thờ thêm cả việc Uyển Dư căng thẳng, khiến cô thử đến vài lần vẫn thất bại.

Uyển Dư tự động viên bản thân, ngày nào cũng mặc áo trong, cô không tin bản thân đến cả việc gài bên trong cũng gài không được! Tôi gài, tôi gài lại!
Vẫn là không gài được.

Hôm nay Uyển Dư ăn mặc rất đẹp, trên người mang một chiếc áo len ngắn, phía dưới mang chiếc váy xếp ly đang rất thịnh hàng hiện nay.

Cô cứ gài nút phía sau như thế khiển cơ thế cứ chuyển động, chiếc áo lên ngắn căn bản không thể che được hết bụng nhỏ của cô.

Từ trong gương chiếu hậu, Lục Minh Thành có thể nhìn thấy rõ ràng từng động tác chuyển động của cô ở phía sau xe, giếng như con bọ vậy, nhìn cô chỉ khiến anh máu huyết sung trào, làn da trắng như ngọc trên bụng nhỏ thật quá mê người, dường như đang muốn quyến rũ anh phạm tội.


Chịu không nổi! Lục Minh Thành đột nhiên phanh gấp, dừng chiếc xe thể thao ở ven đường, giọng anh trầm khàn xuống: "Uyển Dư, cô đang làm gì vậy?"
"Hả?"
Uyển Dư nhất thời mông lung, vừa rồi không dễ dàng gì suýt chút nữa đã gài được, lại bị hụt mất, cô vật lộn lâu như thế, vậy mà tất cả mọi nỗ lực đều trở thành công cốc.

Trong lòng Uyển Dư âm thầm nén nước mắt, cậu trẻ thật độc ác, anh tại sao lại nói chuyện với cô vào lúc này chứ! Hơn nữa, cô nên trả lời câu hỏi của anh thế này đây, cô cũng không thể trả lời là đang cài nút phía sau mài Uyển Dư giả bộ ngẩn người, không nói chuyện, vừa rồi lỗ tai bay đi rồi, cái gì cũng không nghe thấy.

Uyển Dư cứ nghĩ, chỉ cần cô phớt lờ Lục Minh Thành, thì anh sẽ không tiếp tục nói chuyện với cô nữa, ai mà ngờ được trong giây tiếp theo, cô lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lục Minh Thành: "Uyển Dư, cô đây là đùa với lửa!"
Đùa với lửa? Uyển Dư âm thầm rơi lệ bên trong, bên trong xe thể thao này căn bản không có lửa có được không! Cô chơi thế nào đây.

Trong khoảnh khắc tiếp, Uyển Dư liền hiểu ra được ý tứ đùa với lửa trong câu nói Lục Minh Thành là có ý gì, cô cúi đầu nhìn, quả nhiên, trên người nhìn thấy trên người cô lộ ra một khoảng da trắng như hoa.

Cậu trẻ cho rằng, cô vừa cố ý câu dẫn anh.

Hiếu lầm này, có chút lớn!
Uyển Dư không muốn bị Lục Minh Thành hiểu lầm cô lớn như vậy, cô nghĩ lại, đành quyết định nói ra sự thật: "Cậu trẻ, tôi không có, tôi vừa nãy chủ là muốn gài lại cúc áo trong mà thôi, tôi đang gài cúc!