Thân trong ngành, hễ có bí mật là có ‘bật mí’, Kỷ Dục mở di động đọc tin nhắn, thấy được một tin sốc tới nóc.
Anh ta kì quái nhìn Đường Tư Nguyên rồi băn khoăn nhìn Điền Thanh Trừng, lẳng lặng tự hỏi trong ba phút, đoạn hỏi thầm: “Gần đây Đường có giở quẻ hay có hành vi lạ không?”
Điền Thanh Trừng khẽ nhếch đôi mày thanh mảnh: “BOSS có chuyện gì cứ nói thẳng đi!”
Kỷ Dục đưa điện thoại cho cô.
Hội WeChat của Lớp đào tạo Quản lý chuyên nghiệp dành cho Giám đốc cấp cao khoá 28 ——
AAA: Tin sốt dẻo! Ông chủ LIME Tech đã ly hôn, đang tích cực tìm kiếm mùa xuân thứ hai. Yêu cầu: biết đẻ.
BBB: Đáng thương dã man. Nếu tôi là nữ đã tức tốc nộp đơn cạnh trạnh. Tiếc sao tôi là nam.
CCC: Hỏi dùm tui với, có duyệt chàng vợ không? Dáng người tài tình năng lực tài ba, bameno còn sinh lời hơn mua cổ phiếu nhiều! Tui giơ tay!
DDD: Khà khà, tui biết rồi nha. Họ Đường, cụ thể là một người rất đường hoàng khiêm tốn. Gốc nhà quê, làm chủ thì hợp chứ làm chồng thì xin kiếu. Cái loại một bước lên mây chả có gì hay. Có ai biết sao gã ly hôn không?
AAA: Nghe nói vợ trước vô sinh.
BBB: Lạy, tui rút đây, mấy người tiếp tục đê.
CCC: Tui cứ tưởng hàng tốt, ai dè vấn đề này……
EEE: Cớt ấy! Đường Tư Nguyên và vợ đã quen nhau từ hồi đại học, tình cảm khắng khít, không đời nào ly hôn!
BBB: Đồng chí chớ cứng miệng quá nha, anh có phải Đường Tư Nguyên đâu mà rành thực tế? Không có lửa làm sao có khói, chắc kèo có vấn đề luôn. Chuyện tương tự trong vòng ít ghê? Nhà có yến oanh, ngoài có ong bướm, phê phải biết.
DDD: Vợ cũ đúng xui, cất công cùng gã khỏi nghiệp, phát tài vô là biến thành người cũ. Có ai biết thông tin về vợ gã không, chia sẻ nhau xíu?
EEE: Tui cóc tin! Đường Tư Nguyên đội vợ lên đầu, cả cái tên cũng giấu đi, thông tin đâu ra!
AAA: Êu người anh em quen Đường Tư Nguyên phớ hơm? Sao giật mồng dị? Chia tí thị cho bọn này hóng hớt xem nào!
……
Kỷ Dục trông sắc mặt Điền Thanh Trừng, chần chờ bảo: “Có muốn nói chuyện kĩ càng với Đường không?”
Điền Thanh Trừng trả điện thoại, cô cười cười, hỏi: “Chung quanh ai cũng biết, mỗi đương sự là không. Tôi đây dưới chân đèn thì tối hở?”
Kỷ Dục ngượng nghịu nhún vai: “Cái vòng bé tí ai ai cũng là người quen, không có bí mật nào tồn tại, hầy…… Cộng đồng theo đuổi lợi ích chung mà……”
“Có quan chức bao che nhau thì cũng sẽ có người giàu bợ đỡ nhau,” Điền Thanh Trừng chẳng để bụng, cô bảo: “Em sẽ hỏi chuyện anh ấy.”
Kỷ Dục tò mò: “Hai người ly hôn thật hả?”
“Hồi nào?” Điền Thanh Trừng mỉm cười vuốt tóc Đường Tư Nguyên, cô nói: “Ly hôn mà ảnh còn nằm lên đùi tôi à? Với lại, nếu ly hôn, người thiệt thòi cũng không phải em.”
“Ủa?”
“Tất cả tài sản của anh ấy đều đứng dưới tên em, mọi thông tin tài chính đều chia sẻ chung. Ly hôn tương đương với việc ảnh trắng tay rời khỏi nhà. Anh nói xem ai thiệt?”
Kỷ Dục hít sâu một hơi, chớp mắt một cách khó tin, giơ ngón tay cái với Điền Thanh Trừng: “Đỉnh nha em Thanh Trừng! Dạy chồng giỏi phết!”
Điền Thanh Trừng bất đắc dĩ lắc đầu.
Dạy chồng gì đâu, cô chưa từng yêu cầu anh, chẳng qua anh ấy bằng lòng làm vậy mà thôi. Thời điểm bạn thương một ai sẽ một lòng dâng hiến hết thảy cho người ấy.
Dĩ vãng lúc Đường Tư Nguyên chuẩn bị mọi thứ, anh trông mong nhìn Điền Thanh Trừng: “Con người quá dễ đổi thay, kể cả cha mẹ, thầy cô, bạn học, bạn bè cũng không ngoại lệ…… Ai nấy cũng hy vọng sống lâu chết già, nhưng đến cuối đều biến thành đầu rồng đuôi rắn. Thanh Trừng, anh lo rằng có một ngày mình cũng hoàn toàn đổi nết, làm ra việc không thể tha thứ. Anh làm điều này, cốt để tự răn mình cũng là để bảo đảm quyền lợi cho em. Nếu thực sự…… thực sự…… có một ngày không thể cứu vãn, anh thà rằng để em sống trọn đời yên vui.”
Khi ấy Điền Thanh Trừng hỏi: “Nếu nhỡ em thay lòng thì sao?”
Anh hết sức rộng lượng rằng: “Anh không hối hận. Ai biểu anh chọn em làm chi. Tiền bạc dễ kiếm chứ tình cảm và nguyên tắc là thứ trừu tượng, sơ sẩy là mất như chơi.”
Giờ nghĩ kĩ, chuyện tài tình nhất mà người ấy từng làm chính là – trói chặt cô lên con thuyền này cùng anh.
Chí ít bao năm nay, cô chưa từng hoài nghi anh, anh cũng không phụ lòng tín nhiệm của cô.
Tiếng chuông vang lên vực dậy cả ba người, Đường Tư Nguyên lim dim sờ soạng kiếm điện thoại.
“Mày ly hôn?” Chu Thành Trạch gào ra tiếng, ba người nghe rõ mồn một.
Đầu Đường Tư Nguyên nhức bưng bưng, lông mày đẹp đẽ cau tít, nhắm mắt khàn giọng: “Nói xàm gì đó, sao tao ly hôn được!”
“Tin tức lan đầy kìa kìa, chẳng lẽ giả? Đồng chí Đường Tư Nguyên à, mày nổi danh rồi nha, trở thành đề tài sốt dẻo nhất trước ngày Quốc khánh luôn.”
Thình lình Đường Tư Nguyên trợn to mắt, mặt mày sắc bén như đao xẹt giăng lớp sương mù, thoắt cái tỉnh như sáo, anh ra cửa sổ nói thầm: “Kể cụ thể cho tao.”
Tới khi anh tỏ tường, Điền Thanh Trừng và Kỷ Dục đã ngồi mặt đối mặt uống cà phê. Cà phê mới rang cùng mùi sữa nồng biến văn phòng Kỷ Dục thành gian nghỉ ngơi.
Dầu gì cũng là sếp lớn đích thân tới chơi mà lị.
Điền Thanh Trừng thấy anh nói xong, kéo anh đến bên mình, cô bảo: “Ly anh đây.”
Đường Tư Nguyên nhìn Kỷ Dục, chẳng nói chẳng rằng cầm uống một hớp, khẩu vị đặc trưng của Điền Thanh Trừng, ngọt ngọt thơm thơm, beo béo.
Quả nhiên ngay sau đó, Điền Thanh Trừng lại đưa qua một đĩa bánh quy nguyên cám.
Đường Tư Nguyên không ăn sáng, cữ trưa thì tức no, bụng đói meo. Anh chỉ giỏi nhịn thôi chứ giờ thấy đồ ăn anh nào chịu được, loáng cái một đĩa bánh quy trôi tuột xuống bụng.
Kỷ Dục trêu: “Nếu biết anh chưa ăn cơm, tôi đã cho thư ký mang vào một phần. Sếp tổng đói thành vầy, chẳng phải cấp dưới tôi đây thất trách quá ư?”
Bấy giờ cửa văn phòng vang tiếng gõ khẽ, Hoa Tử Bình đẩy cửa tiến vào, trông thấy ba người đương ăn uống, y sững ra hồi lâu.
Chẳng lẽ mình đi nhầm chỗ?
Kỷ Dục hỏi: “Sao thế?”
Hoa Tử Bình ngờ ngợ đi đến chỗ Kỷ Dục, đưa đơn xin chuyển chính thức cho anh, mặt khác y nhìn Điền Thanh Trừng sặc vẻ soi mói.
—— Sao chị ngồi phởn ở văn phòng Tổng giám đốc hả?
—— Chị có bí mật gì với Tổng giám đốc?
Song, bất ngờ va phải đôi mắt lạnh lẽo chứa ý cảnh cáo của Đường Tư Nguyên, y thộn mặt.
Kỷ Dục nhìn thoáng qua đơn xin: “Đặt trên bàn đi, lát rảnh tôi sẽ xử lý.”
Hoa Tử Bình cợt nhả: “Sếp Kỷ ơi, anh có thời gian uống trà thì xem qua một cái rồi ký tên thôi, đơn giản lắm!”
Đôi mắt Kỷ Dục đượm vẻ sâu xa, anh cười nhạt: “Tử Bình, không phải tôi có thời gian ký hay không, mà là liệu tôi có ký hay không.”
Lòng Hoa Tử Bình đánh thót, sắc mặt xấu đi.
Sau rốt, y nhìn Điền Thanh Trừng thêm mấy bận rồi mới ra ngoài.
Chẳng lẽ Điền Thanh Trừng thực sự mèo mỡ với Kỷ Dục?
Điền Thanh Trừng lột trái bưởi, bóc múi đến là sạch sẽ, đặt giữa bàn, đi ra bồn nước rửa tay. Tên Hoa Tử Bình lừng khừng nện bước đến chỗ cô, hỏi một câu quái gở: “Chị Điền, chị với sếp Kỷ thân quá ha?”
“Ờ hơ, hình như không liên quan tới cậu ha.”
Hoa Tử Bình nói: “Nói vậy đâu được, chúng ta làm chung công ty, chẳng lẽ chị không mách gì với sếp Kỷ về tôi à?”
Điền Thanh Trừng hơi khó hiểu, cô nhìn y chăm chú, nói trong nghi hoặc: “Tôi cần phải kể với BOSS về cậu hả? Tôi nhất định phải vậy hả?”
Chịp! Có ý gì?! Coi khinh y đến thế là cùng!
Điền Thanh Trừng rửa tay xong, lẳng lặng lấy một chiếc khăn tay ra lau, động tác duyên dáng tựa như một bức tranh thuỷ mặc, khiến Hoa Tử Bình ngây ngốc.
“Còn nhỏ đừng để não sinh ra mấy thứ suy nghĩ lung tung vớ vẩn. Lo học cho giỏi phấn đấu làm việc, giở trò khôn vặt không tiến xa được đâu.”
Trông bóng dáng Điền Thanh Trừng lững thững đi xa, bụng dạ Hoa Tử Bình bức bối lắm, y làu bàu: “Có ý gì, còn bày đặt lên lớp mình. Không tự nhìn lại mình xem đi làm bao nhiêu năm mà vẫn còn ngồi cái ghế thiết kế quèn!”
Thời điểm Điền Thanh Trừng đi vào, Đường Tư Nguyên và Kỷ Dục đang rì rầm bàn chuyện gì đó, trông thấy cô thì tự nhiên ngưng bặt. Đường Tư Nguyên quan sát móng tay tinh tế như ngọc của cô, thấy chúng không bị thương, bấy giờ anh mới lãnh đạm bảo Kỷ Dục: “Nói rõ với Chu Lâm, biết sửa tính thì quan sát một tháng, còn khăng khăng coi công ty là trường học thì chỗ chúng ta không có khả năng cải tạo giáo dục. Tự cô ta nên làm tấm gương sáng.”
Kỷ Dục gật đầu.
“Phải rồi, mùa thu chỗ chúng tôi sẽ tổ chức một đợt đi chơi, có thể mang người nhà, anh có hứng thú không?”
Đường Tư Nguyên vui vẻ: “Hoạt động tập thể bên anh làm khá hơn LIME đấy. Cứ nhắn thông tin cho tôi trước, nếu có thời gian tôi sẽ tham gia.”
Kỷ Dục bật cười: “Làm quảng cáo với thiết kế chủ yếu dựa vào tầm nhìn và ý tưởng, khác với công việc mã hoá bên anh, hầu như suốt ngày ngồi trước màn hình máy tính, đầu cố định miết.”
Điền Thanh Trừng bên cạnh nhéo một múi bưởi từ từ ăn, miệng phình ra hệt con hamster háu ăn. Đường Tư Nguyên nhìn thỏa mãn hết xiết, sắc mặt cứng ngắc trở nên sinh động hơn nhiều.
Điển hình của người có vợ là có tất.
Kỷ Dục khụ khụ hai tiếng, nhắc khéo: “Xin đừng bơ tôi, cảm ơn. Nơi này là văn phòng tôi, tôn trọng sự tồn tại của chủ nhân nó xíu.”
Đường Tư Nguyên bật tiếng cười thầm, anh đứng dậy, “Đi thôi, gọi bác sĩ Lê luôn, tôi mời hai vị dùng cơm!”
Màn hình di động anh sáng lên rồi tối đen, trên đó hiển thị cuộc gọi nhỡ của cô nhỏ.
Hôm sau, lúc tiễn mẹ Đường và cô Đường lại nảy sinh vấn đề, mẹ Đường khóc sướt mướt không chịu đi.
“Cái thứ có vợ quên mẹ, tôi khổ quá giời ơi! Ba anh không coi tôi ra gì, giờ tới phiên anh cũng vậy. Tôi thiết sống chi nữa!”
Đường Tư Nguyên cười chua chát, anh hỏi: “Mẹ, con đối xử tệ với mẹ hồi nào? Mẹ nói thử, con để mẹ đói hay làm ngơ mẹ?”
Mẹ Đường thút thít nói không nên lời, lôi kéo cô. Cô nhỏ rặt một vẻ rối rắm, cứ thế nhì nhằng suốt ba tiếng bà mới nhả ra, kể trong nức nở: “Ba anh là hạng khốn nạn, tên họ Hồ cách vách là dân lừa đảo gạt tiền ổng. Một tháng không thấy bóng ông ấy đâu, trước Tết Trung Thu ổng gọi điện về, kêu mẹ đưa ổng tiền. Thằng Tư à, con nói coi, có phải ông ấy bị lừa không con?”
Đường Tư Nguyên lặng im suốt năm phút, ngũ tạng triệt để rúm hết cả lên, hô hấp nhuốm đầy vị đắng, anh lặng hỏi: “Cho nên lần này tới tìm con là vì việc này?”
Mẹ Đường dè dặt gật đầu.
“Tới đây nửa tháng vậy mà mẹ không nói một câu. Bây giờ sắp đi mẹ mới nói ra?”
Mẹ Đường vỗ sàn khóc ròng: “Mẹ không dám mà, thằng Tư à, cô bây cũng đâu dám!”
Cô Đường kế bên cuống quýt gật đầu, miệng mím chặt.
Khá lắm, hai người già ưa chèn ép người, hay buông lời chỉ trích anh, gặp trúng chuyện thì lá gan bị chó gặm.
Đường Tư Nguyên phục sát đất. Lời nên nói anh đã nói, lời nên khuyên mồm mép cũng phát mòn mà chẳng xi nhê!
Do đó, anh dứt khoát tiễn đi hai vị đại thần, mau chóng xử lý vấn đề của cha già.
Dẫu sao cũng là tổ chức bán hàng đa cấp.
Một tuần sau, Đường Tư Nguyên liên lạc với cha Đường. Ông hết sức hứng khởi khoe anh rằng: “Thằng Tư ơi thằng Tư! Cha bây kiếm được con đường phát tài nè! Chỗ bây có tiền không? Chỉ cần đầu tư mấy ngàn là có liền mấy trăm vạn!”
Lần nữa Đường Tư Nguyên lặng im hồi lâu, anh bảo: “Nếu đã vậy, con không quấy rầy giấc mơ phát tài của cha nữa.” Sau khi cúp máy, anh lập tức báo cảnh sát.
Mấy trăm vạn?
Anh thiếu mấy trăm vạn kia ư??
Đường Tư Nguyên anh, ông chủ của LIME Tech, một công ty bao thầu từ nghiên cứu phát minh phần mềm đến sản xuất phần cứng, đang phát triển như mặt trời ban trưa, sẽ thiếu mấy trăm vạn ư???
Ba anh em đồng cảnh ngộ ra bar xả xì trét.
Phó Nịnh khóc lóc thảm thiết: “Cô ấy không thích game tao làm, cổ nói cô không thích chơi! Cô thích gắp thú bông, thích coi phim, thích mua sắm, cái gì cổ cũng thích chỉ không thích tao!”
Chu Thành Trạch rơm rớm nước mắt, hát khản cổ: “Người yêu cưới chồng rồi nhưng chú rể chẳng phải tôi. Dẫu nước mắt lăn dài nhưng nào ai quan tâm……”
(*) Ông Trạch cải biên lời từ bài gốc “Cô dâu không phải là em”
Theo đà Đường Tư Nguyên cũng cất tiếng tiếng tru tréo, “Biết cái gì tức cười không? Chính là ba chữ Đường Tư Nguyên này! Bị ly hôn bị coi mắt, bị cha mẹ trách móc lên án! Mọi người loan tin, ông chủ Đường của LIME Tech, tàn nhẫn qua sông đoạn cầu, không đáng làm thân!”
Anh em hoàn cảnh ôm nhau gào khóc, một phút sau, ba tên bật cười ha hả.
Phó Nịnh: “Tao có máy tính tao méo sợ ai!”
Chu Thành Trạch: “Cũ không đi mới không tới!”
Đường Tư Nguyên, “Có Điền Thanh Trừng, tao có thiên hạ!”
……
Phó Nịnh xị mặt, “Thèm đánh nó ghê.”
Chu Thành Trạch xị mặt y chang, “Mi tu.”
Phó Nịnh và Chu Thành Trạch gào um: “Còn chờ chi nữa! Khai đaoo!”
Đường Tư Nguyên đâu dễ bắt nạt, cả ba túm tụm quần ẩu ở phòng bao, mượn cơ hội này giải phóng nỗi sầu bi và thương cảm trong lòng.
Suy cho cùng, thời gian chưa bao giờ dừng chân, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.