Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 67




Tuần mới đã đến, Trì Noãn không có ý định đi làm, trong đầu toàn nghĩ về thứ bảy sắp tới.

Chiều thứ sáu, Triệu Tinh Tinh gọi điện cho Trì Noãn. Nàng đang đi công tác, công tác xong liền có thể ở lại Vân thành. Sau khi tốt nghiệp, nàng làm việc ở tỉnh khác, đã mấy tháng không gặp các bạn học, ồn ào hẹn mọi người tối nay ở quán thịt nướng, nhất định phải giữ liên lạc để hâm nóng cảm tình.

Lúc này thần kinh Trì Noãn đang rất căng thẳng vì cuộc phỏng vấn ngày mai. Cô điên cuồng muốn gặp Cố Ninh Tư, nhưng gặp rồi thì có thể nói gì đây? Cố Ninh Tư đã quên cô, muôn vàn tâm tư trong vô số ngày đêm đã không thể nói với nàng nữa rồi.

Chân tâm chờ đợi của cô, sẽ không thể nhận lại bất kỳ hồi đáp nào.

Trì Noãn không chắc nếu đối mặt với Cố Ninh Tư, cảm xúc của cô có hoàn toàn bị mất khống chế hay không.

Lời mời của Triệu Tinh Tinh rất đúng lúc, Trì Noãn đang rất cần một thứ gì đó có thể dời đi sự chú ý của cô.

Khi cô đến quán thịt nướng, những lát thịt lợn đã được đặt lên vỉ nướng, Đỗ Mẫn gọi cô: "Trì lão sư, mau mau, Từ Đan sắp ăn sạch bàn thịt này rồi."

Chu Đạt Mậu cười nói: "Cái gì mà "Trì lão sư" chứ, sắp là "Trợ lý Trì" rồi, mau mau mau, chúng ta kính "Trợ lý Trì" một ly nào."

Những người khác lần lượt phụ họa, bầu không khí lập tức trở nên sôi nổi, mọi người đều giơ cốc lớn lên, Trì Noãn cũng nâng ly, năm người cụng ly xong, cô dứt khoát uống một ngụm lớn.

"... Cậu kiềm chế một chút, tửu lượng không cao, uống sẽ dễ say, chẳng phải lát nữa còn phải đi đón Tiểu Ngô Đồng sao?" Đỗ Mẫn ngồi gần nhất vỗ vỗ lưng Trì Noãn. Rượu ở đây là do chính tay ông chủ pha, là hàng độc quyền, mùi thơm dễ uống nhưng cũng dễ say.

"Ừm, uống một chút sẽ không sao đâu." Trì Noãn nói.

"Mình vừa nói gì ấy nhỉ?" Triệu Tinh Tinh suy nghĩ một chút, "À đúng rồi, quản lý của mình là thời kỳ siêu cấp mãn kinh..."

Triệu Tinh Tinh phàn nàn rất nhiều về quản lý của nàng.

Từ Đan nghe xong, chỉ cảm thấy thật trẻ con: "Nói cho cậu biết, chuyện gần đây ở trường của Noãn Noãn mới là thứ khiến con người ta nhồi máu cơ tim, nếu không cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đổi việc."

Từ Đan vừa ăn vừa nói, chờ nàng nói xong, quả nhiên Triệu Tinh Tinh đã xù lông: "Đm! Cái trường chó má gì vậy! Người nào người nấy...!!"

Chu Đạt Mậu cũng hiếm khi cảm khái, vỗ vỗ chân nói: "Thời học sinh thì lo lắng cho thành tích, cứ nghĩ trưởng thành rồi thì sẽ tốt lên thôi, ai ngờ sống trong xã hội này lại càng không dễ dàng---- Gần đây cũng không biết là ai cản đường mình, thi thoảng lại nhận được phản hồi ác ý."

Đỗ Mẫn ném đậu phộng vào người anh, nói: "Thôi đi, thời học sinh cũng có thấy cậu lo lắng cho thành tích bao giờ đâu."

Chu Đạt Mậu né tránh, khiêm tốn mỉm cười: "Cái này, thỉnh thoảng vẫn có mà."

Từ Đan đặt bát xuống bàn: "Nào mọi người, hãy nâng ly kính cuộc sống khốn khổ này nào."

...

Nhóm bạn cũ nhiệt tình trò chuyện, Trì Noãn uống hết nửa cốc liền không uống nữa. Cô biết nếu còn uống tiếp thì bản thân sẽ say.

Rượu bia đúng là đồ tốt, chẳng trách ai cũng nói mượn rượu giải sầu. Một lượng vừa phải liền có thể làm tê liệt thần kinh, con người tất nhiên sẽ không cảm thấy lo lắng khó chịu nữa.

Trì Noãn chống cằm, nghe Chu Đạt Mậu kể về một kẻ giả danh đến ăn ở nhà hàng của anh xong thì quay ra bắt bẻ đủ thứ, anh bắt chước rất sống động, mọi người đều cười không ngậm được miệng, Trì Noãn cũng cười, Chu Đạt Mậu đang nói chợt run tay, làm đổ chén nước chấm. Anh luống cuống tay chân đứng dậy, cũng mặc kệ sự bừa bộn trước bàn, tích cực vẫy tay về phía lối vào quán rượu: "---- Ở đây! Ở đây ở đây! Cố Ninh Tư!"

Mọi người đang ăn thịt nướng đều dừng lại, Trì Noãn sửng sốt nửa giây, đột nhiên quay đầu lại.

Dưới ánh đèn rực rỡ của quán rượu, Cố Ninh Tư đứng trước rèm cửa, tóc đen môi đỏ, vẻ mặt lạnh lùng xa cách.

Nghe thấy tên mình, ánh mắt nàng mới có tiêu cự, sau đó bước từng bước về phía bàn của họ.

Mỗi một bước đều giống như đang dẫm lên trái tim Trì Noãn, cô hoảng loạn đến mức đứng ngồi không yên.

Cô cho rằng ngày mai mới có thể gặp nhau, nhưng kiểu gì cũng không ngờ sẽ là tối nay. Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho dù có cồn hỗ trợ, thì tại khoảnh khắc nhìn thấy Cố Ninh Tư cũng không thể làm được gì.

Từ Đan vô cùng kích động: "Này Chu Đạt Mậu! Giấu tụi mình à! Sao cậu có thể mời vị lão phật gia này tới vậy? Chẳng phải nói là mất trí nhớ rồi sao?"

Chu Đạt Mậu vội giải thích: "Mình cũng chỉ thử liên lạc với trợ lý của cậu ấy, trợ lý nói sẽ chuyển lời, cũng không biết rốt cuộc cậu ấy có tới hay không!"

Cố Ninh Tư tới gần, cả năm người đều nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt. Nàng ngồi xuống chiếc ghế trống gần nhất, phát hiện ánh mắt của mọi người vẫn chưa thu lại, khẽ cau mày: "Sao lại nhìn tôi như vậy? Có vấn đề gì à?"

Chu Đạt Mậu vô thức vòng tay qua vai Đỗ Mẫn, cười ha ha mấy tiếng để giảm bớt lúng túng: "Không phải, chỉ là... Chỉ là hơi bất ngờ, không ngờ cậu lại đến... Ha, ha ha."

Cố Ninh Tư nói: "Chẳng phải hôm nay cậu mời tôi đến họp lớp sao?"

Chu Đạt Mậu gật đầu như giã tỏi: "Phải phải phải, quấy rầy cậu rồi."

Ánh mắt Cố Ninh Tư dừng ở cánh tay đang đặt trên vai Đỗ Mẫn của Chu Đạt Mậu: "Hai người ở bên nhau à?"

Nói rồi, nàng lại vô cảm bổ sung một câu: "... Không ngờ."

"..." Chu Đạt Mậu thu tay về, ngoại trừ Trì Noãn ra, vẻ mặt những người còn lại đều có chút vi diệu, sau đó vẫn là Từ Đan lẫm liệt lên tiếng trước, "... Cố Ninh Tư, trước đó cậu hù chết tụi mình rồi, Noãn Noãn nói cậu không nhận ra cậu ấy, tụi mình còn tưởng cậu đã quên mọi người rồi...! Vậy sao ngày đó cậu lại không nhận ra Noãn Noãn thế?"

Kể từ khi Cố Ninh Tư xuất hiện, Trì Noãn đều không rời mắt khỏi nàng. Càng nhìn chằm chằm nàng, nhịp tim đập càng nhanh, những lời mà Từ Đan nói, đều là những lời cô muốn nói.

Cố Ninh Tư nhớ bọn họ, nàng vẫn luôn nhớ, hay là chỉ vừa nhớ ra trong tuần này thôi?

- --- Dù thế nào đi nữa, hiện tại nàng cũng đã nhớ ra bọn họ, bằng không tối nay đã chẳng xuất hiện ở đây.

Quả nhiên, Cố Ninh Tư nói: "Đã quá lâu rồi, lúc xem lý lịch của cậu ta mới nhớ tới chuyện ở Nhất trung."

Ngọn lửa trong lòng Trì Noãn chợt bùng lên, hai mắt sáng như có ánh sao rơi vào. Môi không nhịn được giương lên rồi lại hạ xuống, cô vừa muốn cười, vừa muốn khóc.

Cố Ninh Tư nói nàng nhớ!

Cố Ninh Tư quay đầu nhìn sang Trì Noãn, giọng điệu bình thản nói với mọi người: "Nhớ không nhầm thì ngày đầu tiên tôi chuyển tới, là cậu ta đưa tôi đi lấy sách và đồng phục."

Ánh mắt mà nàng nhìn cô, chẳng khác gì nhìn Đỗ Mẫn và những người khác.

Thì ra là vậy... Cũng đã gần 6 năm trôi qua rồi, khó tránh khỏi nhất thời nhận không ra, chẳng phải đều nói là quý nhân bận rộn sao? Mọi người thoải mái mỉm cười, Từ Đan cao giọng nói: "Nào, chúc mừng chúng ta trùng phùng." Rồi nàng dẫn đầu nâng ly lên.

... Đây là nói đùa đúng không? Một giây sau, Cố Ninh Tư sẽ lén nói cho cô biết đây chỉ là cố ý trêu chọc cô thôi, đúng không? Các cô từng có mối quan hệ thân mật nhất trên đời, nàng không thể đối xử với cô như một bạn học cấp 3 bình thường được.

Nhưng không, không có gì xảy ra cả.

Niềm hy vọng trong mắt Trì Noãn dần dần tan biến. Cô rời khỏi bàn đi toilet, vừa quay người lại, nước mắt liền rơi xuống, cô vội vã lau đi.

Không được khóc, đừng khóc, mọi người vẫn đang đợi cô, không được khóc.

Một tuần này, cô không biết mình trải qua bằng cách nào, cô luôn cho rằng Cố Ninh Tư đã triệt để quên đi mình, hóa ra không phải.

Nàng nhớ cô, chỉ là không nhớ nàng đã từng yêu cô.

... Cố Ninh Tư, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì, lại chỉ quên đi việc bản thân từng yêu mình? Là vì kiên trì quá đau khổ, cho nên mới lựa chọn lãng quên, có phải vậy không?

Hiện thực còn đau lòng hơn những gì Trì Noãn tưởng tượng, sau khi xa nhau, cuộc sống của Cố Ninh Tư hẳn là rất tồi tệ, tồi tệ đến mức có thể khiến nàng quên đi cô.

Trì Noãn che miệng, nhanh chóng trốn vào toilet.

Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, cô không chỉ một lần căm hận vận mệnh. Nhưng nếu đây là cái giá phải trả để cô và Cố Ninh Tư gặp lại nhau, cô sẵn sàng chấp nhận, hơn nữa còn vô cùng cảm kích.

So với nỗi đau vĩnh viễn mất đi anh trai, thì việc Cố Ninh Tư ra đi rồi trở về, cho dù không còn đoạn ký ức kia, cũng đã là món quà tốt nhất và quý giá nhất mà vận mệnh dành cho cô rồi.

...

Sau khi Trì Noãn khôi phục tâm tình, cô ra khỏi toilet, Cố Ninh Tư đã rời đi từ lúc nào.

Trì Noãn đứng ngây người một lúc rồi mới quay lại bàn.

"Hiện tại người ta là Cố tổng rồi, đã mang chữ "tổng" này, thời gian quý giá cũng là điều dễ hiểu. Cậu ấy là người làm việc lớn, chút thời gian cùng chúng ta gặp mặt, chẳng biết cậu ấy đã có thể tạo ra bao nhiêu lợi nhuận rồi?" Chu Đạt Mậu nói xong liền mơ mộng.

Từ Đan thấy lông mi Trì Noãn vẫn còn ẩm ướt, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Trì Noãn nói: "Mình nôn ra."

Từ Đan cảm thông nhìn cô.

Trì Noãn cầm túi của mình: "Mình cũng đi đây, còn phải đón Tiểu Ngô Đồng nữa."

Đỗ Mẫn đứng dậy: "Không sao chứ? Chu Đạt Mậu uống rượu rồi, nếu không thì để cậu ta đưa cậu đi."

Trì Noãn nói: "Mình ăn nhiều thịt nướng, lại còn uống rượu nên mới buồn nôn thôi, không sao đâu. Các cậu cứ tiếp tục đi, khó khăn lắm Triệu Tinh Tinh mới về một chuyến... Triệu Tinh Tinh, mình đi trước nhé."

Triệu Tinh Tinh nắm lấy tay Trì Noãn, mu bàn tay sờ lên trán cô: "Noãn Noãn, gặp lại sau."

Trì Noãn nói: "Ừm, gặp lại sau."

Cô vén rèm và bước ra khỏi quán rượu.

Cuối tháng 11, bên ngoài rất lạnh. Cơn gió lạnh vừa thổi qua, hơi nóng dày đặc quanh người Trì Noãn đột nhiên tản đi. Cô quấn khăn quàng cổ lên, đang định giơ tay bắt taxi thì nhìn thấy Cố Ninh Tư ở bên đường.

Cố Ninh Tư đang nghe điện thoại, Trì Noãn nhìn chăm chú bóng lưng nàng, chờ nàng kết thúc cuộc gọi, Trì Noãn mới lấy hết can đảm bước tới: "Cố Ninh Tư."

Cố Ninh Tư quay đầu lại.

Trì Noãn tự nhủ phải làm vẻ mặt thật tự nhiên, mỉm cười nói: "... Muốn nói với cậu là mấy năm nay, mọi người đều rất nhớ cậu."

Cố Ninh Tư nghe xong, ánh mắt rơi trên mặt Trì Noãn. Mắt Trì Noãn đen láy và sáng trong hơn cả hắc thạch, dưới lớp trang điểm nhẹ, khóe mắt và chóp mũi đều đỏ bừng.

Có một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh, Hà Chân bước xuống xe, giữ cửa nói: "Boss... Trì tiểu thư?"

Hà Chân chợt tỉnh ngộ: "Trì tiểu thư, cô và boss là bạn học à?"

Hà Chân: "Chẳng trách hôm đó nhìn thấy boss cô liền có chút ngây người."

Trì Noãn không biết phải trả lời câu sau của nàng ấy thế nào, chỉ có thể gật đầu nói: "Phải."

Cố Ninh Tư mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.

Thấy nàng lên xe, Hà Chân đương nhiên không lý nào lại đứng ngoài xe hàn huyên với Trì Noãn. Sau khi mỉm cười với Trì Noãn, Hà Chân trở vào ghế tài xế, lúc đang định lái xe thì phát hiện cửa ghế sau vẫn chưa đóng.

Nàng ấy quan sát boss qua gương chiếu hậu, phỏng đoán có phải nàng chỉ đơn thuần là quên đóng, không muốn tự mình đóng, hay còn có ý tứ gì khác, tỷ như...

Hà Chân nhìn ra cửa sổ xe, Trì Noãn vẫn còn đứng bên đường.

Hà Chân lại xuống xe: "Trì tiểu thư, tôi suýt thì quên mất. Vốn là hẹn cô ngày mai gặp, nếu như đêm nay đã tình hợp gặp nhau rồi, chi bằng cô lên xe nói chuyện công việc với boss đi."

Cố Ninh Tư mặt không cảm xúc quay đầu sang hướng khác.

Trì Noãn vốn cũng không nỡ tách khỏi Cố Ninh Tư, cô thuận theo lên xe, Hà Chân hỏi cô muốn đi đâu.

Trì Noãn cảm ơn Cố Ninh Tư trước, sau đó mới nói địa chỉ trường học của Tiểu Ngô Đồng.

Hà Chân: "Thật trùng hợp, hoàn toàn tiện đường, hiện tại boss đang sống ở Hạc Nam Sơn."

Hạc Nam Sơn đi qua thị trấn nhỏ nơi Trì Noãn sống, là khu biệt thự giá trên trời với môi trường tốt nhất toàn Vân thành.

Chẳng trách lần trước gặp được xe của nàng trên đường về thị trấn nhỏ, nửa năm qua, họ vẫn ở rất gần nhau.

Hà Chân vừa lái xe vừa giải thích với Trì Noãn: "Tập đoàn đang chuẩn bị mở rộng thị trường sang Trung Quốc, có thể boss sẽ ở đây rất lâu... Không giấu gì Trì tiểu thư, trước đây boss cũng từng phỏng vấn vài trợ lý riêng, nhưng tất cả đều không phù hợp."

Trì Noãn nghiêm túc nghe xong, ánh mắt dán chặt vào Cố Ninh Tư, không tự tin nói: "Hai người cũng đã xem qua sơ yếu lý lịch của tôi rồi, tôi tạm thời chưa có kinh nghiệm làm việc đối với lĩnh vực này..."

"Cái này không cần kinh nghiệm." Hà Chân nói, "Đây là boss đang tuyển trợ lý sinh hoạt riêng, không liên quan gì đến tập đoàn, chỉ cần phục vụ boss ăn, mặc, ở, đi lại–––– Đúng rồi, Trì tiểu thư, kỹ năng nấu nướng của cô thế nào?"

Trì Noãn nhanh chóng nhận ra đây là cơ hội duy nhất để cô có thể lần nữa đến gần Cố Ninh Tư, vội nói: "Khá tốt."

Hà Chân: "Có bằng lái xe không?"

Trì Noãn: "Có."

Sau khi Trì Thanh Xuyên qua đời, có khoảng thời gian Trì Noãn rất sợ phương tiện giao thông. Để khắc phục nỗi sợ, cô đã đặc biệt học lái xe.

Hà Chân cười nói: "Còn có một điều quan trọng nhất, vì tính chất công việc nên boss có thể sẽ đi công tác bất cứ lúc nào, nếu như có yêu cầu, trợ lý riêng phải đi theo vô điều kiện."

"..." Trì Noãn mấp máy môi, hồi lâu không trả lời.

Hà Chân nhướng mày: "Có khó khăn gì sao?"

Trì Noãn suy nghĩ rất lâu, Cố Ninh Tư vẫn không có dấu hiệu quay đầu lại nhìn cô.

"... Tôi còn phải chăm sóc con." Cuối cùng Trì Noãn nói.

Hà Chân: "Là bé trai lần trước à? Nhìn tuổi thì chắc không phải là con của cô, trong nhà không có người nào thay cô được sao?"

Trì Noãn: "Ừm, không có."

Nhìn vẻ mặt của Trì Noãn, Hà Chân đại khái có thể đoán được loại chuyện sinh tử này. Nàng ấy nhìn sang Cố Ninh Tư, tự hỏi liệu có cần trò chuyện nữa hay không. Theo nàng ấy, những người có ràng buộc quá sâu với gia đình, có thể sẽ không phù hợp với công việc này–––– Nói thật cũng rất đáng tiếc, thân phận bạn học của Trì Noãn lẽ ra phải giúp cô ghi thêm vài điểm với boss mới đúng chứ.

Ánh đèn đường rọi vào kính xe, rơi trên một bên mặt Cố Ninh Tư. Xe vẫn tiếp tục chạy theo hướng đã định, không ai tiếp tục đề tài này nữa.

Đến ngoài cổng trường, Trì Noãn phải xuống xe. Cho dù có tiếc nuối đến đâu, cô vẫn cố giữ tia lý trí còn sót lại, lịch sự kiềm chế nói với Cố Ninh Tư: "Tạm biệt, Cố Ninh Tư."

Cố Ninh Tư: "Ừm."

Trì Noãn mở cửa xe, lúc đang xuống thì xoay người lại: "Cố Ninh Tư, có thể cho mình số điện thoại hiện tại của cậu không?"

Cố Ninh Tư không nói gì, chỉ cúi đầu lấy điện thoại ra và vuốt vuốt màn hình.

Mấy giây sau, chuông điện thoại Trì Noãn vang lên, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ. Cố Ninh Tư im lặng liếc nhìn Trì Noãn rồi cúp máy.

... Nàng đã lưu số của cô từ trước, Trì Noãn chua xót nghĩ.

Xe hòa vào bóng đêm và lao đi.

Trì Noãn ngơ ngác đến lớp đón Tiểu Ngô Đồng, Tiểu Ngô Đồng ngáp dài bước ra: "Lão sư muốn kiểm tra chính tả, con viết bính âm trước, sau đó mới đọc thầm bính âm. Mẹ, con làm như vậy có được không ạ?"

Trì Noãn vẫn đang nghĩ về Cố Ninh Tư, quay đầu nhìn về hướng chiếc xe biến mất.

Đèn hậu màu đỏ sáng lên trong màn đêm, một chiếc ô tô đi dọc theo đường bộ, lùi lại một đoạn rồi cuối cùng dừng trước mặt Trì Noãn.

Giọng Hà Chân vang lên: "Trì tiểu thư, lên xe đi, đưa cô và con về nhà."