Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 87




Buổi trình diễn thời trang "Bốn mùa hoa nở" của Cố Diệu Ngôn được tổ chức tại phòng triển lãm thuốc trung y. Phòng triển lãm này khá nổi tiếng ở Vân thành, thậm chí là trên toàn quốc, được thành lập và đầu tư bởi một gia tộc trung y, bên trong phòng triển lãm có những bộ sưu tập phong phú và thiết kế cổ kính, mở cửa miễn phí cho công chúng, là thánh địa check in của nhiều người, đặc biệt là sinh viên y khoa.

Tối hôm đó, Trì Noãn và Cố Ninh Tư thay lễ phục ở Hạc Nam Sơn, chuẩn bị đến buổi trình diễn thời trang.

Lễ phục đã được chọn trước đó, Trì Noãn nhấc làn váy ra khỏi phòng thay đồ, Cố Ninh Tư đang tựa người vào tủ trang sức của mình. Nghe thấy động tĩnh, nàng nói với Trì Noãn: "Đến chọn đi."

Trì Noãn bị trang sức của nàng làm cho lóa mắt, chậm chạp nói: "Mình có rồi..."

Cô từ trong túi xách lấy ra một hộp trang sức bằng gỗ, có chút chờ mong và sốt sắng, từ từ mở nó ra trước mặt Cố Ninh Tư.

Bên trong là sợi dây chuyền ngọc lục bảo.

Cố Ninh Tư lấy sợi dây chuyền ra, lẳng lặng nhìn một lúc rồi cong khóe môi nói: "Rất đẹp."

... Cố Ninh Tư không nhớ đây là di vật mà mẹ để lại cho nàng sao?

Nhìn vào gương, Cố Ninh Tư đang đeo dây chuyền cho Trì Noãn. Ngọc lục bảo trong trẻo như nước càng tôn lên làn da trắng nõn xinh đẹp của Trì Noãn.

Cố Ninh Tư ôm lấy vai Trì Noãn, nhẹ giọng nói: "Rất hợp với cậu."

Trì Noãn nhìn vào ánh mắt của Cố Ninh Tư trong gương: "... Cảm ơn."

Cố Ninh Tư vòng tay qua người Trì Noãn, ôm chặt cô vào lòng.

Nhìn bóng dáng hai người ôm nhau trong gương, Cố Ninh Tư hồi lâu không nói gì.

...

Cố Diệu Ngôn lấy chủ đề là "Bốn mùa hoa nở", tương ứng với bốn mùa xuân hạ thu đông, lấy hình dáng của hoa ẩn dụ cho vẻ đẹp của người phụ nữ, toát lên mị lực và khí chất của người con gái ở nhiều độ tuổi khác nhau.

Trì Noãn cùng Cố Ninh Tư ngồi xuống vị trí xem tốt nhất, phần "Xuân" mở đầu bằng tiếng sáo trúc linh động, các người mẫu uyển chuyển bước lên sàn catwalk.

Giống như những bông hoa mùa xuân rực rỡ, tuổi thiếu nữ vô tư và ngây thơ. Ánh đèn thi thoảng chiếu lên những hình ảnh thú vị như cá bơi lội, lá sen, Trì Noãn say mê dõi theo.

Cố Diệu Ngôn đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, điều này không chỉ thể hiện qua những cổ phục mà chị thiết kế, mà Trì Noãn còn đặc biệt quan sát được, móng tay của mỗi người mẫu đều được phủ một lớp nước ép cánh hoa, chi tiết nhỏ này thực sự đã tạo thêm điểm nhấn.

Tiếng sáo trúc dần mờ xa, "Xuân" qua đi, dàn hợp tấu hạc cầm từ từ mở ra bức màn "Hạ".

Hoa mùa hè nở rộ, người mẫu đầu tiên lên sàn mặc một chiếc váy cưới đỏ tinh xảo, khi nàng bước đi, tà váy xòe ra như những gợn sóng.

Nàng lấy chiếc quạt tròn che mặt, e thẹn chậm bước về phía trước sân khấu, rồi quạt tròn hạ xuống, lộ ra một đôi mắt sáng ngời.

Khán giả đều đồng loạt vỗ tay.

Trì Noãn nhìn người mẫu che nửa mặt trên sân khấu, luôn cảm thấy như đã từng gặp qua.

"Trì Noãn." Cố Ninh Tư thì thầm bên tai cô.

Trì Noãn: "Hả?"

Cố Ninh Tư: "Điện thoại."

Điện thoại ở chế độ im lặng, màn hình sáng lên, là Đỗ Mẫn gọi tới.

"Mình ra ngoài nghe điện thoại." Trì Noãn nói với Cố Ninh Tư.

Cố Ninh Tư gật đầu.

Sau khi ra khỏi buổi trình diễn thời trang, Trì Noãn bắt máy, liền nghe Đỗ Mẫn ở đầu bên kia cao giọng nói: "Noãn Noãn! Chia sẻ với cậu nè! Đã quyết định rồi, sáng mai mình và Chu Đạt Mậu sẽ đi lĩnh chứng! Mình thật sự đã gả đi rồi..."

Tiếp đó là giọng của Chu Đạt Mậu: "Bây giờ tụi mình ai về nhà nấy để tìm hộ khẩu!"

Vừa nghe thấy giọng bọn họ, Trì Noãn liền không khỏi mỉm cười: "Chúc mừng các cậu, ngày mai đã chính thức là người có gia đình rồi."

Đỗ Mẫn kích động đến nghẹn ngào: "Đêm nay mình sẽ không ngủ được mất."

Trì Noãn cười trêu chọc nàng: "Còn mấy ngày nữa là đám cưới rồi, đến lúc đó lại mất ngủ à?"

"... Đương nhiên rồi!" Đỗ Mẫn vừa khóc vừa cười, "Ngày mai cùng ăn tối đi! Đừng quan tâm Cố Ninh Tư bận rộn bao nhiêu, cậu cũng nhất định nhất định phải sắp xếp thời gian, biết không?"

Trì Noãn đồng ý: "Được rồi, mình hứa."

Đỗ Mẫn nói: "Đây là thời khắc lan truyền hạnh phúc, mình muốn những người bạn tốt của mình cũng được hạnh phúc như vậy–––– Đúng rồi đúng rồi, mình còn phải liên lạc với Triệu Tinh Tinh nữa, lần trước cậu ấy nói là đang nghỉ phép, mình phải hỏi cậu ấy ngày mai có thể đến hay không."

Trì Noãn chưa kịp nói thêm gì thì Đỗ Mẫn đã cúp máy.

Hai bên tình nguyện kết hôn thật tốt...

Trì Noãn cười cười, đang định quay lại buổi trình diễn thời trang thì trước mắt xuất hiện một bóng đỏ. Người mẫu mặc váy cưới đỏ nhìn thấy Trì Noãn, liền sải bước về phía cô.

Không có quạt tròn che mặt, khuôn mặt diễm lệ của đối phương hoàn toàn lộ rõ, từ sâu trong tâm trí Trì Noãn bỗng hiện ra một cái tên.

... Thang Tư Như?

Tuy rằng trang điểm đậm, nhưng những đường nét trên khuôn mặt, thật sự rất giống Thang Tư Như trong ký ức của cô.

Người mẫu không nói lời nào nắm lấy cánh tay Trì Noãn, kéo cô về hướng ngược lại buổi trình diễn thời trang.

Nàng ta dùng rất nhiều lực, Trì Noãn có chút đau, liền giãy giụa nói: "Cô là Thang Tư Như...? Buông ra."

Động tĩnh của hai người hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, Thang Tư Như quay đầu nói: "Cô không muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao bác Thừa lại đột nhiên biết chuyện của cô và A Ninh sao?"

"..." Trì Noãn ngừng giãy giụa, "Là cô?"

Thang Tư Như cười lạnh nói: "Là tôi."

Hai người đi dọc theo hành lang, hướng về phía đông khu triển lãm.

Vì buổi trình diễn thời trang lần này của Cố Diệu Ngôn, phòng triển lãm đã đóng cửa nửa tháng, nhường khu vực phía tây cho chị sắp xếp. Lúc này, khu phía đông chứa đầy những bộ sưu tập từ khu phía tây chuyển tới.

Trong khu triển lãm chỉ có dải đèn báo trên mặt đất được bật sáng, xa xa truyền tới tiếng trống ở khu phía tây, ngắt quãng và mơ hồ.

Hai người đứng ở cửa khu triển lãm, Trì Noãn kìm nén cơn giận, chất vấn Thang Tư Như: "Rốt cuộc năm đó cô đã làm gì?"

"Đã mở đầu như vậy rồi thì tôi cũng không ngại nói cho cô biết." Thang Tư Như ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Mùng 1 Tết năm ấy, Cố Ninh Tư vừa đi, tôi liền đáp chuyến bay sau cậu ấy và theo cậu ấy tới Vân thành, tôi muốn cho cậu ấy kinh hỉ, ai ngờ cậu ấy vốn không có ở nhà! Tôi chờ đợi một đêm, ngày hôm sau hai người cùng xuất hiện, đều không coi ai ra gì, tôi chụp nhiều ảnh của hai người như vậy mà cũng không phát hiện! Tôi không muốn làm quá lên như vậy, tôi đã cho cơ hội, chỉ cần A Ninh có thể kịp thời buông tay, tôi sẽ xóa hết toàn bộ ảnh chụp, tuyệt đối sẽ không gửi cho bác Thừa! –––– Nhưng mà tôi gọi cho A Ninh nhiều cuộc điện thoại như vậy, cậu ấy đều không bắt máy! Có phải là cô cố ý khiến cậu ấy phớt lờ tôi hay không? Khi đó tôi đang đứng ngoài sân, còn hai người đang làm cái gì? Lời ngon tiếng ngọt?"

Là Thang Tư Như gửi ảnh của họ cho ba Cố Ninh Tư! Cho nên khi Cố Ninh Tư trở về phía bắc, vừa xuống máy bay liền gặp tài xế của ông ấy. Là Thang Tư Như châm ngòi, sau đó, cô và Cố Ninh Tư xa cách ròng rã 6 năm!

Lồ ng ngực Trì Noãn phập phồng liên tục, gằn từng chữ một: "Tại sao cô lại làm vậy hả?"

"Cô không hiểu tại sao à?" Thang Tư Như kích động nói, "Còn có thể là tại sao? Tôi... Tôi ở bên A Ninh nhiều năm như vậy, tôi yêu cậu ấy! Còn cô, cô dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì mà cướp cậu ấy đi!? Cô căn bản không xứng!"

Trì Noãn tức giận đến toàn thân run rẩy, khóe mắt cũng đỏ hoe: "Cố Ninh Tư bị biệt giam, tinh thần suy sụp, nhảy lầu, tai nạn xe, mất trí nhớ, rối loạn cảm xúc... Cô có nhìn thấy những dằn vặt mà cậu ấy phải chịu trong bao năm qua hay không? –––– Thang Tư Như! Cô gọi đây là yêu sao!? Đừng nhân danh tình yêu bao che cho sự ích kỷ của cô! Cô chỉ là ích kỷ muốn độc chiếm cậu ấy, cô chưa bao giờ suy nghĩ cho cậu ấy!"

"Kể từ khi ở nhà trẻ, trong tim trong mắt tôi đều là A Ninh, trên đời này không ai yêu cậu ấy hơn tôi! Tôi muốn độc chiếm cậu ấy thì có gì sai!?" Thang Tư Như sắc bén nói, "Những chuyện cô nói không phải do tôi gây ra, mà tất cả là tại cô! Chính cô đã hại A Ninh! Cô–––– Cô mới là kẻ ích kỷ độc ác! Là cô dụ dỗ A Ninh! Cô đã kéo cậu ấy vào con đường cũ của dì Cố! Tất cả là tại cô, Trì Noãn! Rõ ràng là cô, là cô đã hủy hoại A Ninh!!"

Vẻ giận dữ của Trì Noãn hơi thu lại: "... Cô có ý gì?"

Thang Tư Như: "Đúng vậy! Lận giáo sư mà dì Cố thích, là một phụ nữ! Thừa gia giữ kín như bưng, nhưng vẫn có người biết được, bác Thừa bị một người phụ nữ đội nón xanh! Làm sao bác ấy có thể chấp nhận chuyện A Ninh cũng thích con gái!! Tôi đã mang theo cái gông xiềng này, từ trước đến nay chỉ dám lấy thân phận bạn bè để ở bên A Ninh, không dám vượt quá giới hạn, không dám tùy ý, chỉ sợ chọc giận bác Thừa, đến cuối cùng sẽ không còn cơ hội gặp mặt A Ninh nữa!!"

Trì Noãn chấn động trong lòng, chẳng trách! Chẳng trách! Cố Diệu Ngôn nói rất mơ hồ, cô chưa từng suy nghĩ theo chiều hướng này, Thang Tư Như nói như thế... Chẳng lẽ đây chính là lý do khiến ba Cố Ninh Tư phản ứng mạnh mẽ đến vậy đối với tình cảm của các cô...? Lận giáo sư? Lận? Trì Noãn nhớ Cố Diệu Ngôn từng nói Cố Ninh Tư thân thiết với Lận gia ở nước ngoài, ba của nàng bởi vì vậy mà càng thêm sầu não uất ức... Lận tổng của Spider và vị Lận giáo sư này, là họ hàng sao?

"Cô đã phá hỏng tất cả!" Thang Tư Như điên cuồng đẩy Trì Noãn, "A Ninh không thể thích con gái được, rốt cuộc cô có hiểu hay không? Nếu như cậu ấy có thể, vậy tại sao người đó không phải là tôi! Người đó chỉ có thể là tôi!"

Trì Noãn bị Thang Tư Như đẩy vào trong phòng triển lãm, Thang Tư Như nức nở nói: "Tại sao lại để tôi gặp lại cô chứ? Sao cô lại bám dai như đỉa vậy hả? Sáu năm trước hại A Ninh chưa đủ, hiện tại lại muốn xuất hiện...? Cô buông tha cho A Ninh đi! Rời xa cậu ấy đi! Tôi có thể cho cô, cô muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý rời xa cậu ấy đây?"

Thang Tư Như mặc váy cưới đỏ tượng trưng cho hạnh phúc của người phụ nữ, nhưng khuôn mặt nàng ta lại đẫm nước mắt, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng trách.

Trì Noãn nhìn Thang Tư Như, hồi lâu mới nói: "Tôi sẽ không rời xa cậu ấy."

Trì Noãn bước ra khỏi phòng triển lãm, cô không có ý định tranh cãi với Thang Tư Như, những chuyện đã xảy ra là không thể cứu vãn được, may thay, Cố Ninh Tư đã trở về.

Ai ngờ Thang Tư Như lại ngăn cô lại: "Cô không được đi! Cô đồng ý với tôi! Cô sẽ rời xa A Ninh! Cô sẽ rời xa cậu ấy ngay lập tức!"

Trì Noãn nói: "Tôi sẽ không rời xa cậu ấy, tôi cũng không thể rời xa cậu ấy."

Thang Tư Như uất hận trừng mắt nhìn Trì Noãn, đột nhiên chú ý đến sợi dây chuyền trên cổ cô, lạnh giọng nói: "Đây là A Ninh đưa cho cô?"

Nàng ta bất ngờ đưa tay ra, giật lấy sợi dây chuyền kéo xuống: "Đây là đồ dì Cố để lại cho A Ninh, cô không có tư cách đeo!"

Cổ bị kéo xuống như vậy, Trì Noãn đau đến choáng váng, vội vàng bảo vệ sợi dây chuyền. Điện thoại bị hất văng, cô cũng không thèm nhặt lên: "Thang Tư Như! Nếu cô biết đây là di vật thì đừng có làm hỏng nó!"

Thang Tư Như nhất thời không kéo ra được, liền nghiến răng đẩy Trì Noãn một cái thật mạnh! Bên cạnh là giá trưng bày được chuyển tới từ khu phía tây, mỗi một ô đều có những lọ thuốc cổ. Cú va chạm của Trì Noãn khiến giá khẽ rung lên, những lọ thuốc trên đó cũng lảo đảo bên mép.

Trì Noãn không để ý cơn đau trên vai, vội vàng đỡ lấy giá và ổn định lọ thuốc.

Nguồn sáng trước mắt phút chốc vụt tắt, Trì Noãn đột nhiên quay đầu lại, cửa điện tử của khu triển lãm đã đóng kín.

Cô bị Thang Tư Như nhốt trong khu triển lãm phía đông.