Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 53




Màn bắn pháo hoa kéo dài rất lâu, sau khi kết thúc, những người ra sông đón giao thừa đều giải tán.

Chu Đạt Mậu không chỉ trộm chìa khóa xe của bác sĩ Chu, mà còn lấy luôn cả chìa khóa phòng làm việc của ông, lúc này còn nhiệt tình mời cả lớp đến phòng tư vấn tâm lý của bác sĩ Chu.

"Cậu giỏi thật đó, cái người keo kiệt vạn năm không ngã." Đỗ Mẫn phàn nàn.

Chu Đạt Mậu: "Cái người vô tri, mình đang đưa các cậu đi hưởng thụ đó có biết không hả?"

Mọi người: "..."

Có vài bạn học đến đây bằng taxi, không còn cách nào khác phải đi chung xe để quay về. Xe của Chu Đạt Mậu không thể chở thêm được nữa, Trì Noãn vẫn chưa lên xe, Chu Đạt Mậu liền hét với Cố Ninh Tư ở bên kia đường: "Lão đại, mang theo một người, mang theo một người đi!"

Cố Ninh Tư dừng chân quay đầu lại.

Trì Noãn: "..."

Đèn đường sáng rực, rạng sáng đường phố xe cộ qua lại không nhiều, hệ thống định vị phát ra một tiếng "ding" nhắc nhở: Phía trước rẽ trái, phía trước rẽ trái.

Cố Ninh Tư tắt định vị, lái xe đi thẳng, nàng nhìn đường, im lặng lái xe.

Đã lâu rồi họ không ở chung một chỗ thế này, khó chịu, lúng túng, ngột ngạt... Trăm nghìn tư vị xông lên đầu, Trì Noãn cảm thấy không biết phải làm sao.

Đi qua ngã ba khu đô thị cũ và mới, Cố Ninh Tư tấp xe vào lề. Nàng tháo dây an toàn ra, nói với Trì Noãn trước khi xuống xe: "Chờ mình một chút."

Nàng không cầm ô, cúi đầu bước qua con đường đá gồ ghề, đi vào con hẻm sâu ở đối diện.

Bông tuyết che phủ kính xe, dưới ánh đèn đường vàng mờ, bóng dáng Cố Ninh Tư càng thêm đơn bạc.

Trì Noãn ngồi trong xe chờ không bao lâu, Cố Ninh Tư đã mang một thân gió tuyết trở về, đồng thời còn cầm theo hai phần cháo nóng.

"Cậu ăn không?" Nàng hỏi Trì Noãn.

Trì Noãn nhìn vành tai nàng bị gió cắt đến ửng đỏ, hỏi: "Trong hẻm có quán cháo sao?"

Cố Ninh Tư: "Ừm."

Cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc tại đây. Trong xe độ ấm vừa đủ, Trì Noãn cởi áo khoác, nhấp một ngụm cháo khoai mỡ nóng hầm hập.

Trên mặt ngưa ngứa, cô đưa tay lên gãi, liền chạm phải chất lỏng vừa ẩm vừa lạnh.

Trì Noãn nghiêng người sang một bên, không muốn để Cố Ninh Tư nhìn thấy cô khóc, sau đó chuyên tâm ăn từng ngụm cháo một. Nhưng càng muốn tỏ ra không sao thì càng phản tác dụng, nỗi đau đớn chua xót trong lòng khiến cô không nuốt nổi bát cháo nóng, cô che miệng lại, vai khẽ run lên.

Trong xe yên tĩnh như vậy, Cố Ninh Tư không thể không nghe thấy tiếng nức nở kìm nén của cô.

Cố Ninh Tư nhìn ra cửa sổ xe, khóe mắt cũng đỏ hoe, cháo trong tay vẫn chưa ăn ngụm nào.

Nhớ nhung quá khứ, nhưng không thể quay về quá khứ, trong dòng chảy thời gian, ai cũng chỉ có thể tiến về phía trước.

Sau đó, Cố Ninh Tư lần nữa bật định vị lên, xe đưa họ đến phòng tư vấn của bác sĩ Chu.

Phòng tư vấn nằm ở trung tâm thành phố, là một căn hộ nhỏ hai tầng độc lập, lầu một là một quán cà phê thoáng đãng, nhưng hiện tại đã đóng cửa, toàn bộ lầu hai đều là phòng tư vấn.

Cố Ninh Tư mở ô, trầm mặc đưa Trì Noãn lên lầu. Trong cửa kính ánh đèn sáng rực, Trì Noãn bước vào, nhóm người Chu Đạt Mậu đã đến từ lâu, đang ở phòng khách chơi bài, thấy Trì Noãn một mình từ bên ngoài đi vào, Chu Đạt Mậu hơi giật mình: "Còn tưởng cậu và Cố Ninh Tư không tới chứ, tính năng xe của cậu ấy nhanh đến mức có thể bay được, sao lại còn đến muộn hơn tụi mình nhiều như vậy?"

Trì Noãn nhìn ra đằng sau, chỉ thấy bậc thang lên lầu phủ đầy tuyết trắng, Cố Ninh Tư không lời từ biệt, đã một mình rời đi rồi.

Xa xa, không biết là từ một phòng chẩn bệnh nào, truyền đến tiếng cười của Từ Đan: "Cái buồng giải nén này thú vị quá, mấy cậu có muốn thử không?"

...

Chập chờn ngủ trên sô pha mấy tiếng, sau khi trời sáng, Trì Noãn đạp tuyết trở về trường học, thu dọn cặp sách rồi bắt xe về nhà đón Tết. Vừa vào nhà, liền nghe thấy giọng nói chói tai của Nhạc Vân: "Trì Thanh Xuyên! Anh đang trách tôi ư!?"

"Em đừng nhạy cảm như vậy, anh không có ý trách em." Trì Thanh Xuyên đóng cửa phòng lại, không để tiếng nói chuyện của hai người đánh thức Tiểu Ngô Đồng.

Nhạc Vân hất văng cọ đánh má hồng trong tay vào gương: "Anh có! Anh chính là chê tôi không biết chăm sóc Tiểu Ngô Đồng, lúc thì hỏi có phải nước tôi tắm cho nó quá nguội không, lúc thì hỏi có phải nhiệt độ điều hòa trong phòng quá cao không, chẳng phải là anh đang trách tôi hại nó bị sốt sao!?"

"Anh thật sự không có." Trì Thanh Xuyên bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai chị, "Vân Vân, đừng nóng giận, là anh nói năng không chú ý, em bớt giận có được không?"

Nhạc Vân vặn vẹo bả vai, tay Trì Thanh Xuyên liền trượt khỏi đó.

Trì Noãn nín thở đóng cửa lại, Trì Thanh Xuyên nghe thấy động tĩnh thì nhìn sang, Trì Noãn kiễng chân mang dép đi vào phòng mình.

Thời gian rất nhanh đã đến trưa, Trì Thanh Xuyên tới gõ cửa, cách một cánh cửa hỏi Trì Noãn trưa nay muốn ăn gì?

Trì Noãn mở cửa bước ra, trong nhà yên tĩnh, Nhạc Vân không có ở nhà, cô hỏi Trì Thanh Xuyên: "Tiểu Ngô Đồng bị bệnh ạ?"

Trì Thanh Xuyên nói: "Mấy ngày trước bị sốt, hiện tại đã không sao rồi."

Trì Noãn đến xem Tiểu Ngô Đồng, Tiểu Ngô Đồng nhắm mắt ngủ, mũi không được thông thoáng, khi hít thở còn có chút tiếng động. Bé rõ ràng đã sụt cân, Trì Noãn đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

Trì Thanh Xuyên đang bận rộn trong bếp, bỗng nhiên hỏi Trì Noãn: "Lâu rồi Tiểu Cố không đến nhỉ?"

Anh chỉ là chợt nghĩ tới nên mới hỏi một câu, cũng không chờ Trì Noãn sẽ trả lời. Trì Noãn đứng bên nôi của Tiểu Ngô Đồng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của bé, nhẹ giọng nói: "... Mình không hối hận."

"Mình không hối hận." Cô nhìn về phía Tiểu Ngô Đồng và lặp lại lần nữa.

Nhạc Vân trở về trước bữa tối, bầu không khí trên bàn ăn rất kỳ quái, xem ra chị vẫn chưa nguôi giận. Ăn xong, Trì Noãn bế Tiểu Ngô Đồng đến phòng mình, không lâu sau, Nhạc Vân không biết vì sao lại bắt đầu tranh cãi với Trì Thanh Xuyên.

Tiểu Ngô Đồng vẫn chưa hiểu gì, nghe được âm thanh Trì Noãn lắc lục lạc, bé bật cười khanh khách.

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi.

Do tuyết rơi nhiều, nhà trường đã ra thông báo có khả năng sẽ nghỉ học. Nhưng vào đêm cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, Trì Noãn lại nhận được thông báo các học sinh vẫn đi học bình thường.

Triệu Tinh Tinh gửi một loạt ảnh ăn vặt vào nhóm 4 người cùng phòng: "Thất vọng quá đi à, vẫn muốn được sống mơ màng say khướt thêm một ngày nữa!"

Từ Đan vui vẻ: "Được đó nha, mang đến trường đi, tụi mình cùng cậu uống~"

Tuyết rơi dày đặc bao phủ toàn bộ khuôn viên trường, theo dự báo thời tiết thì vẫn sẽ còn tuyết rơi rải rác.

Sáng sớm, Trì Noãn cũng giống như các bạn cùng phòng, cũng đắp người tuyết nhỏ trên hành lang. Trong tiết tự học buổi sáng, Đỗ Mẫn hào hứng chỉ vào một loạt người tuyết trên lan can ngoài hành lang, bảo Chu Đạt Mậu đoán xem cái nào là do nàng làm.

Chu Đạt Mậu đang xem Cố Ninh Tư chơi game, nghe vậy thì thuận miệng nói: "Cái xấu nhất."

Đỗ Mẫn: "Mình mà nói chuyện với cậu nữa thì mình là heo."

Trong giờ giải lao, Trì Noãn đến tổ ngữ văn giao bài tập, khi trở về thì vô tình nhìn thấy người tuyết mà mình đắp, có người đã làm một chiếc mũ bằng giấy màu và đội lên cho nó.

Trì Noãn không nhịn được liếc nhìn mấy lần.

Tan học buổi chiều, Trì Noãn cùng các bạn cùng phòng đến căng tin ăn tối. Cơm đùi gà mà Từ Đan tâm tâm niệm niệm đã bán hết, giằng co nửa ngày, cuối cùng nàng cũng chịu mua một phần cơm gà cốt lết. Nàng bưng khay đảo xung quanh mấy vòng mới tìm được nhóm Trì Noãn đang ngồi cạnh cửa sổ.

"Hôm nay sao căng tin đông người thế không biết?" Nàng càu nhàu rồi ngồi xuống đối diện Trì Noãn, "Hại mình không mua được cơm đùi gà!"

Trì Noãn nói: "Thời tiết không tốt nên người ở lại trường ăn tối cũng nhiều hơn."

Triệu Tinh Tinh chọc chọc cơm, nói: "Lần này bọn họ thật sự sẽ kết hôn sao? Sẽ không loạn như lần đính hôn trước đó chứ? Mình thề, nếu lần này lại chẳng biết từ đây chui ra một vị thần gây rắc rối, mình sẽ lập tức bỏ tiểu thuyết! Block tác giả vĩnh viễn!"

Đỗ Mẫn: "Được rồi, đã đọc hơn 400 vạn chữ rồi, giờ cũng sắp kết thúc, kiên trì chút đi..."

Từ Đan: "Mình không thèm đâu."

Đỗ Mẫn: "Chẳng phải gần đây cậu đã bị hấp dẫn khi nghe mình và Triệu Tinh Tinh thảo luận tình tiết mỗi ngày sao?"

Từ Đan nói: "Mình không nghe, mình mặc kệ, dùng sao mình cũng không đọc đâuuuu."

Nàng đang lắc lư qua lại thì có người ngồi xuống bên cạnh nàng, Từ Đan bị nghẹn nước miếng: "... Cố Ninh Tư?"

"Ừm." Cố Ninh Tư chậm rãi ăn mì.

Nhiệt độ trong và ngoài căng tin chênh lệch rất lớn, kính cửa sổ đầy hơi nước. Trì Noãn ngửi được mùi của các loại thức ăn trộn lẫn vào nhau, cùng với mùi hương thanh lãnh quen thuộc trên người Cố Ninh Tư.

Cách một bàn ăn, lẽ ra là không ngửi thấy mới đúng, Trì Noãn không biết có phải là ký ức đang mê hoặc mình hay không.

Ăn xong, họ cùng rời khỏi căng tin. Trên bầu trời xám xịt, bông tuyết lại lả tả rơi xuống. Các bạn cùng phòng mở ô đi vào trong tuyết, Trì Noãn nhìn về phía Cố Ninh Tư.

Cố Ninh Tư hai tay trống trơn.

Trì Noãn không chần chờ quá lâu, liền đưa ô của mình cho Cố Ninh Tư rồi đuổi theo Từ Đan, Cố Ninh Tư đưa tay nắm lấy mũ của áo cô, sau đó kéo cô trở lại.

Cố Ninh Tư mở ô, đưa ô lên trên đỉnh đầu Trì Noãn.

Họ im lặng bước đi, khắp nơi mọi người đang chơi ném tuyết.

Trì Noãn nghiêng đầu, thấy Cố Ninh Tư đang rũ mắt nhìn tuyết, không biết đang nghĩ gì.

Đến tầng một của tòa dạy học, Cố Ninh Tư giũ sạch bông tuyết trên ô, gấp lại và trả cho Trì Noãn. Trì Noãn cầm lấy cán ô, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, rồi ngầm hiểu ý mà tách ra.

Trở về lớp, ủy viên học tập cầm đề đến thảo luận với Trì Noãn, sau khi chuông tự học buổi tối vang lên, Hà Lệ Văn tới, ủy viên học tập liền chạy về chỗ của mình.

Trì Noãn vùi đầu làm bài tập, thời gian tiết học trôi qua rất nhanh. Tan học, Từ Đan đến chỗ Triệu Tinh Tinh xin đồ ăn vặt, Trì Noãn có chút mệt, chống đầu nhắm mắt lại.

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền ngập tràn hình bóng của Cố Ninh Tư.

Trì Noãn đành phải mở mắt ra, Cố Ninh Tư ngồi ở ghế của Từ Đan, đang nhìn cô.

Trì Noãn: "..."

Cố Ninh Tư đặt bài thi trong tay xuống, chỉ vào một câu hỏi, nói: "... Câu này."

Trì Noãn căn bản không ngờ Cố Ninh Tư sẽ còn đến hỏi bài cô. Cô có chút hoảng hốt cầm lấy bài thi, lát sau mới phản ứng lại và lật bài của mình ra.

Cô đã sửa xong toàn bộ bài thi, nhìn vào bài của mình, cô chia nhỏ các bước giải, sau đó giải thích từng bước một cho Cố Ninh Tư.

Hai người thoạt nhìn rất ôn hòa bình tĩnh, tựa như mây bay gió thoảng, chưa từng có chuyện gì xảy ra, dường như những động lòng cùng thất vọng, nụ cười và nước mắt kia, đều đã bị lãng quên theo thời gian, không bao giờ có thể quay lại nữa.

Đây chính là dáng vẻ tốt nhất mà các cô đạt được, đúng không?

Trong lúc Trì Noãn giải thích, chợt ý thức được gì đó, liền ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng. Hà Lệ Văn không rời khỏi lớp mà ngồi lại trên bàn giáo viên. Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, Hà Lệ Văn mím môi, khẽ mỉm cười với cô.

Kết thúc tự học buổi tối, trở về ký túc xá, Trì Noãn vẫn ôn bài dựa theo kế hoạch học tập. Từ Đan vừa ngâm chân vừa lướt điện thoại, vô tình nhìn sang Trì Noãn một chút. Mấy phút sau, lại nhìn sang lần nữa. Mấy phút sau, lại nhìn.

"..." Từ Đan thận trọng hỏi, "Noãn Noãn, cậu sắp khóc sao?"

Trì Noãn nhìn vào gương trang điểm ở góc bàn.

Trong gương, khóe mắt cô đỏ bừng, dù có cố gắng giương môi đến đâu, cũng vẫn không thể chống lại nỗi thất vọng trên mặt.

"Mình mới thật sự là sắp khóc nè, nếu cứ tiếp tục thế này, khi về nhà lì xì ngày Tết cũng không còn." Đỗ Mẫn thở dài trước kết quả kỳ thi tháng.

Lời của nàng đã nhắc nhở Từ Đan và Triệu Tinh Tinh, Triệu Tinh Tinh tháo mặt nạ xuống, Từ Đan cũng không chơi điện thoại nữa, hai người không hẹn cùng mò tới chiếc cặp mà từ lúc về ký túc xá đến giờ vẫn chưa mở ra.

Trì Noãn ngồi trên ghế, cảm giác vô lực như sắp gục ngã trong lòng, gần như đã triệt để đánh bại cô.