*quán cafe:
-ĐỒ BIẾN THÁI!!!! BIẾN THÁI! BIẾN THÁI!
Cứ mỗi một lần cụm từ "biến thái" vang lên là lại một cú đấm lao tới tấp về phía hoàng anh. Dù đớ được nhưng hoàng anh rất khổ sở mới tránh được những cú đấm của thiên mỹ.
-khoan đã...cậu...dừng lại đã....nghe mình nói....!-hoàng anh nói đứt quãng trước những đợt tấn công...dồn dập của nhỏ.
-tôi chẳng có gì để nói với cậu hết!!! Thật sai lầm khi làm bạn với một tên biến thái như cậu!!!-thiên mỹ gào lên, vẫn ko chịu dừng.
Bây giờ đã có khá nhiều ánh mắt tò mò hướng vào nhỏ và hoàng anh.
-biến thái gì chứ! Mình biến thái chỗ nào!!!-hoàng anh chịu ko nổi, cũng bực bội hét.
-còn chối! Cậu vô tolet nữ, ko biến thái thì là gì!!!!!-thiên mỹ lại "ngân nga"...giọng ca vàng của mình.
-thiên mỹ, có lẽ cậu hiểu lầm...!- hoàng anh đang nói thì bị đám người xung quanh chặn họng.
-phải đó, con trai mà vô tolet nữ, ko biến thái là gì....!
-eo, đẹp trai vậy mà biến thái...!
-tiếc thiệt, gặp ngoài đường chắc chả ai nghĩ vậy đâu nhỉ...!
-ukm, đúng là ko thể nhìn mặt mà bắt hình dong...!
những lời bàn tán ấy bay nhảy vô tai hoàng anh. Như hiểu ra mọi chuyện, hoàng anh liền nhanh chóng giữ chặt hai tay thiên mỹ, kéo nhỏ lại gần mình. Hoàng anh buông một câu rất nhỏ nhưng cũng đủ để cả đám người đang xì xào to nhỏ đó ngậm họng:
-tôi
.
.
.
.
.
...là con gái mà!!!
______________________________ _ _ _
*quán bar:
-cô khùng hả? Lôi tôi đến đây chi? Giờ ko phải giờ làm của tôi!!!-gia bảo gắt.
-Ko phải cậu đang buồn sao? Rượu luôn giúp người ta giải sầu mà!!!! -xuân quỳnh nháy mắt cười làm gia bảo thoàng ngạc nhiên. Cô gái này tuy ko xinh đẹp tuyệt trần nhưng có một gương mặt khá đặc biệt. Một sự cuốn hút đến khó tin.
-ko! uống nữa cô ấy sẽ cằn nhằn!!!-gia bảo nhíu mày, hất tay xuân quỳnh ra. Cô nàng biết thừa "cô ấy" là ai, nhưng vẫn giả vờ hỏi.
-ai cằn nhằn anh vậy????
-vợ chưa cưới của tôi!!!-hắn lạnh te trả lời.
Xuân quỳnh cũng ko quá bất ngờ trước câu trả lời này. Vì cô đã có một kế hoạch "nho nhỏ", đảm bảo có là vợ cũng sẽ ly hôn chứ đừng nói gì đến vợ chưa cưới.
-Sao chứ! Ko ngờ anh sợ vợ! Nhát gan thật! Uổng cho cái tướng tá cao to, cơ thể đầy men-lỳ của anh!!!-xuân quỳnh vờ tặc lưỡi, khẽ lắc đầu nhìn hắn khinh khỉnh.
-Sợ vợ...? TÔI MÀ SỢ VỢ HẢ? Cô khùng chắc! Chả phải sợ cô ta mà tôi ko uống! Chẳng qua ko thích!!! -hắn nói rồi tay đút túi quần, quay gót đi ra phía cửa.
-nói ko sợ mà lại ko uống!-xuân quỳnh níu tay gia bảo lại.
-đã nói ko thích!!! Sáng chưa ăn gì mà giờ nốc rượi! TÔI KO KHÙNG!!!-hắn thét.
-vậy là anh muốn đi ăn!!!-xuân quỳnh nghiêng nghiêng cái đầu nhuộm tím của mình, nheo mắt nhìn gia bảo. Hắn chẳng thèm trả lời, đi thẳng ra ngoài. Xuân quỳnh vội chạy theo. Cô nàng khẽ nói với bản thân mình.
-Càng lạnh lùng, ta càng thích!!!
_____________________ _ _ _
-Rất tiếc! Lời nói dối của anh ko có hiệu quả với tôi!!!-thiên mỹ khoanh tay trước ngực. Mắt lườm muốn cháy mặt hoàng anh.
-mình nói thật!!!-hoàng anh khổ sở buông lời. Đám người sau vài giây giậc mình im lặng, giờ lại mở loa hết công suất.
-nói vậy ai tin trời!!!
-cao như vậy, dáng người thô vậy mà kêu con gái, có đánh chết cũng ko tin!
-trông men-lỳ thế kia, con gái sao nổi!
-định trốn cái danh "biến thái" đây mà!
thiên mỹ nghe họ nói cũng thấy có lý, nhỏ nhìn chòng chọc vào mặt hoàng anh. Lúc này, nhìn hoàng như con nít mắc lỗi, bị cả nhà mắng vậy. Mặt buồn thiu cúi xuống, ko nói năng gì. Thiên mỹ hơi giật mình khi thấy mắt hoàng anh hơi đỏ. Nhỏ ngập ngừng nhưng cũng quyết định lôi hoàng anh ra ngoài, trước hàng chục con mắt ngỡ ngàng của đám người lúc nãy.
Thiên mỹ đưa hoàng anh đến 1 công viên. Cả 2 ngối xuống và cùng nói chuyện.
-cậu là con gái thật!-nhỏ mở lời.
-cậu cần mình cởi đồ để kiểm tra ko?-hoàng anh cầm hai bên rìa áo khoác phanh ra. Thiên mỹ nhìn, rồi bất ngờ đưa 2 tay lên sờ vô ngực hoàng anh.
-Á! -hỏi thì hỏi vậy thôi, hoàng anh ko ngờ nhỏ làm thật, nên bất ngờ hét lên 1 tiếng. Hoàng anh tái mặt, đứng hình.
Ngoài qua đường nhìn họ mà khó hiểu: Một đứa con gái đang sờ vô ngực một thằng con trai. (nhìn hoàng anh kiểu gì cũng ra 1 thằng con trai hết á!).
-hơi nhỏ, nhưng đúng là ngực con gái!!!-thiên mỹ bỏ tay ra khỏi người hoàng anh. Nhỏ run run đưa tay lên trước mặt mình, vừa nhìn vừa lẩm bẩm:
-ko thể tin được!!!
-cậu thật quá đáng...!-hoiàng anh cũng run run nhìn lại nhỏ, khóe môi giật giật.
-Sao cậu ko nói sớm!!!-nhỏ chợt hét.
-cậu đâu có hỏi! Ai biết được cậu nghĩ mình là con trai chứ!-hoàng anh e dè.
-cậu coi mình giống con gái chỗ nào?-nhỏ vênh cái mặt lên, lườm hoàng anh muốn rớt con ngươi.
-thì...tomboy chứ bộ!-hoàng anh cự lại.
-hẳn nào cậu mời mình về nhà cậu ở!-nhỏ lẩm bẩm. Rồi thoáng nghĩ đến gia bảo, nhỏ liền nắm tay hoàng anh, nói:
-tối nay cho mình ngủ nhờ chỗ cậu nha!
-HẢ???
________________ _ _ _
*dinh thự họ Nguyễn Nam:
Hoàng nhi và mai chi bước vô phòng. Vừa vào hai người đã ngạc nhiên khi thấy Việt Đông, Thiên Vũ, Khánh long, Vũ Cường và Gia Huy đang dùng cơm với ông Dương.
-2 đứa bỗng dưng đến chi vậy?-ông Dương khẽ cười.
-Dạ, cũng ko có gì! Chỉ là...!-hoàng nhi cũng mỉm cười, lại gần ông Dương- chỉ là tụi con muốn đưa BG (black anger) ra khỏi đây thôi!!! -vừa dứt câu, hoàng nhi đã kề con dao nhỏ vào cổ ông Dương.
Nhật Phi cũng bị mai chi giữ chặt. Nhưng ông ta ko tỏ ra sợ hãi hay lo lắng. Ông chỉ lẳng lặng uống trà. Sau đó khẽ nói:
-con dám sao? Tiểu Nhi!
-...!-hoàng nhi hơi giật mình, nhưng cũng cố nói cứng:
-con ko muốn làm vậy! Nhưng...bác đã ép con làm vậy!!!
-nếu con tưởng vậy là xong thì thật sai lầm!!!-ông Dương lạnh lùng nói.
-BA! Ba ko thả họ ra con giết ba thật đó!-gia huy đặt tách trà xuống bàn, nói bằng giọng lạnh ko kém.
-con nói được!-phản ứng của ông Dương ko khác Gia Bảo là mấy. Cũng ngạc nhiên và có vẻ vui mừng.
-Ba ngĩ mẹ vui khi ba làm vậy?-gia huy khẽ nói bằng gương mặt ko chút biểu cảm.
-vậy con nghĩ mẹ con vui khi bị lấy đi đôi mắt? Và cả mạng sống chỉ vì cô gái đó?-ông Dương lớn tiếng.
-thiên mỹ ko có lỗi!-thiên vũ hét.
-vậy thì mẹ cậu có lỗi!!!-ông Dương gằn giọng.
-Bà Thiên cũng đâu có lỗi chứ!-gia huy nhăn mặt.
-Vậy thì mẹ con có lỗi sao???-ông Dương nhìn xoáy sâu vào mắt con trai mình. Gia huy khẽ lắc đầu, rồi hướng ánh mắt buồn bã nhìn ông:
-chẳng ai là người có lỗi hết ba àk...!