Nhìn Yun ngồi bên cạnh rồi Uyên nhi lập tức nói với nó. -Cung chủ... cô James tìm gập ạ !.
Khóe môi cong lên nét gian xảo ko cần suy nghĩ nó gật nhẹ đầu, Uyên nhi hiểu ý nói với tì nữ ban nãy rồi quay vào trong chuẩn bị trà luôn tiện lấy thêm một ít bạch hồng thêm cho cái đĩa đã gần hết trên bàn.
Bàn tay to lớn ôn nhung đặt lên bờ vai nhỏ nhắn, đôi mắt chăm chăm vào khuôn mặt điềm đạm của cô gái bên cạnh mà chột dạ.
-Tara... tại sao em lại đồng ý gặp cô ta ?.
Đặt tách trà xuống nhìn Yun ko nói gì nó chỉ cười nhẹ.
Đưa ánh mắt lạnh lẽo sâu ko đấy nhìn về một khoản ko vô định. -Rốt cuộc ngày ấy cũng sắp đến.
Tuy có chút ko hiểu ý nghĩa của câu nói ấy là gì nhưng với một người thông minh như Yun thì cũng cảm nhận được mưu tính trong đó, rút bàn tay về anh xem như ko có chuyện gì mà tiếp tục thưởng thức tách trà nóng thơm đến mị người và trở về với việc làm dở dang cùng cuốn sách vô danh trên tay, anh sẻ bỏ ngoài tai cuộc nói chuyện có thể ko bình thường của hai cô gái này.
Từng bước bước theo cô tì nữ nghiêm trang phía trước, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, chỉ có diễn tã nó bằng hai chữ "thanh tịnh". Bóng dàng cô gái với bộ đầm màu trắng cùng mái tóc màu bạch kim dài đến độ chỉ vần vài cm nữa là chạm đất trong khi phần trên đã bới lên một ít đủ biết mái tóc này dài đến cỡ nào, cho dù căm ghét nhưng cô cũng phải công nhận mái tóc ấy rất đẹp, ánh mắt màu đỏ của ngọc rubi lúc nào cũng lạnh lùng càng đẹp hơn, hàng mi dài mà cong vút một cách tự nhiên, đôi môi anh đào lại đỏ đến ngỡ ngàn, từng chi tiết trên khuôn mặt ấy ko một khuyết điểm và độc nhất ko ai sánh bằng, vẻ đẹp mong lung huyền ảo thuần khiết đến độ trong suốt như nước lạnh lẽo như băng, choán ngợp mọi ánh nhìn, cũng chính vì thế mà sự câm ghét của cô dành cho nó tăng lên từng phút từng giây.
Cô tì nữ nhẹ nhàn từng bước rất đều bước đến người con gái lãnh đạm trước mặt, cách xa nó khoản một mét cô dừng và cuối đầu.
-Cung chủ... cô James đã đến !. Rồi cô thẳng bước đi và tất nhiên cái hành lễ trước nó là một chuyện hiễn nhiên, đi vào bếp cũng là lúc Uyên nhi bước ra tay cầm theo đĩa trà cùng một cô tì nữ phía sau cầm một ấm trà nóng nghi ngút tỏa mùi thơm, cô cuối đầu với Uyên nhi rồi thẳng tiến vào bếp, những tì nữ đã vào Nam Phong tộc ít nhất cũng phải từ mức độ như thế trở lên.
Đặt những thứ cần thiết xuống bàn trước mặt hai cô gái xinh đẹp ngồi đối diện nhau, tuy vẻ đẹp có phần trên lệch nhau nhưng cả hai đều đẹp khiến người ta phải ngưỡng mộ, sau khi đĩa bạch hồng cùng tách trà nóng đã đặt ngay chỗ vị khách ko mời mà đến thì cô lui vài bước đứng sau lưng nó trong tư thế " tôi đã chuẩn bị sẵn sàng" nếu như James có thái độ quá mức cho phép.
Ko gian giờ chìm vào tĩnh lặng thì James lên tiếng. -Tôi cứ nghĩ là cô sẻ ko chịu gặp tôi chứ.
-Nếu đã nghĩ vậy thì cô đến làm gì !?.
-Vì tôi có việc phải thông báo cho cô... nhưng chẳng phải tôi cũng gặp được cô đấy thôi.
-Vậy... cô có việc gì cần thông báo cho tôi ?. Khuôn mặt lạnh lùng vẫn điềm đạm, đôi mắt vẫn vô hồn đàng áp người.
-Tôi nói cho cô biết... chuyện cá cược của tôi và cô chắc chắn sẻ được diễn ra... cô hãy chuẩn bị tinh thần chịu chết đi.
-Chỉ có thế thôi sao... ko còn việc gì khác à !?.
Ánh mắt xăm xôi nó giờ chuyển sang người bên cạnh. -Tất nhiên là còn... tôi đến để đưa Yun về... làm sao có thể để chồng mình ở lại với một cô gái khác chứ.
Đang giả lơ như ko biết gì thì lại bị chì đích danh làm Yun giật nãy mình nhưng vẫn vờ như ko hay biết, chăm chăm vào cuốn sách mặc dù ko một chữ nào lọt vô đầu.
Cười nhẹ như ko hề có chuyện gì. -Chồng cô ?... có sao ?.
Câu nói vờ như ko biết của nó lại làm cho người con trai bên cạnh cảm thấy chột dạ.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của nó James đứng dậy đập bàn chỉ tay về phía Yun cho dù anh cố tránh né.
-Yun là chồng sắp cưới của tôi tất nhiên anh ấy là chồng tôi. Nói đoạn cô bước lại chỗ Yun. -Anh Yun... anh ko nên ở lại đây... mẹ bảo em đến đưa anh về đấy.
Đến giờ phút này thì anh ko thể làm lơ giả câm giả điếc đành đặt quyển sách xuống quay sang nó ko để ý đến James. Ôn nhung vòng tay qua chiếc eo thon nhỏ của nó, ngã đầu xuống bờ vai nhỏ nhắn một cách tư nhiên.
-Tôi nhớ mình đâu phải chồng sắp cưới của cô... với lại ai là mẹ tôi vậy ?.
Bất ngờ trước hành động ấy và lời nói dứt tình này khiến James tức điên muốn xông vô cho cô gái kia một trận nhưng lại phải cố kiềm chế cảm xúc đang dân trào trong lòng.
-Yun à...
Chưa để cô mở miệng nói thì nó đã đứng dậy và ngồi lên đùi Yun một cách thong thả như anh đã ngã vào vai nó, điều này càng khiến Yun và James bất ngờ nhất là Uyên nhi đang há hốc với biểu hiện của cung chủ lạnh lùng mà minh bao năm hầu hạ.
Tuy hơi bất ngờ trước hành động này của nó nhưng Yun lại càng thích hơn vì trước giờ nó chưa hề làm thế nhất là khi nó chủ động, nhanh chóng nhập vai anh dang đôi tay cứng cáp ôm trọn lấy bờ eo thon nhỏ của nó rồi cả hai cùng quay sang nhìn cô gái đang trố mắt trước cảnh tượng lãng mạng này mà cười.
-Xin lỗi cô nhưng cô đã nhầm người rồi... người này đâu phải chồng cô !.
Đưa đôi mắt màu đỏ lạnh lùng về phía người con gái với đôi mắt xanh biển như muốn nói "người con trai này là cả tôi !"
Ngay lập tứ cô lui vài bước sau khi bắt gặp ánh mắt ấy, quay người cô bỏ chạy, đôi mắt màu biển hằng lên những đợt sóng dữ, ko một lần quay lại nhìn cập đôi đang ân ái với nhau đằng sau mà vọt đi trong nháy mắt.
Khi khung cảnh chỉ còn lại ba người thì Uyên nhi cũng biết điều mà lui vào trong trả lại ko gian riêng tư cho cập tình nhân này.
Vội đứng dậy sau khi kịch đã hạ màn như lại một lần nữa thân người mảnh mai này yên vị trên đùi của Yun, ban đâu nó chỉ cố tình diễn để đuổi con ma quấy rồi kia đi chứ đâu có như thế này, nhìn Yun mà nhíu mày.
-Sao vậy ?... chẳng phải cô ta đi rồi sao ?.
-Thì đã sao... chuyện của chúng ta liên quan gì đến cô ta chứ... với lại ban đâu anh đâu có nói là diễn cho cô ta xem... là do em chủ động đấy thôi !. Cười khoái chí với lời nói của mình càng làm cho nó cảm thấy ko ổn.
-Vậy chứ ko phải anh là người chủ động trước sao !?. Nhưng nụ cười khoái chí ấy nhanh chóng bị dập tắt bởi câu đối khắng quá chuẩn của cô gái xinh đẹp này, anh xụ người xuống lộ rõ kết quả của cuộc đôi co này.
Nó tự tin đứng dậy với chiến thắng và bắt đầu lên bước, nhưng bàn tay to lớn ấy lại nắm chặt lấy bàn tay thon thả đang buôn lõng kéo cả thân người nó quay lại. Chiếm chọn đôi môi anh đào xinh xắn, bàn tay còn lại áp sát suối tóc dài màu bạch kim vào tấm lưng thật chặt để cho nụ hôn bất ngờ này thêm phần chắc chắn.
Nó tự tin đứng dậy với chiến thắng và bắt đầu lên bước, nhưng bàn tay to lớn ấy lại nắm chặt lấy bàn tay thon thả đang buôn lõng kéo cả thân người nó quay lại. Chiếm chọn đôi môi anh đào xinh xắn, bàn tay còn lại áp sát suối tóc dài màu bạch kim vào tấm lưng thật chặt để cho nụ hôn bất ngờ này thêm phần chắc chắn.
---
7:00 A.M
Paris
Đúng 7h sáng tại trụ sở Hội Đồng Hắc Lâm, nơi vốn đang rơi vào tình trạng hỗn loạn về nội bộ lẫn ngoại bộ lại chìm vào một sự tĩnh lặng khoấy lên cho ta cảm giác ngờ ngợi khó tả. Tòa nhà với lối kiến trúc đặc trưng của Pháp sừng sững mọc ngay trung tâm thành phố khiến người người đi qua phải ngước mắt nhìn, đẹp nhất, lộng lẫy và sa hoa nhất trong các tòa nhà cao tầng ở Paris này.
Những chiếc xe limo bóng loáng sang trọng lần lượt dừng trước cổng tòa nhà, những khuôn mặt nghiêm nghĩ cũng dần xuất hiện, cứ thế từng đợt từng đợt, người vào thì có nhưng người ra lại ko, mãi đến một tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Mãi đến 10 phút sau lại có một chiếc limo đen đời mới dừng trước cổng, một thanh niên vận vest đen bước ra mở cửa, đôi dầy cao góc màu đỏ đính kim cương được mang vào đôi chân trắng nõn sau đó là cô cô gái với mái tốc vàng óng ả, đôi mắt xanh biển chất chứa nhiều cảm xúc nhưng cảm xúc lộ rõ nhất trong đấy mắt ấy chính là những mưu tính.
Cùng một đám người vận vest đen đi sau cô tự tin bước vào tòa nhà dẫn đầu như một vị thủ lĩnh. Cánh cửa to lớn bằng loại gỗ tốt thượng hạng đươc hai anh mặc vest đen mở ra, bên trong, một toán người đang chụm năm tụ ba lại bàng với nhau về việc gì đó hết sức sôi nổi, cánh cửa mở ra, cô gái với mái tóc vàng toát lên nét quý phái của Anh kiêu ngạo bước vào trước bao nhiêu con mắt tò mò của mọi người.
-Mợi môi người ổn định chỗ ngồi !. Một anh thanh niên bước đến lớn giọng nói, mọi người cũng theo lời mà ngồi vào vị trí của mình.
Chiếc bàn dài lớn nằm giữ căn phòng rộng lớn, thầy ai ai cũng về chỗ mình thì cô gái bước đến vị trí cao ngất mà ngồi xuống, thấy một cô gái trẻ tuổi lại ngồi vào chiếc ghế của người lãnh đạo một cách tự nhiên thì mọi người nhìn nhau xì xầm to nhỏ.
Một gã đàn ông chạc năm mươi gặng hỏi. -Cô là ai... có phải cô chính là người tập hợp chúng tôi phải ko !.
Cô gái cười, nụ cười ranh ma làm cho người đàn ông ấy chưa nhận câu trả lời đã tự động im lìm ko hó hé gì. -Phải... hôm nay tôi có chuyện muốn thông báo với mọi người... chắc rằng trong số mọi người đã có người nhận ra tôi rồi... tôi cũng xin tự giới thiệu... tôi - James Tudor... đại diện cho dòng tộc Tudor xin thịnh trọng thông báo... kể từ ngày hôm nay tôi sẻ là chủ tịch hội đồng Hắc Lâm thây thế cho Cầu Nhậm Hành... kẻ đã phản bội Hắc Lâm và giới vampire.
Ai náy đều ngạc nhiên với thông báo sốc nổi này của James nhưng chỉ phân nữa số người đang ngồi còn lại thì đã biết trước qua những thông báo của tộc Tudor, họ tuyệt đối đồng ý một phần vị sợ thế lực nhà Todor phần còn lại vì cái ghế chủ tịch hội đồng Hắc Lâm vẫn trống.
-Nhưng cô còn quá trẻ... sao có thể giữ một chức vụ quan trọng như thế chứ. Một người phụ nữ xinh đẹp nhìn sâu vào đôi mắt xanh biển của James.. thẳng thắng nói lên suy nghĩ của mình cũng như mọi người.
-Đừng nghĩ mình lớn tuổi thì xem là nhiều kinh nghiệm... chẳng phải tân cung chủ của Nam Phong tộc cũng chỉ là một cô gái trẻ sao... tính ra thì tôi và cô ta cũng bằng tuối nhau... cô ta thì có thể quản được Nam Phong tộc còn tôi lại ko được sao... các người đang tỏ ý xem thường tôi hay vốn tộc Tudor ko là gì trong mắt các người !?.
Ánh mắt hằng lên tia sắc xảo, cao ngạo lướt qua tất thây mọi người trong phòng đem cho họ một cảm giác sợ hãi. Sau khi ánh mắt cương nghị sắc xảo ấy quay lại vị trí thì James đứng dậy bước đi ra cửa, trước khi đến cửa cô còn phán một câu đầy ý de dọa.
-Nếu đủ khả năng các người có quyền phản đối... tôi mong là các người nên tự lượng sức mình.
Thẳng bước cô bò ra ngoài trước bao con mắt sợ sệt, căng phòng tuy vắng bóng người con gái trẻ nhưng vẫn chìm vào ko khí căng thẳng.
-Tara... tôi ko thua cô đâu... tôi sẻ lấy hết những thứ quan trọng của cô... chờ đó. Ánh mắt ánh lên những tia đọc đia khó lường.
...
...Ngày cuối cùng...
-Tử Y !... Tử Y à !... .Với tốc độ nhanh Hong vừa chạy vừa kêu làm náo động cả một nơi yên tĩnh nhưng lại ko thấy ai hồi âm, cô tiếp tục gọi, làm khoáy động một vùng yên bình.
-Na Tiểu thư... cung chủ giờ ko có ở đây... cô có chuyện gì thì nhắn lại với tôi... tôi sẻ chuyển lời cho người. Một cô tì nữ từ trong đi ra cuối chào Hong rồi lẽ phép nói, bạn của chủ nhân rõ là cao cấp hơn mình rồi mặc dù cô cũng thuộc hàng trung cấp.
-Ờ vậy thì thôi... tôi chỉ định rũ Tử Y đi chơi thôi... .Nói đoạn cô quay đi nhưng chưa đầy vài giây thì cô nhanh chóng quay lại. -Cô có biết cậu ấy đi đâu ko... bình thường câu ấy đâu hay ra ngoài.
-Dạ... cung chủ và Uyên nhi đã ra bờ biển rồi ạ !.
-Bờ biển ?... ra đó làm gì vậy ta ?.
-Cung chủ... người tính sao về việc này... ta có nên báo cho cô ấy ko ?. Uyên nhi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của chủ nhân nhưng cô biết trong thâm tâm của người con gái lạnh lùng này vẫn còn tia ấm áp, điều rõ nhất là tình thương cô dành cho Hong rất lớn, ko kém gì tình yêu của cô và Yun.
Nó vẫn đứng im đó nhìn những đợt sóng biển mạnh mẽ liên hồi đập vào bờ, tà áo đã ướt sũng vì sóng biển dồn dập, đưa đôi mắt vô hồn màu đỏ của ngọc rubi nhìn từng đợt sóng mạnh mẻ.
-Cuộc đời này cũng như những đợt sóng đó... mỗi đợt sóng như một thử thách mà ta gặp phải... thử thách này đến thử thách khác cứ kéo nhau mà đập vào... khó lường... mõi lần nó đi qua đều để lại cho ta một vết thương khó quên... Hong cũng vậy... kể cả ta và Yun.
Nhìn thân hình nhỏ nhắn đơn độc Uyên nhi càng đau lòng, những gì chủ nhân mình gập phải cô đều trong thấy, chúng kiến nó hành hạ thân xác lẫn tâm hồn, chứng kiết những thử thách bi ai đó dầy xé tuổi thơ của cô chủ, dồn một đứa trẻ đến với thế giới của bóng tối, tuyệt vọng để rồi dẫn đến tình cảnh của ngày hôm nay. Quả thật ông trời luôn muốn thử thách người, cho dù chủ nhân của mình có mạnh đến đâu, có thể thây đổi ý trời cũng ko thể nào thây đổi cục diện của quá khứ và hiện tại, cô chỉ có thế ngăn chặn những điều khung khiếp của thể xẩy ra cho tương lai của thần dân Nam Phong, cho nhân loài, cho cô và cả nhữg người bên cạnh cô.
-Zaaa !... cuối cùng cũng thấy... tìm sắp hết cái bãi biễn của đảo này luôn rồi... mà họ đang làm gì vậy ta... ko lẽ ngna81 biển ?. Cười roi rói khi thây hai mục tiêu mình cần tìm nhưng cô lại ko chạy đến đó vội mà lại lầm bầm một mình mới từ từ đi lại lấy sức vì mới chạy bao nhiêu vòng tìm hai người họ.
-Vậy còn chuyện gia đình của cô Hong chúng ta nên giải quyết sao đây... sớm muộn gì cô ấy cũng biết... chúng ta ko thể giấu mãi được.
-Họ nói gì vậy ta... giấu gì thế ???.
-Ta sẻ lựa lúc mà nói với Hong... hiện giờ ko thể để Hong biết chuyện... đợi mọi chuyện êm dịu ta sẻ cho Hong biết.
-Vậy còn tộc Tudor... người bỏ qua cho họ vậy sao ?.
-Ngươi nghĩ ta có thể bỏ qua... họ sẻ phải trả giá cho chuyện này... .Nói đoạn nó lạnh lùng quay sang Uyên nhi. -An táng họ cho giúp ta.
Cuối đầu nhận lệnh dù đây là do nó bảo Uyên nhi giúp chứ ko phải lệnh. -Vâng !... nhưng... cả Na tộc luôn ạ ?.
-Ừ.
-Tử Y... cậu nói vậy là sao ?
Một và duy nhất chỉ một lần trong đời nó cảm thấy hốt hoảng vì một việc nào đó, cô gái đang trân đôi mắt đỏ ngâu nhìn mình, đúng là ý trời khó đoán khó lường.
Đôi mắt màu đỏ tuy lạnh lạnh vô cảm nhưng khi đôi mắt ấy nhìn sâu vào người con gái trước mặt lại chứa một nổi niềm nào đó, khó tả.
-Hong à...
Dường như ko tin vào những gì mình vừa nghe thấy cô run rẫy bước lại gần người con gái đẹp tuyệt trần kia, đôi mắt hằn lên tia khó hiểu như muôn nói cho người nhìn vào: "sự thật là như thế nào ?".
Với một con người nhạy bén như nó thì dễ dàng hiểu được ánh mắt ấy, ánh mắt hy vọng, chờ đợi mong mỏi rằng sự thật ko phải là như vậy.
-Cậu ko sao chứ Hong... Hong à. Lo lắng nó hỏi, bây giờ nó nên làm gì ?, che dấu sự thật vào bóng tối hay phơi bày nó ra ánh sáng, cái sự thật phủ phàn tàn nhẫn ấy, tuy một ngày nào đó hoặc có thể một lúc nào đó Hong cũng sẻ biết nếu cô muốn tìm hiểu sự việc nhưng liệu nó có nên là người nói ra cái tin này hay ko, nó có thể đành lòng thốt lên câu nói có thể làm người bạn thân của mình bị tôn thương, sự tổn thương mãi ko nguôi ?.
-Tử Y... nếu cậu thật sự coi mình là bạn thì... thì cậu hãy mau nói đi... nói rằng những điều mình nghe ko phải là sự thật !... nói rằng gia tộc của mình vẫn bình an, cha mẹ mình vẫn còn trên vương thế !... nói đi. Lời nói ngày càng chìm trong sự nghẹn ngào và tiếng nấc liên hồi của cô, đôi bàn tay run lên nắm chặc hai cánh tay nhỏ nhắn.
Nó vẫn im lặng, im lặng trong sự mong chờ của cô ban hiền, im lặng trong thời khắc quan trọng, cái im lặng như bản tính thường ngày.
-Cậu nói đi chứ... nói cho mình biết đi... cậu đang giỡn phải ko... à ko... là mình đã nghe nhầm phải ko ?... nói đi... tại sao cậu lại im lặng chứ.
-Cô Hong !... đừng như vậy... cung chủ chỉ là ko thể nói ra... cô cũng nên nghĩ cho người chứ. Bĩnh tĩnh trong thời điểm này chỉ có Uyên nhi và hiểu được ý tâm ý của chủ nhân cũng chỉ có cô, giải vây cho chủ nhân đồng thời trấn an tâm trí đang rối loạn của người.
Khụy xuống cô quát lớn: -Vậy thì ai hiểu cho tôi đây... tôi thì sao chứ ?
-Tôi sẻ nói...nếu vậy tôi sẻ nói tất cả cho cô biết... cung chủ sẻ ko bao giờ có thể nói ra sự thật ấy... sự thật là.....
...
-James... hôm nay là ngày cuối cùng của lời đề nghị... ko lẽ chúng ta phải bỏ qua cơ hội ngàn năm này sao !?. Tiếng bà Kang vọng ra khắp căn phòng lớn.
-Làm sao chúng ta có thể bỏ qua cơ hội này chứ... .Nói đoạn cô xoay sang người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi kế bên. -Bây giờ EU (hắc lâm) đã do tộc Tudor nắm quyền... ngay bây giờ với thế lực của tộc Tudor ở Hắc lâm cùng một vài tộc ở phe trung lập và bạch lâm thì chỉ cần bỏ phiếu là chúng ta đã có thể thông qua cuộc cá cược này... trận chiến của chúng ta và cô ta chắc chắn sẻ được diễn ra. Nói như chắc nịch, ánh mắt đắc thắng hằn lên rõ rệt trong đôi mắt màu xanh biển.
Sau ánh mắt đắc thẳng của cô con dâu tương lai (có thể) là vẻ mặt thỏa mãn của người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh. -Vậy thì tại sao ta ko làm ngay bây giờ... càng sớm thì càng tốt... thời hạn của cô ta đưa ra ko còn nhiều.
Trầm ngâm suy nghĩ rồi James lấy phone ra gọi cho một ai đó rồi cùng bà Kang đi khỏi phòng tiến thẳng đến nơi tập trung của các vĩ lãnh tụ các tộc và ba phe: Bạch lâm, Hắc lâm, trung lập.
-Tea Hin !. Gọi cậu con trai vận đồ màu xanh dương đang đi đằng trước lại rồi anh tăng tốc vượt lên đi song song với Tea Hin. -Cậu có thấy Hong ko... tìm sáng giờ mà chẳng thấy đâu.
Nhanh như chớp Tea Hin lắc đầu thở dài ngán ngẩm. -Tui cũng đang tìm Uyên nhi đây này... từ sáng đến giờ tìm khắp nơi có thấy bóng dáng đâu.
-Tìm Uyên nhi làm gì... nếu muốn gập Tara thì cứ đến thẳng đó mà tìm.
-Nếu tui muốn gặp chị Tara thì tui cần gì tìm Uyên nhi.
Liếc mắt nghi ngờ với dáng vẻ bực dọc của Tea Hin. -Này Hwang Tea Hin... cậu... có ý gì với Uyên nhi đấy ?.
Như mũi tên bắn trúng hồng tâm Tea Hin lấp bấp, dáng vẻ ngượn ngùng lộ rõ. -Gì gì... làm gì có... đứng có đoán bậy bạ !.
-A... thì ra cậu cũng biết yêu... cứ tưởng anh nhà ta con non nớt lắm chưa biết yêu là gì !. Bo cười gian, mỗi lời nói như mũi tên bắn trúng đích.
-Thì sao... bộ tui ko được yêu à... mà cậu nói ai còn non nớt hả... đừng có mà làm phách... lớn hơn tui bao nhiêu chứ !?
-Tea Hin... Bo !. Đang tranh cãi cùng Bo thì thêm một giọng nói nữa phát ra đằng sau hai anh.
Quay đầu lại nhìn người vừa gọi. Yun đang bước tới. -Có thấy Tara ko ?.
Tea Hin cùng Bo nghệch mặt ra sau câu hỏi của anh chàng trước mặt, Bo thở dài. -Thật là... tớ và Tea Hin cũng đang tìm Hong và Uyên nhi đây... nhắc mới nhớ... ko lẽ ba người họ đi cùng nhau !?. Gãi cầm Bo ngẫm nghĩ.
-Chắc là vậy rồi. Ko cần suy nghĩ Tea Hin giải đáp cái nghi vấn trong đầu Bo.
Quay sang Yun, ánh mắt sắc bén hiếm thấy của anh làm Yun giật mình. -Tea Hin... cậu làm gì nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy ?.
-Anh định như thế nào... dù gì cũng nên đưa ra quyết định đi chứ... kéo dài mãi cũng ko nên... em nghe nói tình hình của giới vampire với Nam Phong tộc đang gay gắt đấy.
Một lúc Yun chìm vào im lặng, quả thật anh ko nên dây dưa mãi như thế, quyết định của anh ảnh hưởng rất lớn đến tình hình hiện tại, nếu anh ko quay về với thân phận thật sự, hậu duệ của tộc Temporal thì rất có khả năng tộc Nam Phong và giới vampire sẻ giao chiến, còn anh chấp nhận sự thật và quay về với thân phận ấy thì anh sẻ đối mặt ra sao với giới vampire nhất là với nó hay anh phải từ bỏ, ko là người của Kang tộc, ko là hậu duệ của tộc Temporal chỉ là một con vampire bình thường.
-Quyết định như thế nào ?... cậu nghĩ tôi nên chọn bên nào ?... Kang tộc hay tộc Temporal?. Nói đoạn anh nhìn Tea Hin, như muốn hỏi anh còn cách nào khác ngoài im lặng, một khi đã chọn lực thì sự việc sẻ ngừng lại hay là chuyển sang một giai đoạn mới. -Nếu được... tôi sẻ ko chọn bên nào hết... tôi sẻ từ bỏ những cái danh phận đó.
-Hai người cứ đứng đây nói đi ha... tui đi tìm Hong đây. Vừa nói xong Bo lập tức quay đi tránh xa hai cập mắt hình viên đạn đang hâm he sau lưng mình.
Đi được một lúc thì hai thân ảnh một đen một xanh đang tiến lại gần.
-Cái tên này... chỉ biết yêu đương... ko nghĩ đến bạn bè gì hết. Yun trách móc nói.
...
-Thật là tức chết mà... làm sao như thế được chứ... họ sao có thể đồng ý cho vụ cá cược điên rồ này... rồi mọi chuyện sẻ ra sao khi giới vampire này lại đi đối đầu với Nam Phong tộc... người chúng ta cần đối phó bây giờ ko phải là cung chủ cung Nam Phong mà là Lords Temporal. Khuôn mặt điềm tĩnh của Thái Tư bây giời đã thây vào một khuôn mặt hiếm thấy.
Cả căn phòng sang trọng chìm vào ko khí ngợp thở vì sữ phẫn nộ của ông, mọi người ko ai nói gì, ko ngờ sự việc lại có thể đến hồi nghiêm trọng như thế này.
-Thái Tư... ông bình tĩnh lại đi... có tức giận cũng ko giải quyết được gì... để tôi thử khuyên ba ấy thử xem. Ông Kang trần an Thái Tư luôn tiện trấn an luôn nỗi lo lắng của mọi người.
-Mọi chuyện đã quyết... ông đừng mong tôi sẻ đổi ý.
-Vậy bà định sẻ giao chiến với tộc Nam Phong sao... chúng ta vẫn còn trong giai đoạn đối phó với Lords Temporal.
-Thì đã sao... ông nghĩ giới Vampire ko thể thắng Nam Phong tộc ư... giờ có nói gì cũng vô ích.
-Thật... hết nói nổi.
-Nâng ly chúc mừng nào !. Tiếng bà Kang ung dung vang vọng khắp phòng, ko một gượng ngạo trong lời nói, như thể càng muốn nó vang xa hơn thế nữa.
Tại nhà hàng của đảo, ko khí vui vẻ lên hẳn chỉ nhờ hai người phụ nữ mà đã làm ko khí từ trầm lặng thường ngày vì vắng khách thành nhộn nhịp với hàng chục vam, buổi party tối nay là vì sự chiến thắng - bước quan trọng nhất trong vụ cá cược với cô cung chủ cung Nam Phong đầy quyền lực, vụ cá cược ấy đã được thông qua và chỉ chờ thêm vài phút nữa khi mà nhân vật ko thể thiếu trong chuyện này đến thì việc ấy chính thức được thành lập.
Bà Kang cùng James vui vẻ tiếp chuyện với những nhân vật nổi tiếng trong giới vam ở Hắc lâm, Trung lập và một số vam Bạch lâm (đa phần do ko đồng ý nên ko đến) thì cánh cửa lớn làm bằng gỗ thượng hạn bật mở một cách mạnh mẻ tạo lên tiếng động lớn giành lấy mọi sự chú ý của mọi người. Cứ tưởng rằng là nó, cứ tưởng rằng nhân vật chính đã đến nhưng ko, tưởng chỉ là tưởng, người con gái xinh xắn trong bộ cánh màu hồng xuất hiện sau cánh cửa ấy, đôi mắt đỏ ngầu do khóc nhiều hằn lên trong ánh mắt được bao bộc bởi lớp da ửng đỏ còn động nước ấy là sự phẫn nộ tột độ, sự tàn nhẫn chính hiệu của một con vampire.
Nhanh chân cô lê bước về phía James, nỗi tức giận trong người thúc đẩy bước chân ngày càng dồn dập, ai cũng đưa một dấu "?" về phía cô gái đang tiến vào, cô giờ trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn trong cái khách sạng rộng lớn sang trọng này.
Gằng từng chữ. -James Tudor... đền mạng đi !. Rồi gọi binh khí (cây quạt) ra hướng James mà đánh tới tấp.
Tuy sự việc diễn ra đột ngột nhưng với một vam có đẳng cấp cao như James ko thể trúng những đòn tấn công của Hong. Khéo léo cô né những đường chém từ cây quạt của Hong rồi gọi binh khí của mình là Lôi kiếm ra đánh trả. Bắng hai tia điện đến chỗ Hong, né được cô tiến lại gần James nhắm vào cô mà chém, những phát chém sắt bén ko trúng mục tiêu mà chém vào ko khi vang lên những tiếng "vù vù", tuy những đòn tấn công của Hong mạnh và nhanh những vẫn ko thể làm bị thương James - người cao đẳng cấp hơn cô, James lợi dụng sơ hở lúc Hong chém cây quạt về phía trước thì bắng hai tia điện lớn về phía cô.
Cánh cửa lớn thêm một lần bật mở một cách mạnh bạo, một thân ảnh màu nâu nhanh như chớp phi đến nơi diễn ra cuộc giao chiến phá ngay hai tia điện lớn ấy và kéo Hong ra xa.
Thêm một lần nữa mọi ánh nhìn đổ dồn về phía Hong nhưng ko phải cô mà là chàng trai vận bộ đồ nâu đang ôm chặc lấy cô.
Nhìn hai thân ảnh một nâu một hồng bà Kang tức giận bước đến gần James quát lớn. -Hai người đang làm cái gì vậy hả ?. Rồi quay sang James ân cần hỏi han. -Con ko sao chứ ?.
-Ko sao !. Nhanh miệng cô trả lời rồi hướng mắt về phía hai người kia chờ câu trả lời của bà Kang vừa mới hỏi.
-James Tudor... sao cô dám... sao cô lại độc ác như thế hả... cho dù dòng tộc của tôi ko cùng huyết thống với cô thì cũng là đồng loại với cô... thật ra Hong tộc đã đắc tội gì với cô chứ?. Hai dòng lệ tuôn trào sau cái trực chờ, tiếng nói khàn khàn do khóc quá nhiều hòa cùng tiếng nấc khiến người nhìn phải thương tâm.
-Thì đã sao ?... cũng chỉ là một tộc nhỏ nhoi... ta còn ko sợ bẩn tay người sợ cái gì !?. Lời nói lạnh lùng như con dao vô hình cứa từng lát thịt trên cơ thể nhỏ nhắn này, ko một tình thường hay sự dây dứt nào xen lẫn mà còn có ý hạ thấp mục tiêu.
Tuy là một dòng tộc nhỏ ko có tiếng trong giới nhưng dù sao những sinh mạng ấy cũng là vampire, đồng loại với cô nhưng lại ko được nhận một chút cảm xúc thương tâm hay một danh dự nào đủ biết trong giới vampire này có thể là các loài khác việc phân biệt đẳng cấp rất quan trọng, tuy cùng loài nhưng sinh mạng của họ lại có giá trị khác nhau, sự chênh lệch giữa vam thường và vam quý tộc là một khoản rất lớn. Từ nghìn năm nay, khi loài vam này hình thành thì sự phân biệt đẳng cấp đã bắt đầu và dần dần ăn sâu vào tiềm thức, ý nghĩ của họ, như thường lệ, kẻ mạnh đàng áp kẻ yếu, ko như thế giới con người, trãi qua bao trận chiến khóc liệt để giành lãnh thổ, tiền tài, quyền lực thống trị thì ngày nay họ đã tiến tới những giai cấp bình đẳng trong quan hệ xã hội, mỗi sinh mạng của con người đều được pháp luật bảo vệ ko như trong thế giới ác nghiệt này, giai cấp càng thấp thì họ sẻ rất dễ bị các tộc có đẳng cấp lớn hơn tiêu diệt, mặc dù việc này ngày càng ít đi vì pháp luật đã dần hình thành ở đây nhưng số vam hay các tộc thuộc cấp thường vẫn hay bị diệt vong vì nguyên nhân bất đồng đẳng cấp.
Như muốn bổ nhào về phía người con gái xinh đẹp nhưng ác độc tới từng lời nói kia nhưng may nhờ có cánh tay rắn chắc của Bo phía sau, hai dòng lệ ngày càng dồn dập rơi, đau đớn như nuốt chửng con người cô, tuy đã bị Bo giữ ko thể tiếp tục cuộc giao chiến nhưng Hong vẫn ko thể ko nói gì, ko thể im lặng nhìn người con gái đang tự đắc kia. -James Tudor... cô nghĩ cô làm như thế thì sẻ hạ gục được ai hả... Tử Y ?... hừ vọng tưởng... cô càng làm như thế thì chỉ càng chứng tỏ mình ko bằng cậu ấy... sợ cậu ấy mà thôi !.Tuy trong cơn hoạn loạn vì sự thật dã man ấy nhưng ý thức của Hong vẫn còn minh mẫn, từng lời nói thốt ra từ đôi môi này làm cho cô gái với vẻ đẹp sắc sảo kia câm phẫn, tức giận đến run người.
Nhưng sự tức giận của James chỉ thể hiện trong lòng chứ ko hề lộ ra bên ngoài, bình tâm cô suy nghĩ, Hong đã xuất hiện thì đáng lẽ nó cũng phải xuất hiện chứ, với lại cô cũng có mời nó đến vậy thì tại sao bóng dáng của nó vẫn ko thấy đâu.
...
Cùng thời điểm đó...
Một căn lâu đài rộng lớn, tất cả mọi thứ đều lẳng lặng nấp mình trong màn đêm, sự tĩnh mịch theo đó mà bao trùm lên căn lâu dài đồ sộ này, một sự yên lặng khác thường bởi một lâu đài như thế lại ko lấy một bóng người hay người canh cổng, cánh cổng lớn hoàn toàn trống ko, chỉ còn làn gió lạnh lẽo thổi vang lên tiếng " vù vù" rợn người.
Tưởng rằng ko khí cứ thế mà tĩnh lặng nhưng chính tiếng thét thất thanh đột ngột vang lên trong ko gian đã phá đi sự tĩnh lặng tưởng chừng sẻ mãi kéo dài ấy. Từ trong căn lâu đài tiếng thét vang lên khá nhỏ đủ biết vị trí phát ra nằm khá sau bên trong và mạnh nhất là giữa lâu đài.
Cánh cửa bằng vàng lớn lạnh lùng nằm đó, ko mở, từ khe hở nhỏ dưới chân cửa một dòng máu chậm rãi chảy rồi sau đó nhanh chóng ồ ra như suối, toàn bộ khe hở đều đầy rẫy thứ chất lỏng tanh mùi ấy dấy lên cho người bao nhiêu sự thắc mắc về sự việc đang diễn ra đằng sau cánh cửa lớn khép chặt này, và nó sẻ sáng tỏ khi cánh cửa bật mở.
Sau bao nhiêu giây phút chờ đợi trong yên lặng vẫn ko thấy cánh cửa có ý định nhúc nhích, nó vẫn lạnh lùng cắt ngan tầm nhìn và sự tò mò của người nhìn. Màn đêm ngày càng ảm đạm, gió bắt đầu thổi mạnh kéo theo bao nhiêu cát bụi, từng đợt lá vàng rụng tràn ngập khắp một vùng sân rộng lớn, những tán cây đánh nhịp theo làn gió mà đung đưa tao nên âm thanh sống động.
Ánh trăng tròn ngày càng lên cao, in bóng phần đỉnh của tòa tháp đài cắt vần Nguyệt thành đôi.
Trong nháy mắt, một cái bóng với đôi cánh to lớn bất chợt bắn ra từ phía sau ngọn tháp và vụt đi trong nháy mắt, tuy đêm dầy đặt nhưng do phần sáng của ánh trăng đã in bóng gian đoạn bay đi với tốc độ ánh sáng kia, hình ảnh ấy sẻ khắc sâu vào tâm trí nếu ai có thể nhìn thấy cảnh tượng hiếm có này.
...
Thay mặt cô cung chủ cao quý, ông Miss đứng ra kí giấy thách đấu và ngày định ra quyết đấu là 3 ngày sau tại quản trường thi đấu của quần đảo.
Từ Bạch lâm đến Hắc lâm cả Trung lập cũng tấp nập chọn "người tài" tham gia. Tuy vậy nhưng một số tộc ở Bạch lâm như Thái tộc, Lee tộc, Song tộc, Hwang tộc,... và một số tộc ở phe Trung lập là ký hiệp ước ko tham gia và đứng ngoài cuộc chuyện này.
Tuy Kang tộc do ba Yun đứng đầu nhưng vì sức ảnh hưởng của mẹ Yun và các bố lão trong tộc nên ba Yun cũng ko thể cang thiệp đành phó mặt cho trời mà làm theo người vợ hiếu thắng ko biết suy nghĩ của mình.
Sáng hôm sau...
Ánh mặt trời chói chan đã lên đỉnh đầu, mọi người tấp nập chuẩn bị để cuộc giao chiến mang tính lịch sử này diễn ra êm xuôi vậy mà cô cung chủ xinh đẹp quyền quy lại ung dung cùng Hong thưởng hoa.
Thư thả hết sức, ko một bận tâm, ko một vướng bận gì vào cuộc chiến lớn ấy như thể cô chắc thắng, thắng là chuyện hiển nhiên.
-Hong à... cậu nên vui lên đi... đừng buồn vì chuyện đã qua... dù gì thì họ cũng ko sống lại được... cậu nên tính toán cho tương lai thì hơn.
Nói đoạn, ánh mắt rời khỏi những đóa bạch hồng nỡ rộ quay sang cô bạn buồn rầu cạnh bên. -Cậu sẻ ko phải thiệt thồi đâu !. Một câu nói ko đầu ko đuôi làm cô nàng bên cạnh hơi khó hiểu nhưng cũng cho qua vì vốn cô ko thể hiểu những ẩn ý bên trong lời nới của nó nên suy nghĩ nhiều chi cho nhức óc.
Phòng hợp Hắc lâm tại đảo...
Bà Kang cùng một toán người ngồi bàn bạc kế sách và đề cử người ra thi, ai cũng hăn hái làm việc nhưng một điều lạ ở đây là ko thấy mặt cô chủ tịch trẻ tuổi James Tudor đâu cả.
Buổi hợp gần như kết thúc thì một người lên tiếng hỏi. -Kang phu nhân... sao ko thấy tiểu thư James ?.
Ai ai cũng gật đầu hài lòng với câu hỏi này vốn nó là sự thắc mắc của mọi người từ khi bắt đầu hợp. Nhìn vị phu nhân với vẻ đẹp sắc sảo cờ đợi câu trả lời thích đáng.
-James có việc đột suất...
...
-Thật sự là đã xẩy ra chuyện gì vậy Kaima ?. Trên chiếc trực thăng đang tiến về thủ đô nước Anh, cô gái mang vẻ đẹp trẻ trung sắc sảo nhìn người con trai với mái tóc dài đen cột cao, âm giọng xen lẫn nhiều cảm xúc khác nhau.
-Tôi cũng ko rõ... khi sáng có một gian nhân gọi tới... chỉ bảo về gấp mà ko nói rõ nguyên nhân là đã cúp máy... gọi lại thì... ko trả lời !. Tuy là một người lạnh lùng ko hay thể hiện cảm xúc ra bên ngoài nhưng lần này chính anh cũng ko thể ko lo lắng, chưa bao giờ xẩy ra trường hợp như thế.
Ko hỏi tiếp cô im lặng ngẫm nghĩ rồi tiếp tục quay lại nhìn Kaima.
-Vậy còn các bố lão ?.
Lắc đầu thây thế cho câu trả lời.
Chiếc xe limo đen bóng loáng nhanh chóng tiến vào bên trong tòa lâu đài tráng lệ được ánh mặt trời sôi rội mọi ngóc ngách và kiến trúc của tòa lâu đài rộng lớn.
Bước xuống xe ngó quanh nhưng ko thấy một bóng người, khoản sân rộng trống ko khác với mọi ngày, cánh cổng lúc nãy cũng ko ai canh, gia nhân ko lấy một người, cùng Kaima tiến về phía cánh cửa lớn kép chặc, bước chân đột ngột khựng lại khi định bước lên bật than, nguyên nhân ko quá sâu xa mà hiện ngay trước mắt, từng bật than đều nhộm một màu đỏ máu.
Quay sang nhìn Kaima như muốn hỏi về chuyện này.
Ko khác gì James, Kaima cũng bất ngờ ko kém. -Vào trong mau. Lời nói nữa thúc giục nữa như ra lệnh.
Nhanh như cắt hai người phi thân qua khỏi các bật than mà đến phía trước cánh cửa, Kaima đặt tay lên nền cửa dùng lực đẩy mạnh...
Cánh cửa mở dần, ánh sáng từ ngoài bắt đầu theo khe hở đang dần lớn mà loan vào sôi sáng những thứ bên trong.
Giữa trưa nắng gây gắt, gió vẫn mạnh dạng thổi làm rung chuyển những tán lá đang đan vào nhau mà lắc lư tạo tiếng động mạnh. Tòa lâu đài theo lối kiến trúc Châu Âu sừng sững mọc giữa trời, chiếc limo đen bóng loáng cô độc đậu giữa sân.
...
-Tara/Hong/Uyên nhi. Cùng một lúc, ba cái tên được gọi đến từ ba chàng trai.
Lập tức Hong và Uyên nhi nhìn sang chỉ có cô gái với mái tóc bạch kim dài óng ánh là ko để ý đến, điềm đạm mà thưởng hoa.
Khi ba người đi lại chỗ nó và Hong đang ngắm bạch hồng nỡ thì Uyên nhi và Hong cùng lên tiếng. -Chuyện gì ?. Nhưng ko cùng chỉ một người.
Bị hai ánh mắt nhìn thẳng vào người Tea Hin và Bo có đôi phần ngượn ngùng, định nói gì cũng quên sạch chỉ biết đứng đó mà gãi đầu.
-Đi chỗ khác mà nói... nhanh. Giải vây giùm hai anh Yun thúc giục.
Khi nơi này chỉ còn lại hai thân ảnh một trắng một đen thì Yun cười thầm rồi quay sang nhìn tấm lưng của cô gái trước mặt. Bàn tay to lớn mạnh mẽ vòng qua bờ eo thon nhỏ mà ôm chặc, áp sát khuôn mặt điển trai lên mái tóc màu bạch kim óng ánh giữa nắng đôi phần làm cô gái bất ngờ dừng ngay cánh tay đang chạm vào một bông hoa.
-Ước gì cảm giác này... mãi mãi ko bao giờ biến mất !. Yun khe nói, âm lượng ko lớn, chỉ đủ để thì thầm vào tai nó.
-Sao phải ước khi ko cần phải ước !. Nó lạnh lùng nói lại.
-Chuyện đời khó đoán... làm sao biết ngày mai sẻ như thế nào.
-Vậy thì ta hãy làm nó mãi mãi như thế.
-Được sao khi chuyện này chưa xong đã tới chuyện khác.
-Được chứ... chỉ cần... giải quyết nó luôn một thể !.
2 ngày sau...
Giữa khuôn viên rộng lớn, nó cùng Hong và mọi người ngồi đó trò chuyện hết sức vui vẻ tuy sự vui vẻ ấy ko thể hiện ngoài mặt của cô cung chủ xinh đẹp.
-Bo này... lâu rồi ko đi lướt sóng... muốn chơi quá... đi ko ?. Tea Hin hăn hái nãy ra chò mới thì hỏi Bo ngay.
Ko cần suy nghĩ Bo trả lời ngay. -Ok. Rồi quay sang moi người dùng ánh mắt như muốn hỏi ý kiến.
Hiểu ý anh lần lượt từng người trả lời:
Yun: -Ok !
Hong: -Phải đi thôi !.
Sau khi Hong trả lời thì ko một tiếng nào vang lên, mọi người bắt đầu nhìn qua cô gái tóc màu bạch kim.
-Tara... còn cậu ?
Đợi đến khi nhắc đến mình thì mới quay sang nhìn mọi người lạnh lùng tuôn lời. -Ko !.
-Á mát quá !. Nhìn từng đợt sóng biển mạnh mẻ liên hồi đánh vào bờ, cảm nhận làn gió mạnh ù ù bên ta hất tung mái tóc bay lộn xộn, cảm xúc tuôn trào Hong hét lớn.
Nhìn cô gái đang tươi cười rạng rỡ Bo cười thầm.
-Cung chủ à... người ko sao chứ ?. Uyên nhi ái ngại hỏi nó, nhìn khuôn mặt lạnh lùng rồi nhìn vào sợ dây đang cột vào tay nó.
Tuy nó im lặng ko phản ánh gì nhưng sự im lặng vốn có của nó lại khác thường trong hoàn cảnh này, nó thể hiện ra ai cũng cảm nhận được chỉ có Yun - chàng trai đang cười toe toét ngay bên cạnh là ko hề cảm nhận được mà còn vô cùng hài lòng với sự việc này.
-"Híc... sao mà đáng sợ quá !". Đang khóc thầm trong lòng thì một bàn tay mạnh mẻ đặt lên vai cô làm cô khẽ giật mình, quay lại xem "hung thủ" thì thấy Tea Hin, vốn hiềm khích giữa anh và cô đã gần như hóa giải nên cô ko nổi nóng mà bình thường như bao người con gái khác.
-Gì thế ?.
-Để cho chị Tara và anh Yun ở đó đi... đi lướt sóng với tôi. Như một lời khuyên và một lời mời cô tuy muốn nhưng ko giám, cung chủ chưa cho thì phận nô tì sao dám tuy ý hành động chứ.
-Cứ đi đi... Tara để ta lo. Yun hiểu ý nên lên tiếng, một là giúp Tea Hin, hai là thông cảm cho Uyên nhi vì cô ở lại cũng ko ích gì, ba là ko ai quấy rối nó và anh.
Nghe Yun nói nhưng cô phải cần sự xác nhận của cung chủ nên đưa ánh mắt long lanh nhìn nó chờ đợi. Nó lạnh lùng gật đầu làm Uyên nhi thở phào rồi cùng Tea Hin đi ra biển, tìm Bo và Hong đã chuồn từ lâu mà thách đấu.
Khi nơi này chỉ còn lại nó và Yun thì Yun quay sang nó, đặt hai tay lên hai mép môi tự nhiên làm mặt nó thành mặt cười khiến một người lạnh lùng một phen hoản.
-Gì thế ?.
-Cười lên nào... đi chơi mà mặt sao khó chịu vậy.
-Là bị ép đi. Giơ cao cánh tay đang bị cột bởi một sợi dây lên, đầu khác cột vào tay Yun.
-Nếu ko làm vậy thì sao em chịu đi... vui cũng một ngày... buồn cũng một ngày thì sao ko cùng mọi người vui vẻ chứ.
Nó quay sang nhìn Yun, nhìn thẳng vào anh, vốn nó ko vui, cũng ko buồn chỉ tại bị anh dùng cách này ép nó đi nên nó mới hơi khó chịu chứ đâu buồn cũng chẳng vui gì.
Ánh mắt màu đỏ của ngọc rubi như gợn sóng, Yun có thể thấy được vì đã quen nhìn vào nó và ánh mắt này lại làm anh phải thấp thỏm ko yên trong lòng, cảm nhận điều chẳng lành.
-Nếu Yun đã nói vậy thì...
-Chuẩn bị !. Tiếng của Bo vang lớn trên biển nhưng lại ko xác định anh đang ở đâu, mọi người cũng vậy, chỉ thấy vạch núi vao với những đợt sóng lớn dữ dọi. - 3... 2... 1... bắt đầu !.
Nhanh như cắt sáu cái ván trượt lớn bay ra từ vách núi cao và lao nhanh xuống nước.
Những chiếc ván trượt lướt trên mặt nước với tốc độ nhanh ngày càng tăng tốc để vượt lên những chiếc ván trượt khác.
-Hong dù bất cứ giá nào cũng phải thắng.
[b]Chương 85:
Pass 5:[/b]
-Hong... dù bất cứ giá nào cũng phải thắng. Chắc nịch Bo hướng Hong hét lớn.
-Biết rồi !.
-Hai người họ đồng tâm thật đấy. Tea Hin lẩm bẩm, chần chừ vài giây rồi quay sang Uyên nhi định nói "cố lên... chúng ta cũng phải thắng" thì khi lời nói vừa tới cửa miệng lại thây đổi hoàn toàn. -Này cô kia... phải thắng cho tôi đấy.
Đang chuyên tâm trượt ván thấy Bo và Hong nói với nhau thì sau đó tưởng tên đồng đội kia cũng khích lệ cô vài câu ai ngờ bị anh giáng ngay một cái "lệnh" hách dịch thì mặc mày cô tối xầm lại.
Hầm hầm quát: -Tên kia... tôi là nô tỳ của cậu hay sao mà ra lệnh hả... thắng hay ko mặc kệ tôi... đồ vô duyên !.
Trong ba đội, đội của Bo và Hong đã vượt lên trên để lại Tea Hin đang bị Uyên nhi nhìn với ánh mắt toét lữa, sau hai người là nó cùng Yun, hai người im lặng châm chú nhìn nhau, tốc độ chỉ đều đều chứ ko có vẻ muốn tăng tốc. Một lát sau Tea Hin và Uyên nhi cũng dần nhận ra tình hình thì tăng tốc đuổi theo Bo cùng Hong chẵn mấy chóc đã đuổi gần kịp, ko ai để ý đến cập đôi một trắng một đên phía sau.
-Này tên kia... thừa cơ hội nội bộ địch lục đục thì xông lên à ?. Tea Hin hướng Bo vênh mặt. -Mơ nhé... còn lâu lắm cậu mới thắng tôi !. Rồi tăng tốc vượt lên và ra dấu cho Uyên nhi nối đuôi theo.
Nhìn theo hai thân ảnh dăng vượt lên mình Bo nói với Hong. -Đuổi theo họ... Hong cậu đối phó Uyên nhi còn Tea Hin giao cho mình.
Gật đầu hai người nhắm thẳng mục tiêu tiếng lên, tăng tốc dần, rốt cuộc vẫn chưa ai để ý đến hai thân ảnh phía xa, rất xa, đến nổi ko thấy bóng dán đâu chỉ có biển với biển.
Hai ánh mắt cứ nhìn nhau, một đen một đỏ, ván trượt cứ lao tới như hai đường thẳng song song, tốc độ bằng nhau ko chênh lệch mặc dù bề mặt của biển gợn sóng ngày càng tăng.
Bất chợt hai đôi môi cùng lúc nhếch moi, hai nụ cười đầy quyến rũ và kì quái khó lường được tương lai sẻ xẩy ra chuyện gì.
-Bắt đầu chứ ?. Yun lên tiếng hỏi.
-Ừ. Nó trả lời, cả hai đều nói ko đầu ko đuổi ko ai hiểu nổi.
Sau tiếng "Ừ" của nó thì mặt biển như ngưng động, ngoài xa, rất xa cách chỗ nó và Yun cả Bo và ba người kia một hiện tượng khá lạ xẩy ra, sương dầy đặt khiến ai cũng tò mò sau lớp sương ấy là gì.
Hai chiếc ván trượt đang với tốc độ chậm đều thì đột ngột tăng tốc, chẻ đôi mặt nước phía trước thành đôi nước thành hai đường, ván đi qua nhưng đường nước vẫn còn động lại chưa kịp hợp lại.
-Ơ... sao ít sóng rồi. Uyên nhi thắc mắc, nhìn sang Tea Hin.
Anh cũng vậy nhưng sau một hồi suy nghĩ thì lại cười tươi. -Càng tốt... ko có sóng cảng đưởng thì chúng ta sẻ quay về càng nhanh chứ sao.
-Sóng giảm rồi... kìa thật. Bo lầm bầm.
-Giảm thì tốt sao lại kì ?. Hong thấy biểu hiện nghi ngờ của Bo làm Hong khó hiểu.
-Gió lớn vậy mà mặt biển lại êm... ko phải rất lạ sao. Bo phân tích, nhìn mặt biển đang dần lẵng lặng, những đợt sóng lớn dân nhỏ đi và biến mất.
-Ờ ha. Ngẫm nghĩ lại thì thấy Bo nói đúng Hong gật đầu lia lia nhưng vẫn ko biết tại sao.
Một trắng một đen, hai đường thẳng bắn như tên đang tiến về phía trước với tốc độ nhanh, như chẻ đôi mặt biển với hai đường song song, xé đi làn gió lạnh mạnh mẽ chắn trước mặt.
Quay lại nhìn đằng sau thấy Bo và Hong đã đuổi tới nởi thì Tea Hin hối thúc Uyên nhi tăng tốc vướt lên trên để anh ở lại đối phó cả hai rồi cùng hộ ngộ ở điểm cua.
Điểm của, ở đây được biết đến là một hòn đảo nhỏ, nói đúng hơn là một hòn đá lớn nằm chơi vơi giữa biển nhưng kiên cố ko một ngọn sóng nào dìm được cũng ko một trận động thổ nào lần chìm hay bất cứ một tác động nào làm gì được nó cho dù là nội lực hay ngoại lực nên người ở gần đây gọi nó là hòn Trấn Hải nghĩa là giữ biển (cái này tự ta nghĩ ra), cũng có người gọi nó là "điểm cua" vì nơi này là điểm cua cho những tay chơi lướt ván của đảo vampire, hòn đảo hiện giờ tụi nó đang ở, một hòn đảo có hoàn toàn là vampire.
Cuối củng Bo và Hong cũng vượt tới nơ Tea Hin đang trấn giữ, tốc độ giảm dần Bo hướng Tea Hin. -Này Hwang Tea Hin... cậu định cảng tụi này với sức lực mình cậu à.
Tea Hin cười, cười đắt thắng. -Đối phó hai người... .Nói đoạn anh lấy tay vỗ ngực. -... mình tôi là đủ !.
-Tự tin quá đấy. Hong cũng lên tiếng phản bát.
-Phải vậy thôi !. Nhanh miệng anh trả lời.
Ba đôi mắt cham nhau, nói rõ hơn là hai đôi mắt đang hướng đôi mắt còn lại mà phắn tia điện. Vài giây sau Bo và Hong tiến lên, hướng thẳng Tea Hin, Tea Hin cũng lao về phía hai người nhưng khi những cái ván chưa lại gần nhau thì sau lưng Tea Hin, một tiếng thét phát lên và kéo rất dài ngày càng gần và rõ.
Một thân hình một vàng với chiếc ván trượt bắn về phía mọi người với tốc độ nhanh và giảm đi tốc độ khi cận kề với mọi người. Ai cũng nhìn cô như người ngoài hành tinh xâm nhập trái đất.
-Gì thế ?. Hong nhìn dáng vẻ hốt hoản của Uyên nhi thì lên tiếng hỏi.
Chưa để cô trả lời Tea Hin đã lên tiếng. -Kê cô đơi ở đảo mà... quay lại chi ?
-Ngoài kia... có... có... sóng !. Lấp bấm Uyên nhi chỉ tây về phía xa, nhưng chỉ thấy sương mù ko thấy sóng, mặt nước êm đềm.
-Lướt ván mà sợ sóng... cô hâm à ?. Tea Hin xụ mặt nhìn vẻ hốt hoản của Uyên nhi, ban đầu cứ tưởng cô gặp thủy quái chứ ai dè.
-Cậu hâm thì có... ý tôi nói là ngoài kia có sóng chứ tôi có nói mình sợ sóng đâu. Quên bén nỗi sợ quay qua mắng cho Tea Hin một chập.
-Này... ko phải lúc nãy cô la làng lên đó sao... ko sợ chứ còn gì nữa. Tea Hin vẫn cãi lại.
-Cậu... .Ánh mắt toét lữa hướng Tea Hin mà bắn những tia điện chết người.
Phá đi cái ko khí căng thẳng của hai người Hong nhỏ nhẹ hỏi. -Uyên nhi... sóng nghĩa là sao ?.
Đến bây giờ, khi Hong nhắc cô mới nhớ và giật mình hoản hót nói. -Sóng thần... ngoài đó... có sóng thần... lớn kinh khủng !.
Ko quá ngạc nhiên khi nghe Uyên nhi nói có sóng thần vì ai chẳng biết ở khu này sóng lớn lắm, lớn đến nổi có thể bị lầm là sóng thần vì ở đây ko hề có sóng thần, Tea Hin cóc đầu Uyên nhi một cái thở dài.
-Lầm rồi đấy bà cô ạ... ở đây làm gì có sóng thần chứ... chỉ là nó lớn hơn... cao hơn các ngọn sóng bình thường thôi. Một loạt anh nói ra những kinh nghiệm dầy dặn của mình cho Uyên nhi nhưng cũng ko thể làm Uyên nhi tin, cô vẫn còn đắn đo rất nhiều.
-Chắc ko đó ?. Nhíu mày hỏi lại.
-Chắc !. Nói như chắc nịch.
Bốn thân ảnh đang chậm chậm tiến về phía trước, rất chậm cứ như đang đứng một chỗ, Hong im lặng nhìn Bo, người đang trầm tư suy nghĩ mà ko biết anh đang nghĩ gì trong đầu.
-Tea Hin... có lẽ Uyên nhi nói đúng đấy... quả thật là có sóng thần. Sau một hồi quan sát ngoại cảnh và mặt biển thì Bo phán một câu phản bát lại câu nói chắc nịch của Tea Hin.
-Bo... cậu lú lẫn rồi à... từ trước đến giờ ở đây làm gì có sóng thần chứ.
-Biết là vậy nhưng...
Chưa để Bo nói hết câu thì hai cái bóng hình ván trượt bay vụt qua trên đỉnh đầu của mọi người, ai cũng ngạc nhiên. Nó cùng Yun, với một tốc độ ngan nhau và nhanh như chớp bay vụt qua mọi người một cách tuyệt đẹp đáp xuống mặt biển rồi hướng thẳng phía trước mà lao với tốc độ nhanh.
Trước khi khuất xa Yun quay đâu lại nhìn mọi người cười thách thức. -Này Bo... Tea Hin... ko ngờ hai người cũng sợ sóng thần... cứ việc ở đó đi ha... tôi và Tara đi trước đây !.
Câu nói của Yun như liều thuốc kích thích, dẫn dắt mọi người về tình hình hiện tại và cũng kích thêm phần phẫn nộ của hai chàng trai.
-Gì hả tên kia... chờ đấy... ông đây ko tha cho đâu. Bo tức giận hướng thân ảnh Yun đang tiến xa mình mà quát rồi quay sang Hong. -Đi nào Hong... chúng ta nhất định phải thắng !.
-Thắng hả?... còn lâu nha... Uyên nhi... let's go!
we must win !. Tea Hin cũng bị kích ko kém anh quay sang Uyên nhi hùng hổ nói rồi cũng bắn về phía trước cùng Uyên nhi nhanh với tốc độ kinh hoàng.
Uể oải đáp. -Ừ.