Nâng Cốc Nói Chuyện Dưỡng Ngô

Chương 42: Điều nàng nghĩ, cũng là điều ta muốn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Một cây chổi thật lớn."
Bị lời này của nàng chọc cười, Chu Thanh Ngô che miệng phụt cười lên tiếng.
Mạnh Sơ Hi chính mình cũng nở nụ cười, không chờ Chu Thanh Ngô đi xuống, nàng liền nhảy xuống dốc núi, đem cây nấm chổi kia hái lên. Lần này đi, ánh mắt nàng vừa nhìn, đã phát hiện bên cạnh còn có hai cây nấm khác.
"Đây thật là kinh hỉ lớn, nấm chổi vị giòn nộn, rất tốt, một cây như vậy phân lượng còn không nhỏ."
Chu Thanh Ngô duỗi tay điệu bộ: Trở về xào cho ngươi ăn.
Mạnh Sơ Hi nuốt hạ nước miếng: "Cũng không thể nói nữa, sắp chảy nước miếng."
Chu Thanh Ngô bị nàng trêu đến cười không ngừng, hai người dọc theo mảnh rừng núi này tìm một vòng, thu hoạch không ít, nhiều nhất chính là nấm mối, nấm thông vàng tươi đặc biệt hợp lòng người. Đợt nấm này vừa mới nhú, hái được nhiều cũng vô pháp mang đi bán, chỉ có thể để trong nhà ăn.
Dẹp đường trở về nhà, Mạnh Sơ Hi cố ý đi nhìn xem cây Thứ long bao, mặt trên mới mọc một chút mầm, hiện tại còn không thể hái, phỏng chừng qua một đoạn thời gian liền có thể thu hoạch.
[Thứ long bao: loài cây giống như thanh long]


Chu Thanh Ngô thấy nàng đặc biệt tới nhìn cái này, chỉ vào mầm non xám xịt trước mắt, có chút khó có thể tin mà khoa tay múa chân: Thứ này còn có thể ăn?
Mạnh Sơ Hi gật đầu: "Thanh Ngô không ăn qua sao?"
Chu Thanh Ngô lắc đầu, nàng trước kia đốn củi từng gặp qua không ít trái của loài cây này, nhưng nó cả người mọc gai nhọn, nàng mỗi lần đều phải cách nó thật xa, gặp phải nó chặn đường liền trực tiếp một đao chém rớt, nơi nào nghĩ tới có thể ăn.
Mạnh Sơ Hi hướng nàng giải thích nói: "Chồi non của Thứ long bao có thể ăn, chờ nó mọc ra tới còn không có nẩy nở liền hái xuống, sau khi phơi khô dùng xào thịt, đặc biệt ăn ngon, ngươi nhất định sẽ thích, ta vốn tưởng rằng nơi này thiên nhiên hậu đãi, ngươi hẳn là ăn qua rất nhiều thứ, lại không ngờ ngươi còn không biết món này."
Chu Thanh Ngô có chút ngượng ngùng: Ta biết đến đều là người khác dạy cho ta, hiểu biết không nhiều lắm.
Người trong thôn căn bản không giao tiếp nhiều với Chu Thanh Ngô, quanh năm suốt tháng nàng đều phải hướng trên núi chạy, liền dựa vào núi rừng sống qua ngày, bọn họ rất nhiều người lo lắng nàng biết được những thứ này, cũng liền không tới phiên bọn họ thu hoạch. Thế cho nên trừ bỏ Lưu thẩm, cơ bản không ai sẽ nói cho nàng biết những sản vật có thể ăn trong núi.
Mạnh Sơ Hi nghe xong cũng đoán được, duỗi tay nhéo nhéo tay nàng, Mạnh Sơ Hi cười nói: "Ta đã biết, khẳng định là Thanh Ngô nhà ta quá thông minh, lại cần mẫn như vậy, bọn họ không dám để ngươi biết quá nhiều."
Chu Thanh Ngô nghiêng đầu nhìn nàng, theo sau cúi đầu nhấp miệng cười nhẹ, Mạnh Sơ Hi lại bồi thêm một câu: "Về sau ta liền mang theo ngươi đem ngọn núi này ăn một vòng, sau đó lại nỗ lực kiếm tiền, làm chúng ta áo cơm vô ưu."
Hai người vừa nói vừa đi về phía chân núi, nơi này địa thế cao, cây cối xung quanh lại thấp, phóng mắt nhìn lại chính là cảm giác như một ngọn núi nhỏ. Chu Thanh Ngô cùng Mạnh Sơ Hi đều không phải sóng vai đi tới, mà là hơn kém nhau nửa bước chân, bởi vậy Chu Thanh Ngô không cần quay đầu liền có thể nhìn thấy nàng ấy rất rõ ràng. Nàng nhìn trước mắt hết thảy, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy kích động, nàng hoảng hốt cảm thấy cuộc sống mà nàng mơ ước gần trong gang tấc.
Người trong thôn tự nhiên cũng không bỏ qua những trân phẩm mỹ vị mà họ biết được, trên đường trở về Mạnh Sơ Hi gặp được mấy thôn phụ cũng vừa hái nấm xong, trong đó liền có Lâm thị cùng Thường thị. Mạnh Sơ Hi nhớ rõ hai người này, lập tức đi ở bên ngoài che chắn Chu Thanh Ngô, vẻ mặt cũng có chút lãnh đạm.
Từ lúc xảy ra sự kiện kia, Thường thị cũng biết Mạnh Sơ Hi không dễ chọc, nàng hộ Chu Thanh Ngô lại hộ vô cùng, cho nên mấy tháng qua Thường thị ngoài việc ở sau lưng cùng vài thôn phụ nói xấu Chu Thanh Ngô, cũng không có giáp mặt làm khó dễ.
Lâm thị lại không giống, bà ta mồm mép khét tiếng, trong thôn trừ bỏ Diệp thị vợ của thôn trưởng, không có người so Lâm thị lợi hại hơn. Bà ta lòng dạ nhỏ nhen, những oán hận đối cha mẹ Chu Thanh Ngô đều phát tiết ở trên người nàng, tuy rằng sẽ không cố tình hại nàng, nhưng châm chọc nói móc mỗi lần đều không thể thiếu.
"Ồ, hai người các ngươi thật lợi hại, xung quanh ngọn núi này đều bị các ngươi hái sạch đi, không phải gốc Hà Thủ Ô kia bán được rất nhiều ngân lượng sao? Các ngươi còn tham lam đến mức đồ tốt gì ở nơi này đều hận không thể đoạt?"
Bà ta vừa nói vừa liếc nhìn vào trong sọt của Chu Thanh Ngô, phát hiện bên trong phân lượng không ít, trong lòng càng thêm không dễ chịu. Năm trước mùa nấm hương về liền để cho hai nha đầu chết tiệt này chiếm tiện nghi, năm nay mùa nấm thông vừa mới bắt đầu, liền như vậy gấp không chờ nổi.
Mạnh Sơ Hi nghiêng liếc bà ta một cái, trong lạnh lùng mang theo tia chán ghét. Có nàng tại đây Lâm thị còn như thế, không biết phía trước bà ta còn khi dễ Chu Thanh Ngô đến mức độ nào.
Một tiểu cô nương số khổ không thể nói, Lâm thị như vậy đơn phương châm chọc nàng, lại có thể đạt được lạc thú biến thái gì? Bà ta làm sao liền không thuận theo không buông tha.
Nghe Lâm thị nói xong, Mạnh Sơ Hi không giận phản cười, xem xét trong sọt bà ta, cười nói: "Ý của Lâm thẩm chính là, chúng ta không nên làm gì, cả ngày ở nhà ham ăn biếng làm, như vậy mới có thể để ngươi đoạt đến càng nhiều thứ tốt, là ta không hiểu chuyện."
Nói xong Mạnh Sơ Hi lại nhìn mấy thôn phụ đi cùng Lâm thị: "Bất quá xem ra cũng không chỉ có chúng ta làm Lâm thẩm khó chịu, chúng ta ở Tây Sơn nhặt được một ít nấm, ngươi đều nhìn không được nói chúng ta lòng tham, vậy mấy vị đại thẩm cùng ngươi ở Đông Sơn thu hoạch này đó, còn không phải bị ngươi...."
Nàng nói một nửa lại chạy nhanh ngậm miệng, tựa hồ mới phản ứng kịp chính mình nói sai rồi.
Mấy thôn phụ đi cùng Lâm thị lập tức có chút xấu hổ, trên mặt Lâm thị càng không nhịn được: "Ngươi đừng ở chỗ này châm ngòi ly gián, ta khi nào nói, ta cùng mấy vị đại thẩm đây đều bằng bản lĩnh vất vả nhặt được, núi này cũng không phải nhà ta, ta làm sao có thể nghĩ như vậy."
"Vậy sao, cho nên vừa rồi Lâm thẩm chính là thuận miệng nói giỡn thôi, đúng không. Rốt cuộc Tây Sơn này không phải nhà của bà, ta cùng Thanh Ngô bằng sức lực chính mình nhặt được sản vật, ta tin rằng Lâm thẩm cũng sẽ không ăn no rửng mỡ mà đi ăn thua này đó." 
Lâm thị nào biết đâu rằng Mạnh Sơ Hi miệng lưỡi sắc bén như vậy, hơn nữa lời của nàng nói ra đều tức chết người không đền mạng, lại là ôn thanh lời nói nhỏ nhẹ, mặt mang tươi cười, càng làm bà ta một hơi bị nghẹn trong cổ họng.
Mạnh Sơ Hi đối Lâm thị không chút khách khí, nhưng cũng không muốn đắc tội những người khác, lập tức khẽ cười nói: "Ta còn nói Đông Sơn bên kia nấm không nhiều lắm, không ngờ vẫn là chư vị thẩm thẩm tẩu tử kinh nghiệm phong phú, đoàn người cùng nhau đi nhặt đều có thể được đến nhiều như vậy. Trở về dùng để nấu canh, xào thịt khẳng định là nhất tuyệt, người trong nhà lại có lộc ăn."
Duỗi tay không đánh người gương mặt tươi cười, hơn nữa nói thật Mạnh Sơ Hi rất đẹp, vẻ đẹp của nàng không tục mị tinh xảo, cũng không hề giống người ta đồn nàng là thiếp thất của nhà giàu chạy trốn. Nàng tướng mạo tốt, khí chất cũng độc đáo, có phong độ trí thức rồi lại hiểu lễ tiết. Cho dù vừa rồi cùng Lâm thị trào phúng, nàng thoạt nhìn như cũ bình tĩnh, cặp mắt kia tựa hồ biết được rất nhiều chuyện, có một loại thong dong cùng đạm nhiên mà nữ nhân khác khó có được.
Gặp được người như nàng, rất khó không sinh ra hảo cảm. Trong thôn các nam nhân tuy rằng không tránh được nhiều nhìn nàng vài lần, nhưng nàng cũng không tiếp xúc, biết tiến lui giữ quy củ, cũng không làm mấy thôn phụ kia ghen ghét. Nghe xong lời này của nàng, thoải mái lại tự nhiên, lập tức bọn họ cũng đều nở nụ cười. Trừ bỏ Lâm thị cùng Thường thị, mới vừa rồi bầu không khí khiến mấy thôn phụ kia xấu hổ tức khắc tản ra.
Mà Mạnh Sơ Hi cũng không muốn phí thời gian cùng hai người kia đấu võ mồm, nắm tay Chu Thanh Ngô liền đi về nhà. Lúc các nàng đi ngang qua, Lâm thị lại thoáng nhìn trong sọt trúc của Mạnh Sơ Hi, trừ bỏ một ít nấm rừng bà ta biết được, còn có rất nhiều nấm đầu rắn, theo mọi người đồn chính là nấm độc. Bà ta lập tức thiếu chút nữa há mồm cười nhạo, rồi lại nghĩ đến cái gì, âm thầm phỉ nhổ thấp thấp nói: "Xứng đáng, thật là quỷ chết đói đầu thai, loại đồ vật này đều không buông tha, không chừng độc chết!"
Nấm hái về phải nhanh rửa sạch, để trong rổ lâu sẽ héo, những cây nấm to và bị dập đều phải sớm ăn.
Chiều nay liền có thể dùng một ít nấu canh cùng xào, bữa ăn này liền là một đốn mỹ vị.
Trong nhà còn có hai quả trứng gà, Mạnh Sơ Hi phát hiện món này dinh dưỡng tốt mà giá lại rẻ, hai văn tiền một quả trứng, còn không tính gánh nặng.
Hơn nữa Lưu thẩm vừa cho các nàng một mớ ngọn rau đậu, súp rau đậu nấm rừng cũng là một món đồ ăn tuyệt hảo. Hơi chút tính toán, chiều nay đồ ăn liền không thiếu, mỡ heo còn có một ít, có thể dùng để xào rau xanh.
Mấy ngày nay lên núi vất vả, trừ bỏ sinh nhật Chu Thanh Ngô các nàng có bữa ăn đầy đủ chút, thời điểm khác đều là bánh ngũ cốc cùng dưa muối, đơn giản mộc mạc. Lần này lên núi hái được chút đồ tốt, Chu Thanh Ngô cố ý cấp Mạnh Sơ Hi làm bữa cơm ngon.
Ngọn rau đậu đã rửa sạch sẽ, mềm và xanh tươi, chờ đến nước canh nấm rừng sôi trào, thừa dịp mùi hương mê người bốc lên liền đem ngọn rau đậu chần qua, màu xanh non của ngọn đậu lúc này càng thêm tươi sáng, cùng canh nấm rừng hòa lẫn đặc sệt tiên hương, múc ra ngoài chính là một tô canh nóng hổi mê người.
Hai món ăn đều là rau cải màu xanh lục, nhưng có nấm rừng trong đó, ăn ngon và dinh dưỡng nhiều hơn so với thịt. Canh ngọn đậu nấm rừng hương thơm phác mũi, Mạnh Sơ Hi nhìn canh liền có thể tưởng tượng cái loại này tươi ngon, nước miếng đều khống chế không được.
Chu Thanh Ngô xới cơm cho nàng, lại lấy thìa múc một chén canh, kẹp theo vài miếng ngọn rau đậu, màu xanh tươi sáng khá ngon miệng.


Bất chấp ăn cơm trước, Mạnh Sơ Hi bưng lên chén uống một ngụm canh, nồng đậm tiên hương nước canh quả thực là trải nghiệm vị giác tuyệt đỉnh nơi đầu lưỡi, nấm rừng mang đến tươi ngọt mà không một loại gia vị hiện đại nào sánh bằng, không kích thích cũng không chán ngấy, làm người khó quên. Sau khi nấm được nấu chín lại mang theo một cổ sảng giòn, vị tươi non một chút cũng chưa xói mòn, thật sự khiến người thỏa mãn.
Đồ ăn mang cho nhân loại không chỉ có cảm giác no bụng, món ăn mỹ diệu sẽ làm người sung sướng hạnh phúc, mà giờ phút này Chu Thanh Ngô hưởng thụ không chỉ có đồ ăn mang cho nàng hạnh phúc, còn có nữ nhân ngồi đối diện nàng.
Nhìn Mạnh Sơ Hi ăn thỏa mãn thơm ngọt, kia một phần hạnh phúc liền thành hai phần, một phần để lại cho Mạnh Sơ Hi, một phần khác rất khẳng khái mà cho nàng. Chu Thanh Ngô cúi đầu, thỏa mãn mà cười, đây là bí mật của nàng, ai cũng không biết nàng hiện giờ lại nhận được món quà hậu hĩnh như vậy.
Mạnh Sơ Hi cũng đang lưu ý tiểu cô nương, thấy nàng ấy cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, bất quá, lúc cúi đầu cũng không giấu được đôi má lúm đồng tiền đáng yêu kia, phảng phất đang nhưỡng mật, khiến người nhìn thấy đều thấm ngọt.
Trưởng thành đến tuổi này, nhưng bởi vì nguyên nhân gia đình, Mạnh Sơ Hi rất ít giao lưu với bạn bè cùng lứa tuổi, không nói qua luyến ái, cũng không có huynh đệ tỷ muội, sau rất nhiều năm, nàng ở thời không này lại gặp được một nữ tử như vậy, lần đầu nhấm nháp đến tư vị hạnh phúc bởi vì nhìn thấy người khác vui sướng, cũng là lần đầu nàng không cảm thấy bất an vì cảm xúc của người khác, thật tốt.
Chu Thanh Ngô nhận thấy được Mạnh Sơ Hi đang nhìn mình, nhịn một hồi cuối cùng vẫn là nâng đầu nhìn lại. Đôi mắt Mạnh Sơ Hi ôn nhu đến phảng phất tích ra nước, liền như vậy ấm áp sủng nịch nhìn nàng, ngay lập tức trêu chọc đến trái tim Chu Thanh Ngô, khiến tim nàng lại bắt đầu loạn nhảy.
"Đừng chỉ cúi đầu ăn cơm, ăn thêm một chút đồ ăn." Mạnh Sơ Hi thấy nàng ấy nhìn chằm chằm chính mình, đôi má lúm đồng tiền kia dường như thẹn thùng mà giấu đi, lỗ tai lại đỏ lên, nàng có chút nhịn không được, cầm đôi đũa gắp một ít ngọn rau đậu cho Chu Thanh Ngô, tiểu cô nương ăn nhiều rau xanh mới tốt.
Chu Thanh Ngô rất ít ăn ngọn rau đậu, phần lớn thôn dân cảm thấy ngọn đậu ăn không ngon, bất quá Lưu thẩm rất thích dùng rau này nấu canh, mỗi lần đều hái không ít ngọn đậu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thu hoạch trái. Ngọn đậu tươi cùng giòn, khi nhập miệng vừa thơm lại mềm, xứng với canh nấm, ăn lên nước canh đôi đầy khoang miệng, càng là tươi ngọt, ăn thật ngon.
Cơm chiều nấu không nhiều lắm, các nàng mỗi người vừa vặn ăn một chén cơm, đem canh ngọn đậu uống xong, cũng đủ ăn đến no căng.
Buổi tối hai người ngủ ở trên giường, Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô thương lượng kế hoạch mấy ngày sau, ngoài đồng cây mạ đã sinh hai mảnh lá, lại qua mấy ngày liền có thể đem phân tro rải lên, bón thúc cho chúng nó.
Nói chuyện ngoài ruộng, Mạnh Sơ Hi lại nghĩ tới ý niệm kia trong lòng, suy xét một chút, Mạnh Sơ Hi vẫn là đem suy tính của mình nói cho Chu Thanh Ngô.
"Thanh Ngô, trước mắt chúng ta vẫn là dựa núi ăn qua ngày, tuy rằng thu hoạch được không ít thứ tốt, nhưng luôn phải xem vận khí. Tuổi chúng ta còn nhỏ, còn không có bảo đảm, trồng hai mẫu ruộng cũng muốn lao tâm lao lực. Trước mắt chúng ta để dành tiền bạc không nhiều lắm, năm nay khẳng định muốn nhiều vất vả tích cóp bạc. Nhưng sau này ta muốn đầu tư tiền vào buôn bán, Chu gia thôn đối với ngươi mà nói cũng không phải một nơi an nhàn, ta cũng không muốn ngươi cả đời sống ở chỗ này."
Tuy rằng vẫn có người đối tốt với các nàng, nhưng phần lớn chính là làm lơ cùng coi khinh, ở chỗ này nàng nhìn không tới Chu Thanh Ngô hạnh phúc, càng nhìn không tới người khác đối nàng ấy tôn trọng. Cho nên nàng nhất định phải làm cuộc sống các nàng càng ngày càng tốt, rời khỏi Chu gia thôn, đi đến trời đất bên ngoài.
Gia cảnh Chu Thanh Ngô không tệ, đều không phải tiểu nữ nhi bình thường ở nông thôn, thời đại này đối nữ tử vốn là hà khắc, Mạnh Sơ Hi chính mình càng không muốn theo quy củ mà thờ chồng dạy con, thủ tam tòng tứ đức, cho nên hết thảy yêu cầu nàng chính mình dốc sức đi làm, hiện giờ Đường triều không khí rộng mở, đã cung cấp khả năng, nàng nhất định phải nắm chắc.
Chu Thanh Ngô không có động tĩnh, trong lòng Mạnh Sơ Hi không khỏi có chút mất mát, chẳng lẽ nàng ấy không đồng ý sao?
Liền ở nàng xoay người muốn đi nhìn nữ nhân bên gối, ngón tay nhỏ nhắn của người kia đã sờ soạng lại đây, sau đó viết lên lòng bàn tay nàng: Tin ngươi, bồi ngươi.
Ngắn ngủn bốn chữ, lại từng nét ở trong lòng Mạnh Sơ Hi nhấc lên sóng gió, nhẫn nại cảm xúc trong lòng, Mạnh Sơ Hi nhẹ giọng nói: "Ngươi không cảm thấy ý tưởng của ta quá dị thường sao?"
Đôi mắt hoa đào của Chu Thanh Ngô nhìn chằm chằm nàng, theo sau ngồi dậy, kéo qua tay nàng ở trong bóng đêm tối tăm tiếp tục viết: Sơ Hi không phải nữ tử tầm thường, điều ngươi nghĩ cũng là điều ta muốn.
Nếu là trước kia, nàng thật sẽ nghĩ Mạnh Sơ Hi ý tưởng quá táo bạo, nhưng bây giờ Mạnh Sơ Hi đã cấp đủ hy vọng cùng dũng khí cho nàng, nghe nàng ấy nói như vậy, nàng thực vui vẻ thực kiêu ngạo, bởi vì người mà nàng yêu có được chí hướng cùng dũng khí, mà không ai trên đời có thể sánh kịp.
---------------------------------