Nàng Công Chúa Gỗ Đàn Hương

Chương 2




2.1

Amanda cực kỳ căm ghét kiệu. Trên nguyên tắc, cô phản đối việc sử dụng con người như súc vật mang vác. Tuy nhiên Rani luôn luôn cho một chiếc kiệu để mang người bạn nước Anh đi và mang cô ấy lại nhà. Không như những phu khuân kiệu chuyên nghiệp, khét tiếng không đáng tin cậy, bốn người mang kiệu của Rani là những người hầu cường tráng, trang bị vũ khí sẵn sàng.

Họ đi nhanh qua những con phố tối. Padji ở bên họ để hăm dọa bất cứ kẻ bất lương sắp tới nào với những cơ bắp to khỏe và thanh gươm khổng lồ. Amanda ngờ rằng ngay cả sự an nguy của hoàng hậu Charlotte cũng không được trang bị tốt đến thế.

Dù sao đi nữa, Amanda cũng chưa bao giờ đi lại với quá nhiều giàu sang thế này và những đồ trang sức trong chiếc hộp bóng loáng kia làm cô lo lắng. Song, ai có thể hay cô mang thứ gì? Do thám. Do thám núp ở khắp nơi. Đấy là chưa kể hồi này mọi người đã nghe danh tên trộm bậc thầy, Chim ưng. Người ta quả quyết rằng mắt hắn có thể nhìn xuyên thấu những bức tường đá.

Roderick coi những câu chuyện đặc trưng bản xứ ấy là vớ vẩn. Chắc chắn, anh công nhận Ấn Độ đầy rẫy trộm cắp và những tên cắt cổ. Dù vậy, chẳng gã đàn ông nào lại tự quăng mình vào gió đêm và trườn qua các lỗ khóa. Chưa có gã đàn ông nào lẻn vào vườn dưới hình dạng một con rắn hay bay qua ô cửa sổ dưới dạng một con chim bồ câu. Điều đó được cho là cách mà Chim ưng đã xoáy chuỗi vòng hồng ngọc của một phụ nữ, và lắc tay kim cương của người khác. Có lẽ chính xác hơn là, Roderick nói với em mình (khi Eustacia không ở bên), những người phụ nữ đã tặng đồ trang sức cho người tình, và đổ việc mất các đồ quý giá ấy cho những tên trộm siêu đẳng. Sau rốt, mọi thứ được đổ cho Chim ưng.

Nhưng Amanda cũng nghe những câu chuyện khác – về văn bản, thư từ, bí mật chính trị bị đánh cắp rồi đem bán. Luôn luôn, chỉ có một cái tên được thì thào: Chim ưng. Chỉ có một cái tên, nhưng cô ít ngờ nổi rằng nó bao gồm cả một mạng lưới do thám và lính đánh thuê rộng lớn, như có lẽ đã được điều hành bởi Công ty Đông Ấn dưới tay một quân sư Ấn Độ.

Cô thở dài. Cô sẽ nhớ Ấn Độ, nhưng không phải bầu không khí ngờ vực và lừa đảo của nó. Cô đã quen dần với sự hôi thối, nóng nực và ầm ĩ của Calcutta, nhưng chắc chắn cô không nhớ những thứ đó. Ngoài Rani, người bạn duy nhất của cô, cô còn thực sự nhớ gì nữa?

Một tiếng khóc xé toạc màn đêm, giống như tiếng hót của con chim đang hấp hối, chiếc kiệu dừng lại. Amanda nghe giọng Padji phát ra bằng tiếng Hin đu đanh gọn: "Tin nhắn gì?"

"Cho người đàn bà," một giọng nói không quen đáp lại cùng thứ tiếng.

Amanda nhìn xuyên qua màn cửa.

Trong bóng tối, cô nhận ra hình dáng to lớn của Padji, rồi một lưỡi kim loại rít lên khi nó bổ nhào vào cổ hắn, quá nhanh đến mức cô không còn thì giờ để kêu lên cảnh báo trước khi lưỡi sáng ấy nằm trên cổ họng người hầu. Amanda chớp mắt. Đó phải là kiếm của Padji bởi vì tay hắn không có gì lúc này. Làm sao mà gã đàn ông kia làm được?

"Đặt vũ khí xuống," giọng nói lạ ra lệnh cho những người khiêng kiệu, "hoặc hắn chết.'

"Chạy đi, những thằng ngu," Padji kêu lên. "Mang cô ấy đi. Ta chết cho -"

"Không!" Amanda kêu lên, trước khi những người mang kiệu di chuyển. "Làm như con lợn nói."

"Một người đàn bà khôn ngoan," giọng nói nhẹ nhàng. "Quỳ gối xuống, chú voi của ta," y bảo Padji.

"Ta không quỳ cho con lợn ăn cắp. Cắt cổ ta đi, thằng đần, và những người khác sẽ tấn công mi."

"Không!" Amanda thét lên.

Quá muộn rồi. Màu bạc lóe lên khi nó quét qua không khí, và Padji sụm xuống đất. Ngay lập tức, những người mang kiệu hạ nó xuống. Trước sự ngạc nhiên của Amanda, kẻ tấn công gan dạ kia bỏ chạy, theo sau là bốn kẻ báo thù đang la hét.

Amanda đẩy mở cửa kiệu và trườn ra. Cô nhìn chăm chăm vào cái đống tối tăm trên mặt đất. "Ôi, Padji," cô thì thầm. Chân tay run rẩy, cô bò về phía hắn. Cô rón rén sờ về phía vai hắn rồi rụt tay lại. Cô đang nghĩ gì thế? Tên trộm chắc phải cắt cổ hắn rồi. Hắn bê bết máu.. nhớp nháp.. nhợt nhạt.

Cô vội vàng chạy lại, cố gắng kiềm cơn buồn nôn. Một.. hai... ba hơi thở sâu. Rồi cô nhìn quanh khi trái tim vẫn đang đập thình thịch bên tai. Cô không ở cách nhà xa quá. Ngay cả khi cô có thể chịu đựng được việc chạm vào cái xác, chắc chắn cô cũng không thể mang nó theo. Cô chạy về phía cái kiệu và nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

2.2

Tên cướp đã chọn địa điểm rất khéo. Những khu vườn rộng nằm vươn hai bên tường cao của đường đi hẹp và tối. Cư dân trong các ngôi nhà ở quá xa để có thể nghe thấy tiếng kêu cứu. Thông thường, cổng ở hai đầu con đường sẽ được giữ khóa. Tuy nhiên đêm nay gần như tất cả giới thượng lưu của Calcutta đều đổ về lễ chúc mừng của Rani, để đường thông chắc chắn tiện hơn nhiều. Hoặc là tên trộm đã đột nhập vào. Một mình ư? Amanda lo lắng nhìn quanh. Một nghề nguy hiểm cho một gã đàn ông, phải không nhỉ?

Cô nín thở, nhưng âm thanh duy nhất cô phát giác đến từ một khoảng cách rất xa: tiếng vó ngựa và tiếng nói. Còn ở gần cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Giữ chặt cái bọc vướng víu bên người, cô kéo cao vạt váy sari, mò mẫm chạy về cuối đường, và một người xuất hiện.

Một bóng đen quét qua cánh cổng, một bàn tay che miệng cô, tay còn lại vòng qua eo cô và kéo cô lại bóng tối phía sau.

"Thả nó xuống."

Trước cơn sốc của cô, đó chính là tiếng nói cô mới nghe chỉ mấy phút trước.

Cô thả chiếc hộp trang sức bóng bảy xuống, rồi thúc cùi trỏ vào bụng kẻ tấn công và vụt chạy khỏi hắn. Một bàn chân chặn tới, ngáng cô. Cô vấp ngã và gói lụa là trượt khỏi cánh tay. Vẫn giữ chắc Nàng công chúa cười, Amanda lấy lại thăng bằng, rồi chỉ để bị lôi mạnh về phía người tên cướp. Bàn tay lại chẹn miệng cô.

"Thả nó ra, tiên sư!" y hổn hển.

Amanda quằn quại, cố gắng điên cuồng để thoát khỏi cái ghì nghẹt thở đó. Một bàn tay khỏe mạnh ép miệng cô đau đớn. Tay còn lại ép vào khung sườn của cô. Cô dậm lên chân y, đẩy, đá, và thúc cùi trỏ, cùng lúc đó nắm chặt cái hình gỗ đàn hương như thể nó là con đầu lòng của mình. Đó là tất cả những gì cô muốn. Tại sao y không lấy phần còn lại và để cô đi? Nhưng bây giờ y đang kéo tay cô.

Cô lại tọng y điên rồ bằng cùi trỏ. Lần này y đột ngột thả cô ra, và khi lực đó làm cô mất thăng bằng. Cô ngã bổ vào y, cảm thấy y rớt cùng cô . Họ đâm sầm xuống đất ... và cô thấy mình ghim phía dưới y.

"Ả đàn bà ngu ngốc," y hổn hển nói. Trong khi sức nặng của thân hình cứng rắn của y giữ cô nằm xuống, y bắt đầu cạy các ngón tay cô lỏng khỏi bức tượng.

"Không!" cô la lên khi y giật mạnh bức tượng ra khỏi tay. "Đồ con hoang! Không!"

Có một quãng ngừng bằng nhịp tim đập, và Amanda nhận ra mình đang kêu bằng tiếng Anh.

"Ngàn lần xin lỗi, quý cô nương," y nói.

Rồi y nhảy lên ... và biến mất trong màn đêm cùng Nàng công chúa cười.

Cơn giận điên người vây quanh cô, làm mờ mắt cô: Cơn thịnh nộ. Amanda lết người ngồi lên đầu gối và thét, "Thằng con hoang bẩn thỉu! Đồ con heo trộm cắp, đồ trời đánh thánh vật!" Im lặng đáp lại. Cô đấm nắm tay xuống đất bẩn trong cơn tức giận đầy bất lực.

Có thứ gì đó khác đập thình thịch, đâu đó phía trên khoảng không, xung quanh bức tường giận dữ. Bước chân? Cô ngẩng đầu, ngay lúc đó, một hình bóng lảo đảo đi vào lối đi hẹp.

"Ôi, cô ơi, con lợn đó đã làm gì với cô thế? Đồ quỷ sứ. Một đồ quỷ sứ dưới âm ty. Chúng tôi sẽ tìm ra hắn, chúng tôi sẽ băm hắn thành nhiều mảnh và dứt trái tim hắn ra khi nó còn đang đập. Chúng tôi sẽ -"

"Padji?" cô rên rỉ, không tin nổi.

Hắn quỵ gối bên cạnh cô. "Vâng, đó là Padji, tên nô lệ vô dụng đã làm hại cô." Hắn cầm tay cô và ấn nó lên môi, lặp đi lặp lại, trong khi hắn lẩm bẩm những lời than vãn ú ớ.

Amanda rút tay nàng ra. "Anh còn sống," nàng nói. "Tôi đã nghĩ hắn giết anh rồi."

"Chỉ là một cú choáng thôi, quân Haifa còn yếu hơn và lẽ ra tôi không đáng bị ngất bởi nó. Chỉ nhanh hơn một khắc trong đêm tối là tôi có thể tóm và giết hắn và ném cái đầu bẩn thỉu của hắn dưới chân cô. À, chúng ta bị bịp rồi và đó là hành động rồ dại của tôi. Aiyeeeeeee," hắn kêu gào. "Mình chết chắc rồi."

"Yên lặng nào," Amanda nạt. "Không có ích gì khi ngồi đây mà rên rỉ về điều đó đâu. Chúng ta phải về nhà thôi."

Những người hầu đã lên giường và Roderick và Eustacia vẫn chưa về khi Amanda và Padji tới nhà. Đó là điều cực kỳ may mắn, vì Roderick có thể dựng lên một chuyện liên quan quốc tế tới vụ tấn công – sau đó, ấy là, vợ anh sẽ kết thúc bằng mười bốn cơn ngất lên ngất xuống.

Bà Gales, người bầu bạn của Amanda sở hữu một khuynh hướng đỡ rối loạn hơn. Người phụ nữ thân hình phì nhiêu đang ở khoảng giữa tuổi bốn mươi là một bà góa có mái tóc nâu vàng, ít khi sử dụng tới các biểu lộ tình cảm. Ấn Độ là một nơi khó hiểu, đầy lừa đảo và những người bản địa thì, nói chung là cuồng. Nếu ai đó mà cứ nhặng xị lên trước mỗi chuyện trái ý xảy ra thì người đó cũng ở luôn tình trạng thái quá đó. Điều này, theo ý bà Gales, bao gồm cả việc lãng phí rất lớn thời giờ và năng lượng.

Mặc dầu đau buồn với những trải nghiệm rất choáng váng của cô chủ, bà góa cũng hiểu rằng không có lý do gì để làm trầm trọng thêm sự khó chịu bằng những cơn ngất hay cuồng loạn. Thay vào đó, bà bình tĩnh khuyên Amanda đi rửa ráy và thay đồ. Trong lúc ấy bà xem xét vết thương trên mặt Padji bằng cách thức hiệu quả thường thấy, bảo hắn ngồi yên lặng trong góc và bắt đầu pha trà.

Khi gột sạch bụi bẩn và chỉnh lại trang phục cho đúng cách người Anh, Amanda phát hiện ra mình trông không gần giống ma như cô cảm nhận. Chiếc áo dài muslin màu vàng khiêm tốn của cô đã che những vết bầm bên ngoài. Miệng cô nhức, hàm cô đau và xương sườn thì như thể cô vừa đi quay máy xay lúa. Tuy thế chiếc gương soi vẫn không cho thấy điều gì vô phép rõ rệt lắm.

Khi đi vào phòng khách, cô thấy Padji đang trong tình trạng đa sắc màu đáng kể. Khuôn mặt hắn ta thâm tím và sứt sẹo do những viên đá lát cào xước, và một cục to tướng đã tương đằng sau đầu hắn. Tên vô lại nhằm đúng chỗ đẹp, hắn dữ dội chấp nhận. Gã đàn ông đã đánh bằng cán gươm ngay vào phía dưới vành khăn xếp.

"Thực sự anh chàng kêu la đáng kể đấy," bà Gales nói khi bà đưa cho Padji một tách trà. Hắn lắc đầu và bắt đầu lắc lắc lư lư trong một nỗi u sầu. Bà Gales nhún vai và đặt chiếc tách xuống sàn cạnh hắn.

"Tôi thấy khó tin nổi," bà bảo Amanda, "rằng một gã đàn ông có thể tấn công cả một đội đông người và trang bị vũ khí. Làm sao mà hắn lại cướp được của cô trong khi hắn đang bỏ chạy khỏi bốn người mang kiệu nhỉ? Chắc chắn phải có ít nhất hai tên cướp."

Amanda lắc đầu. "Đó là cùng một người. Hắn ắt hẳn đã lừa họ theo cách nào đó, rồi quay lại chỗ tôi."

"Thế đấy," Padji càu nhàu. "Một thằng lừa đảo bậc thầy. Làm sao mà hắn biết tín hiệu của chủ nhân tôi nhỉ?"

Amanda đặt tách trà xuống và nhìn hắn. "Có phải là tiếng con chim lạ kêu không?" cô hỏi. "Đó là lý do anh dừng lại phải không?"

Padji lấy tay che mặt. "Tôi chết chắc rồi. Bà ấy sẽ rút lưỡi khỏi họng tôi. Bà ấy sẽ tước da tôi và đổ thuốc độc nóng bỏng vào vết thương. 'Bảo vệ con gái ta,' bà bảo tôi thế, và tôi thất bại. Bà ấy sẽ chôn sống tôi rồi ca bài nguyền rủa lên mộ tôi."

"Bà sẽ không làm chuyện như thế," Amanda mạnh mẽ nói. "Gã đàn ông chỉ cướp của tôi. Tôi không bị cưỡng hiếp hay giết chết. Calcutta đầy rẫy những kẻ trộm. Tôi sẽ gửi một tin báo và giải thích."

"Không!" hắn la lên, nhảy dựng. "Cô không được nói với bà ấy. Bà ấy sẽ biết sớm thôi. Chủ nhân của tôi biết hết mọi thứ. Nhưng còn có thời gian. Tôi sẽ đi với cô lên tàu, và khi bà ấy phát giác ra, tôi đã ở xa rồi."

"Đi với chúng tôi!" Bà Gales nhắc lại. "Anh điên rồi hả?"

"Tôi phải đi. Không có nơi nào trên khắp Ấn Độ tôi có thể ẩn náu được. Do thám của bà sẽ tìm ra tôi. Họ sẽ móc mắt tôi bằng sắt nung, bởi tôi là kẻ mù lòa không trông thấy Chim ưng khi hắn trấn áp con gái yêu dấu của bà. Họ sẽ -"

"Chim ưng ư?" Amanda ngắt lời trước khi hắn bắt đầu một bài kinh kệ hãi hùng nữa.

Padji lấy tay che miệng.

Amanda đứng dậy khỏi ghế và tiến đến gần hắn. "Đó là Chim ưng phải không?"

"Tha thứ cho tôi, cô kính mến. Tôi hóa điên vì đau đớn. Tôi không biết mình nói gì."

"Anh không hả?" Amanda trả lời, "Tốt thôi. Tôi sẽ báo Rani cho người hầu dẫn anh quay lại, để anh tự lạc lối trong sự lẫn lộn của mình."

Padji ngã quỵ gối trước cô. "Đừng, cô ơi, đừng, tôi cầu khẩn cô. Bà ấy sẽ cho tôi chết cả nghìn lần."

"Vậy kể cho tôi nghe xem tên Chim ưng muốn gì ở tôi. Hắn có thể lấy đồ trang sức và lụa là quá dễ dàng. Tại sao hắn lại chỉ muốn có Nàng công chúa cười?"

"Ôi, cô kính yêu của bà chủ tôi, đó là những thứ tôi không hiểu nổi. Tôi đã theo bà ấy từ khi còn là đứa trẻ, ngủ trong bùn đất và ăn bọ giòi khi bắt buộc, nhưng ngay cả với tôi bà ấy cũng chẳng bộc lộ hết mọi điều."

"Nếu hắn muốn bức tượng, thì nó hẳn có giá trị lớn," Amanda nói.

"Vâng, vậy chắc hắn phải tin." Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô. "Cô bảo tôi rằng cô bỏ chiếc hộp trang sức và lụa là, nhưng lại phải chiến đấu với hắn vì Nàng công chúa cười. Vậy hắn phải nghĩ gì chứ, ngoài việc bức tượng này có giá trị lớn nhất trong tất cả?"

"Chết tiệt," Amanda khẽ nói. Padji nói đúng, rõ ràng rồi. Một người đàn bà thông minh hơn – công chúa chẳng hạn – sẽ ngay lập tức đánh rơi thứ bà coi trọng nhất để chiến đấu cho những đồ rẻ tiền. Amanda đánh mất món quà quý giá nhất bởi cô đã để cảm xúc lấn áp lý trí. "Đó không phải là kẻ khác phản bội chúng ta," Rani đã từng bảo cô, "mà là chúng ta phản bội chính mình."

2.3

Amanda chỉ mất có mỗi bức tượng gỗ, có lẽ khoảng một trăm năm tuổi, có lẽ ít hơn. Khi những đồ cổ được bán – và Ấn Độ là nơi đầy rẫy những đồ này – giá trị tiền của Nàng công chúa cười sẽ ít thôi. Dù sao với cô đó cũng là một phần của truyền thuyết, một phần của Ấn Độ. Quan trọng hơn, nó là món quà tình cảm, vật báu duy nhất gã người tình phản trắc của Rani để lại cho bà, thứ vật chất duy nhất gợi lại của sự đam mê mạnh mẽ, ngắn ngủi... và bội phản. Đó là món quà cho "con gái" bà, bà đã nói vậy. Lời nói đó có lẽ là lời thân yêu nhất.

Mẹ đẻ của Amanda chỉ tồn tại ngắn ngủi trên cõi đời, một hình ảnh trong sương mờ, một nàng công chúa xinh đẹp bị cầm tù mãi mãi trong thế giới thần tiên của bà. Khói ... và hương trầm.

Amanda lắc đầu thoát khỏi sự mơ màng để thấy hai người đồng hành đang nhìn cô chằm chằm.

"Chuyện gì xảy ra đã xảy ra rồi," cô nói. "Có lẽ nó sẽ xảy đến đấy. Nếu tên trộm là Chim ưng và nếu hắn thông minh như lời đồn thì hắn sẽ nhận ra bức tượng vô giá trị và bỏ nó. Anh có thể tìm thấy nó trên đường về nhà," cô bảo Padji. "Nếu thế, đầu gối anh không phải đông cứng mãi vị trí đó đâu. Anh có đứng lên không?"

"Nhưng tôi đi với cô," hắn nói, nhìn cô đăm đăm với đôi mắt nâu mờ ảo.

Amanda nhìn lại đầy ngờ vực.

"Anh chắc chắn không đi được," bà Gales nói. Rồi như thể nhớ ra hắn là người bản xứ, và do đó hiển nhiên là không hợp lý, bà kiên nhẫn giải thích, "Chúng tôi không thể sắp xếp chuyến đi cho anh vào thời điểm muộn thế này được, ngay cả khi quý ngài Cavencourt cho phép, mà điều đó thì tôi cực kỳ nghi ngờ. Việc kết thúc cuộc chiến lâu dài của chúng ta với Napoleon đã tạo ra một số lượng lớn cựu binh thiếu việc làm. Quý ngài Cavencourt không thể thanh thản lương tâm để trả lương một người ngoại quốc cho công việc mà một người Anh có thể làm."

"Trừ phi, tất nhiên là, người ngoại quốc ấy là người Pháp," Amanda khô khốc thêm vào, "và là một đầu bếp tài giỏi."

"Cô gái yêu quý của tôi, cô biết là tôi không bao giờ có ý -"

"Tôi biết, Leticia, nhưng lý lẽ ấy không vững."

"Tôi có thể nấu ăn," Padji kêu lên, vẫn nhìn Amanda đầy xúc động, hai tay hắn giờ khoanh lại thỉnh cầu. "Tôi là một đầu bếp xuất chúng, ngay cả món ăn Anh." Hắn khởi động một danh sách những thành tựu sành ăn của hắn, cho đến nghệ thuật luộc trứng lòng đào.

"Tôi xin lỗi," Amanda nhẹ nhàng nói. "Thực lòng, bởi vì tôi sẽ nhớ anh lắm. Nhưng ngay cả khi chúng tôi có thể sắp xếp được – mà điều đó tôi biết là không thể - việc mang anh đi vừa cực kỳ không khôn ngoan lại vừa không hay với anh chút nào. Đây là quê hương anh. Anh sẽ ghét nước Anh. Nó lạnh lẽo và ẩm thấp, và nhiều người sẽ đối xử với anh không tốt bởi anh là người ngoại quốc và da anh sẫm màu."

"Tôi sẽ bị khinh miệt," hắn nói. "Tôi sẽ sống như một kẻ tiện dân, một con hủi. Nhưng tôi sẽ trung thành phục vụ cô. Và bà chủ của tôi sẽ không tống đầy bọ cạp vào miệng tôi và -"

"Trời ơi, nhưng mà anh có tưởng tượng ghê rợn nhất đó, Padji. Ôi, anh có đứng lên không? Anh đang nghĩ gì vậy hả, cứ hèn hạ theo cách ấy, một người đàn ông to lớn khỏe mạnh như anh – và ở tuổi anh nữa."

Padji đứng dậy. "Vậy cô sẽ mang tôi đi cùng?"

Amanda thở dài. "Tàu sẽ giương buồm ngày mai. Để sắp xếp chuyến đi vào phút chót cần rất nhiều tiền và tầm ảnh hưởng. Đó có nghĩa là anh trai tôi phải sắp xếp, và tôi chắc chắn là anh tôi không làm."

"Nhưng nếu có thể sắp xếp được, cô sẽ để tôi phục vụ cô chứ?"

"Không thể được," cô đáp, mắt cô đu đưa từ người Ấn Độ khổng lồ sang bà Gales. "Roderick sẽ không bao giờ cho phép điều đó, huống gì đến giúp."

"Đừng sợ, cô chủ. Ôi cô xinh đẹp và đầy lòng trắc ẩn, đôi mắt cô cháy sáng những ngọn lửa vàng và -"

"Padji, anh phải-"

"Ngày mai, tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện, và ngày mai tôi sẽ bắt đầu một cuộc đời mới như một người nô lệ đáng yêu của cô."

Như quên mất sự phản đối kịch liệt của bà Gales và sự lừng khừng của cô, Padji bắt đầu một bài diễn văn về hàng nghìn cách hắn sẽ phục vụ cô chủ mới. Hắn mới chỉ bắt đầu bay vút lên chiều cao không tưởng của lòng hy sinh – đánh chén những con ruồi tưởng như theo cách nào đó lại cần thiết cho sự hầu hạ được lòng chủ– thì tiếng cỗ xe nhà Cavencourt vang lên trước cổng. Padji nhanh chóng trườn ra ngoài cửa sổ và thoát xuống vườn.