"Trì Tranh! Nhanh lên một chút!"
Trì Noãn nhét bánh mì kẹp trứng và sữa bò trên bàn vào túi, cầm lấy cốc nước hoạt hình rồi vội vã mở cửa ra ngoài.
Tiểu Ngô Đồng dùng hai tay xoa mặt mấy lần để hương thơm lan tỏa, vừa xách cặp vừa gọi: "Chờ con với."
Trì Noãn chờ cậu ngoài cửa, cậu vừa bước ra, cô liền tra chìa khóa vào ổ rồi khóa cửa lại: "Xin lỗi xin lỗi, có lão sư vừa đổi tiết buổi sáng với mẹ."
"Dạ." Tiểu Ngô Đồng ngồi xổm xuống, ngón tay nhét vào trong giày Trì Noãn, giúp cô kéo gót giày vừa rồi gấp quá mà giẫm phải.
"..." Trì Noãn cúi đầu nhìn cậu, cậu kéo xong một bên rồi kiên nhẫn kéo thêm bên còn lại. Sau khi làm xong những việc này, cậu mới ngửa mặt lên. Tiểu Ngô Đồng đã vào lớp 1, ngoại hình là sự kết hợp từ những ưu điểm của Trì Thanh Xuyên và Nhạc Vân, vẻ bụ bẫm của trẻ con đã rút đi, khuôn mặt càng nhỏ nhắn tinh xảo.
Trì Noãn kéo cậu dậy: "Nhanh lên một chút, sắp muộn rồi."
Cô bắt xe đến trường tiểu học đối diện nhà trẻ.
Trong lớp đã có thưa thớt vài đứa trẻ, Trì Noãn cùng giáo viên chào buổi sáng, sau đó đưa bữa sáng và cốc nước cho Tiểu Ngô Đồng, trước khi tạm biệt, cô nói với cậu: "Tối nay mẹ có buổi họp mặt với các dì, tan học con cứ làm bài tập trước, chú Chu sẽ tới đón con, sau đó chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng của chú Chu nhé."
Tiểu Ngô Đồng nghe vậy thì vui vẻ sáng mắt lên: "Mẹ, buổi tối gặp lại."
Trì Noãn: "Ừm, buổi tối gặp lại."
–––– Vào học kỳ hai khi Tiểu Ngô Đồng học lớp lá, giáo viên đã liên lạc với Trì Noãn, nói rằng gần đây tâm tình Trì Tranh không được tốt lắm, ở trong trường không có tinh thần làm việc gì, thậm chí còn trông thấy cậu lén lau nước mắt, hy vọng phụ huynh có thể lưu ý, quan tâm tới cậu nhiều hơn.
Trì Noãn ở nhà quan sát, nhưng lại không phát hiện điều gì bất thường.
Cho đến một buổi sáng nọ, Tiểu Ngô Đồng đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, hết sức rõ ràng gọi một tiếng "Mẹ" với Trì Noãn đang đánh răng.
Trì Noãn quay đầu lại, Tiểu Ngô Đồng như làm sai việc gì đó, ánh mắt thấp thỏm nhìn cô.
Trước đó, cậu gọi cô là "cô mẹ", từ "cô" nhẹ đến mức hầu như không nghe thấy.
Trì Noãn bình tĩnh "ừm" một tiếng, như thể đó là điều hiển nhiên.
Vài ngày sau, cô liên lạc cho lão sư của Tiểu Ngô Đồng, lão sư nói với cô: "Mấy ngày nay tâm tình của Tiểu Ngô Đồng rất tốt, ở trong lớp đã năng động hơn rồi."
Nếu chỉ đơn giản là đổi cách xưng hô mà có thể khiến Tiểu Ngô Đồng được an ủi trong lòng, thì Trì Noãn cho rằng, đây là một việc đáng giá.
...
Trì Noãn bắt xe đến trường tiểu học tư thục nơi mà cô đang dạy, thực ra cô cũng đã cân nhắc tới việc cho Tiểu Ngô Đồng học tập ở đây, để hai người có thể thuận tiện đến trường hơn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, học phí đắt đỏ đã khiến cô từ bỏ ý định này.
Giáo viên chủ nhiệm đứng ngoài cổng trường, thấy Trì Noãn tới thì giơ tay chỉ chỉ vào đồng hồ, Trì Noãn xấu hổ chào hỏi: "Hoàng chủ nhiệm, xin lỗi xin lỗi."
"Còn không mau vào lớp đi?" Hoàng chủ nhiệm giọng điệu nghiêm túc, nhưng khóe miệng lại đang mỉm cười.
Trì Noãn vội vã đến lớp 6 ban 2, thời gian vừa kịp, cô đứng trên bục giảng, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Sau tiết tự học buổi sáng, Trì Noãn cầm chồng bài tập trở về văn phòng. Thực tập sinh mới tới giúp cô lau bàn và pha trà nóng, Trì Noãn nhận lấy cốc từ tay nàng: "Tiểu Phan, không cần phiền phức vậy đâu, tôi tự làm được."
Tiểu Phan dẻo miệng nói: "Chị Trì, hôm nay chị thật xinh đẹp, tan làm đi hẹn hò sao?"
Đây là một câu hỏi không cần phải trả lời trực tiếp, chỉ cần một nụ cười là có thể giải quyết. Trì Noãn mỉm cười với Tiểu Phan, sau đó ngồi xuống ghế, mở bài tập ra và bắt đầu chữa bài.
Chương trình ở học kỳ hai không khó, bài tập cũng ít, phần lớn phụ huynh sẽ kiểm tra bài tập của con mình trước khi nộp, Trì Noãn chấm điểm rất dễ, nhưng khi nhìn thấy bài tập về nhà của bạn nhỏ Ngô Triết, cô vẫn hơi nhíu mày.
Ở học kỳ trước, mặc dù thành tích của Ngô Triết không phải quá cao, nhưng vẫn ở mức trung bình, chỉ là bắt đầu học kỳ mới, thái độ học tập của cậu trở nên qua loa, điểm kiểm tra trong tuần đầu tiên chạm đáy, Trì Noãn nghe cậu nói chuyện với các bạn cùng lớp, hình như là về trò chơi nào đó, nói rất mạch lạc rõ ràng, nhất định là sau kỳ nghỉ hè, tâm trí vẫn chưa quay lại việc học.
Vì thế, hôm qua cô đã đặc biệt liên lạc với mẹ của Ngô Triết, nhưng nhìn bài tập được nộp ngày hôm nay, rõ ràng là chẳng có hiệu quả gì.
"Lão sư Tiểu Trì, nên cười lên mới đẹp."
Hoàng chủ nhiệm không biết đã vào văn phòng từ bao giờ, hắn đứng phía sau Trì Noãn, cúi người nhìn bài tập trên tay cô: "Ồ, chữ viết này cũng tùy ý quá rồi."
Lòng bàn tay hắn gần như đặt lên mu bàn tay Trì Noãn, như không có chuyện gì mà lấy đi vở bài tập của Ngô Triết từ tay Trì Noãn: "Ngô Triết? Tôi nhớ rồi, là con trai út của Ngô đổng ở Thiên Phàm nhỉ?"
Trì Noãn nổi da gà khắp người. Các giáo viên khác trong văn phòng đều liếc nhìn về phía này, nhưng rồi vẫn cúi đầu làm việc của mình như thường lệ.
Hoàng chủ nhiệm rất quan tâm đến các giáo viên nữ trong trường. Hắn có ý thức đúng mực, đôi lúc bị hắn chiếm tiện nghi, cũng không có cách nào chỉ trích hắn.
Trì Noãn không chút biến sắc đứng dậy, đi đến quầy nước và rót nước vào cốc.
Hoàng chủ nhiệm: "Tôi nhớ là trường chúng ta có cổ phần của Thiên Phàm... Chữ viết hơi kém, nhưng chính tả thì còn được, Tiểu Trì, cô nhắc nhở em ấy một chút, bình thường rảnh rỗi thì hãy luyện chữ."
Trì Noãn: "Được."
Tan học ngày hôm đó, sau cuộc họp thường niên, Trì Noãn bị bảo vệ lão Dương chặn lại, lão Dương xoay người đưa cho cô một phong thư chuyển phát nhanh: "Trì lão sư, cô có chuyển phát nhanh.". Truyện mới cập nhật
"Tôi?" Trì Noãn nghi hoặc nhận lấy, là chuyển phát nhanh ở nội thành, trên ghi chú đúng là tên của cô.
Trong lúc chờ xe, cô mở phong thư ra, bên trong là một phong bì cỡ vừa.
"Mong lão sư quan tâm nhiều hơn tới Ngô Triết nhà chúng tôi."
Chữ viết trên phong bì rất cẩu thả, Trì Noãn mở phong bì ra, bên trong có mười tấm thẻ mua sắm ở khu thương mại, mỗi tấm có giá trị một ngàn.
Trì Noãn dở khóc dở cười, nhét tấm thẻ lại vào phong bì và cất vào túi, định ngày mai sẽ đến văn phòng tìm hồ sơ học sinh của Ngô Triết, dựa theo địa chỉ trên đó mà trả thẻ lại.
Cô bắt xe tới nhà hàng. Khi mọi người đang bận rộn thực tập trong năm cuối, thì Chu Đạt Mậu đã vay tiền bác sĩ Chu để mở một nhà hàng, anh học hành không giỏi nhưng lại có đầu óc kinh doanh, biến nhà hàng của mình trở nên nổi tiếng trên mạng, hiện tại lợi nhuận rất khả quan.
Trì Noãn vừa bước vào liền thấy Chu Đạt Mậu và Tiểu Ngô Đồng đang chơi máy ném bóng rổ.
Từ Đan và Đỗ Mẫn ngồi ở trong góc, Từ Đan xa xa đã vẫy tay với Trì Noãn: "Trì lão sư, ở đây."
Trì Noãn gật đầu, xem Tiểu Ngô Đồng ném bóng một chút rồi mới đi tới bàn ăn.
"Chu Đạt Mậu rất giỏi chăm trẻ con." Trì Noãn vừa ngồi xuống vừa nói.
"Cậu ta làm gì giỏi chăm trẻ con, là bản thân cậu ta thích chơi đùa thôi đó chứ?" Đỗ Mẫn tách hạt dưa trong tay, thần bí hỏi Trì Noãn, "Mấy ngày trước trên diễn đàn Vân thành có một bài đăng, cậu có nhớ không?"
Trì Noãn nhất thời không hiểu: "Cái nào cơ?"
Từ Đan cũng hạ thấp giọng: "Chẳng phải chúng ta đã thảo luận chuyện này trên nhóm rồi sao? Người kia chơi SM trong câu lạc bộ, kết quả chơi đến ngạt thở mà chết, bài đó đăng được nửa giờ liền bị xóa."
Trì Noãn nhớ ra: "Nhớ rồi, làm sao vậy?"
Từ Đan: "Là Tào Phẩm Huy."
"..." Trì Noãn sửng sốt hồi lâu trước cái tên này, "Tào Phẩm Huy?"
Đỗ Mẫn: "Cậu cũng rất kinh ngạc phải không? Nãy giờ mình và Từ Đan luôn nói về chuyện này."
Trì Noãn: "Sao các cậu biết là cậu ta?"
Đỗ Mẫn: "Hôm qua mình tình cờ gặp Tiết Mân."
Tiết Mân đã trở về mấy năm qua, chỉ là thời gian không vừa vặn, nhiều lần không thể tụ họp cùng mọi người. Nhưng số điện thoại vẫn còn đó, vậy nên cũng không cảm thấy có nhiều xa lạ.
Đỗ Mẫn: "Tiết Mân nói cậu ấy trở về để dự tang lễ của Tào Phẩm Huy. Mình hỏi là có chuyện gì vậy, cậu ấy chỉ nói là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngoài ra không nói gì thêm. Sau đó mình mới nhận ra, có lẽ là cậu ấy không muốn lộ liễu, dù sao cũng không vẻ vang gì."
Từ Đan: "Bên phía Nhị trung đã sớm đồn ầm lên rồi, sau sự việc mọi người đều bàn tán về Tào Phẩm Huy, chỉ là không ai thực sự dám lên tiếng, có lẽ vì sợ bị liên lụy, dù sao Tào gia cũng có bối cảnh lớn vậy mà."
Tiểu Ngô Đồng ôm bóng rổ, vừa nói chuyện với Chu Đạt Mậu về tỷ số vừa vui vẻ đi tới. Đỗ Mẫn và Từ Đan không hẹn mà cùng ngưng thảo luận đề tài không phù hợp với trẻ em này.
Chu Đạt Mậu kéo ghế ra, cầm ly nước trước mặt Đỗ Mẫn uống hai ngụm: "Trì lão sư, con trai cậu được đó nha, chơi khá giỏi."
Tiểu Ngô Đồng từ trong cặp lấy ra cốc nước hoạt hình của mình, nhìn Trì Noãn và mỉm cười uống nước.
Trì Noãn xoa xoa đầu Tiểu Ngô Đồng: "Uống nước xong thì đi rửa tay nhé, sắp ăn cơm rồi."
"Đi nào." Chu Đạt Mậu dẫn Tiểu Ngô Đồng đi rửa tay, Từ Đan tới gần hỏi Trì Noãn, "Mấy năm qua cũng không thấy cậu yêu đương gì, bây giờ vừa phải đi làm vừa phải chăm trẻ, mệt mỏi như thế, không cân nhắc đến việc tìm người chia sẻ cùng cậu sao?"
"Không mệt." Trì Noãn rũ mắt, "Tiểu Ngô Đồng rất hiểu chuyện."
Từ Đan: "Mình vẫn luôn muốn nói với cậu, trong công ty bạn trai mình có một chàng trai trẻ, là người Vân thành, trong nhà đã phá bỏ bốn, năm căn hộ, là con trai độc nhất, yêu cầu đối với nhà gái là xinh đẹp, công việc ổn định là được. Mình thấy anh ta khá tuấn tú."
Đỗ Mẫn nghe xong hỏi Từ Đan: "Lời cậu nói có đáng tin không đấy?"
Từ Đan cuống lên: "Sao lại không đáng tin? Mình còn có thể tùy tiện nói dối đối tượng giới thiệu cho Trì Noãn sao?"
"Dựa vào điều kiện của mình..." Trì Noãn nhìn về phía Từ Đan, "Vẫn là thôi đi."
Đỗ Mẫn phản bác: "Điều kiện của cậu thì sao chứ? Chênh lệch chỗ nào hả? Cậu xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt, cưới được một người như cậu, mình đêm nào ngủ cũng cười tỉnh."
"Đúng vậy." Từ Đan phụ họa cho Đỗ Mẫn, "Noãn Noãn, mình sắp xếp cho cậu nhé?"
Đỗ Mẫn: "Nhưng mình vẫn không tin tưởng những người mà Từ Đan giới thiệu cho lắm."
Từ Đan: "..."
Từ Đan: "Cậu có ý gì đây? Mình không đáng tin tới vậy à?"
Đỗ Mẫn bật cười.
Từ Đan dùng hạt dưa đánh nàng, trong lúc đánh nhau, chuyện này cứ thế mà bỏ qua.
Ăn tối xong, Trì Noãn cùng Tiểu Ngô Đồng về nhà. Thời gian đã không còn sớm, Tiểu Ngô Đồng xem lại bài một lần rồi tắm rửa đi ngủ.
Sau khi Tiểu Ngô Đồng đã ngủ, Trì Noãn về phòng của mình. Dưới ánh đèn bàn đọc xong giáo án, chợt nhớ tới Đỗ Mẫn các nàng nói rằng Tào Phẩm Huy đã chết.
Khi cô đang đắm chìm trong hồi ức thời cao trung thì điện thoại reo lên, kế đó là hai tin nhắn liên tiếp từ lão sư toán học lớp bên.
Vương Lệ Lệ: "Sáng nay Hoàng chủ nhiệm lại tới quan tâm cô à? Tính khí vợ hắn kém như thế, vậy mà hắn cũng dám làm."
Vương Lệ Lệ: "Rất phiền phải không?"
Lúc đó Vương Lệ Lệ không có ở văn phòng, xem ra đã có người nói cho cô ấy biết.
Trở thành đối tượng bàn tán sau lưng của người khác cũng đã đủ khiến Trì Noãn khó chịu rồi, Vương Lệ Lệ lại còn bát quái chạy tới hỏi cô như vậy.
Trì Noãn mở ngăn kéo, đó là một ngăn đựng toàn kẹo mút vị socola. Cô lấy ra một que, bóc vỏ cho vào miệng.
Vị ngọt dần đậm, cô nằm nhoài trên bàn, khẽ thở dài.