Trì Noãn ra khỏi cửa hàng đồ ngọt, trời đã gần sang thu, nhưng thời tiết vẫn còn khô nóng. Hơn 3 giờ chiều, nắng còn chói chang, cô không mang theo ô, đành dùng lòng bàn tay đặt lên trán che nắng, băng qua đường và bước vào cổng trường.
Tiết Mân từ xa nhìn thấy bóng dáng Trì Noãn, vui vẻ nói: "Trì Noãn?"
Trì Noãn dừng bước.
Tiết Mân mặc một chiếc quần mát mẻ có thắt lưng, bên ngoài khoác một chiếc áo len dài mỏng, quàng khăn lụa cùng màu, nàng đến gần Trì Noãn: "Thật trùng hợp."
Trì Noãn nhàn nhạt hỏi: "Ừm, sao cậu lại ở trường vậy?"
"Mình diễn tập, gần đây đều cần phải diễn tập." Tiết Mân thấy lông mi Trì Noãn hơi ẩm ướt, nụ cười dần thu lại, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Trì Noãn lắc đầu.
Tiết Mân đổi đề tài: "Có muốn cùng mình ra ngoài chơi không? Hôm nay là––––"
Trì Noãn tiếp tục lắc đầu, thân thể cô như một cái vỏ rỗng, khô khan lại đờ đẫn.
Hai người đứng dưới bóng cây mấy phút, sau đó Trì Noãn định về ký túc xá, Tiết Mân hỏi cô: "Nhóm Từ Đan có ở đây không?"
Trì Noãn nói: "Có."
Tiết Mân: "Vậy mình cùng lên với cậu nhé, tìm họ nói chuyện."
Tiết Mân cùng Trì Noãn leo lên lầu bốn, Trì Noãn lấy chìa khóa mở cửa, ổ khóa chỉ vừa xoay được nửa vòng thì cửa đã bị mở ra từ bên trong.
Từ Đan mặt đầy vui vẻ, gấp gáp nói: "Noãn Noãn! Cố Ninh Tư mời chúng ta đến nhà cậu ấy ăn BBQ đấy, đang chờ cậu về đây! Tuyệt quá! Giờ chúng ta có thể xuất phát rồi!"
Cửa được mở ra, tầm nhìn trở nên rộng rãi, Từ Đan nhìn thấy Tiết Mân phía sau Trì Noãn, Trì Noãn cũng nhìn thấy Cố Ninh Tư phía sau Từ Đan.
Cố Ninh Tư ngồi trên ghế của Trì Noãn, dựa lưng vào ghế, thấy Trì Noãn và Tiết Mân cùng nhau xuất hiện, nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi.
Nhưng Từ Đan lại sửng sốt: "A Mân! Sao cậu lại ở đây!"
Tiết Mân cười nói: "Xem ra mình đến không đúng lúc rồi..."
Từ Đan xua tay: "Đâu có đâu có... Hồi nãy Noãn Noãn nói là ra ngoài có việc, thì ra là đi gặp cậu à?"
Trì Noãn đi đến bên bàn, nhét điện thoại và chìa khóa vào túi xách, sau đó cầm túi xách lên, chậm rãi nói với Cố Ninh Tư: "Mình... Mình không đi được rồi, mình đã đồng ý với Tiết Mân... Mình chỉ về để lấy túi xách thôi..."
Tiết Mân vốn đang dựa vào cửa nói chuyện phiếm với Từ Đan, bất ngờ nghe nhắc đến tên mình, liền nghiêng đầu nhìn sang.
Trì Noãn cũng quay đầu nhìn nàng.
Tiết Mân nhướng mày, cười như không cười nói: "... Cho nên mới nói là không đúng lúc nha."
Cố Ninh Tư kéo cánh tay Trì Noãn, nàng đứng dậy khỏi ghế, nghi hoặc nói: "Sao vậy?"
Trì Noãn: "Không có sao... Chỉ là mình đã hẹn trước với Tiết Mân rồi, xin lỗi nha Cố Ninh Tư."
Cố Ninh Tư không buông tay, cũng không nói gì thêm, nhưng ánh mắt nhìn Trì Noãn lại như đang hỏi: Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao cậu không nói cho mình biết?
Trì Noãn đặt tay mình lên tay Cố Ninh Tư, vỗ nhẹ: "Vậy mình đi trước."
Cô không nhìn Cố Ninh Tư, cũng né tránh ánh mắt của nàng, khi Cố Ninh Tư buông lỏng tay, cô liền bước ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.
Tiết Mân vẫy tay chào mọi người trong ký túc xá rồi cùng Trì Noãn rời đi.
Khi đã rời khỏi ký túc xá và Cố Ninh Tư, Trì Noãn cảm nhận được từng cơn đau nhói trong lòng. Toàn thân cô lạnh buốt, thậm chí hai tay còn run rẩy.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bước đầu tiên đã thực hiện được rồi.
Xe của Tiết gia đỗ ở ngoài trường, Trì Noãn đang định nói cảm ơn và tạm biệt với Tiết Mân thì Cố Ninh Tư đã gọi điện tới.
Tiết Mân mở cửa xe rồi nhìn Trì Noãn. Trì Noãn vào trong xe, để điện thoại ở chế độ im lặng.
Không biết xe sẽ đi đâu, cô dựa vào cửa sổ xe, đầu óc trống rỗng.
Giữa chừng Tiết Mân nhận được điện thoại, sau đó cùng Trì Noãn thương lượng: "... Có thể cùng mình đến một nơi trước được không?"
Nàng hỏi liên tiếp hai lần, Trì Noãn mới phản ứng lại: "Ừm."
Tiết Mân đưa Trì Noãn đến SEVEN, thang máy đi lên tầng 4, sau đó họ tiến thẳng vào phòng số 13.
Tiết Mân đẩy cửa ra.
Ngay lập tức, tất cả ánh sáng trên hành lang đều biến mất, trong ngoài đều một màu đen kịt.
Trì Noãn lơ đãng nghĩ, cúp điện rồi sao? Lại nghe Tiết Mân bên cạnh than nhẹ: "Nhàm chán."
Giây tiếp theo, có vài tiếng vỗ tay vang dội, trong phòng ánh nến được thắp lên, kèm theo đó là tiếng cười nói "Happy Birthday", Trì Noãn và Tiết Mân đều bị xịt những dải màu sặc sỡ lên khắp người.
... Hôm nay là sinh nhật của Tiết Mân?
Tiết Mân vuốt những dải màu ra khỏi tóc: "Bật đèn lên đi."
Lập tức có người vui vẻ đi mở đèn. Trì Noãn nheo mắt lại, trong góc phòng chất đầy những hộp quà, vừa nhìn đã thấy ở đây có hơn 20 đến 30 người đang chen chúc nhau.
Thái Miểu giơ bánh kem lên: "Sinh nhật vui vẻ nha~ Nhanh nào, cầu nguyện rồi thổi nến đi!"
"Cầu nguyện đi, cầu nguyện đi!" Các cô gái đều phụ họa cho Thái Miểu.
Tiết Mân mỉm cười bất đắc dĩ, nàng liếc nhìn Trì Noãn bên cạnh rồi thổi tắt nến.
"Nhân dịp sinh nhật của A Mân, tại đây xin tuyên bố, A Huy nằm viện mấy tháng của chúng ta, từ hôm nay đã chính thức trở lại!" Chu Việt vui vẻ nói.
Trì Noãn đột nhiên thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, nhìn kỹ hơn thì thấy Tào Phẩm Huy đang đứng giữa đám đông, cợt nhả quan sát cô.
Có nam sinh hỏi: "A Mân mang ai đến vậy? Thật xinh đẹp. Không giới thiệu cho tụi này một chút sao?"
Chu Việt chống đầu, nhìn Trì Noãn rồi khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Tào Phẩm Huy mỉm cười, nửa đùa nửa thật nói: "Đừng nha, cậu không chọc nổi người đứng sau cậu ta đâu, nếu không có chuyện gì thì trốn đi."
Chu Việt lớn tiếng nói: "Chứ còn gì nữa? Tôi đã được đặc biệt cảnh cáo là không được phép tới gần tiểu mỹ nhân này."
Tào Phẩm Huy và Chu Việt đang nói là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, người khác không biết, nhưng Tào Phẩm Huy và Trì Noãn lại hiểu rõ hơn cả.
Không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, Trì Noãn nói với Tiết Mân: "Mình không biết hôm nay là sinh nhật cậu, sinh nhật vui vẻ... Chuyện vừa rồi... Cũng cảm ơn cậu, mình đi trước đây, các cậu chơi vui vẻ."
"Này." Tiết Mân kéo cô lại, nói, "Mình chỉ tới đây để chào họ một tiếng thôi. Cậu lên xe chờ mình trước đi, mình sẽ đến ngay... Nếu cậu muốn đi đâu thì để mình đưa cậu đi, được chứ?"
Trì Noãn gật đầu.
Phía sau có người nói "Mỹ nữ đừng đi nha", sau khi bị Tiết Mân trừng mắt mới im miệng.
Trì Noãn đứng chờ thang máy, nhìn mũi tên chỉ dẫn đang hướng xuống từ tầng 8, cô ngơ ngác nghĩ, Cố Ninh Tư cũng từng từ tầng 8 đi xuống, cứu cô khỏi tay Tào Phẩm Huy.
Cửa từ từ mở ra, đứng bên trong là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài không được ưa nhìn.
Làm sao cô có thể cam lòng rời bỏ một Cố Ninh Tư tốt với cô như thế? Tên của họ từng được viết kề bên nhau trên cùng một chiếc đèn Khổng Minh, còn cả những đêm ngủ tựa sát vào nhau... Thế nhưng từ nay trở đi, chỉ có thể ngày càng trở nên không liên quan gì đến nhau.
Trì Noãn bước vào thang máy, cửa lần nữa khép lại, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống.
Cơn đau tích tụ nơi lồng ngực ép đến mức Trì Noãn gần như không thở nổi. Cô không chờ Tiết Mân như đã nói, mà là tự mình rời đi.
Hoàng hôn buông xuống trên đường Hồng Ngọc, như vừa được thức tỉnh, những cô gái ăn mặc thời thượng giẫm trên giày cao gót lần lượt lướt qua.
Trì Noãn lau không hết nước mắt, cô khóc đến kiệt sức, đành ôm đầu gối ngồi xổm xuống bên đường.
Cô thu mình lại, người đi đường qua lại không ai để ý đến những giọt nước mắt của cô, càng không ai quan tâm đến việc kể từ hôm nay cô sẽ mất đi những gì.
Mãi đến khi có một tiếng thở dài vang lên từ trên đỉnh đầu cô.
"Đã nói với nhau rồi mà, sao lại đi trước chứ?" Tiết Mân xoa xoa đầu Trì Noãn, động tác tương tự như Cố Ninh Tư này khiến Trì Noãn ngẩng đầu lên.
Hai mắt cô sưng đỏ, bức tường sau lưng có một đóa tường vi nở rộ, Tiết Mân thất thần hồi lâu mới lấy lại tinh thần: "... Trì Noãn, mình đưa cậu đi chơi nhé."
Tiết Mân nói đưa cô đi chơi liền đúng là đi chơi, nàng đến khu trò chơi điện tử đổi rất nhiều xu, sau đó lôi kéo Trì Noãn đi chơi từng trò một.
Trì Noãn chưa từng thành thạo những thứ này, nhưng cũng không buông tay, Tiết Mân thì rất quen tay, từ bắn súng, đua xe cho đến khiêu vũ... Mọi thứ đều chơi rất lưu loát, thấy Trì Noãn bó tay toàn tập, nàng vừa nhịn cười vừa hướng dẫn cho cô.
Trì Noãn cố gắng không nghĩ đến những chuyện buồn phiền nữa, sau khi chơi hết hai tiếng, Tiết Mân nói: "Đói bụng không? Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi."
Hai người đi ra từ cửa sau của khu điện tử, đi dọc theo cầu thang, có thể thấy ngoài trời đã tối đen, ánh đèn tô điểm cho thế giới thành một loại phong tình khác.
Tiết Mân đi đằng trước quay đầu lại nhìn Trì Noãn, Trì Noãn chú ý đến ánh nhìn của nàng, cô thoáng dừng bước, tưởng rằng nàng định nói gì đó, nhưng Tiết Mân chỉ mỉm cười rồi tiếp tục xuống lầu.
Bên dưới khu điện tử là một phố ăn vặt rất dài. Trì Noãn không có khẩu vị gì, không có chút hứng thú nào với đồ ăn, Tiết Mân thì cứ mỗi món ăn vặt đều mua một ít.
Đi từ đầu này sang đầu khác, trong tay đã xách đầy đồ ăn, Trì Noãn nói: "Đừng mua nữa Tiết Mân, đủ rồi, ăn không hết đâu."
Tiết Mân nói: "Mua nhiều loại để cậu tiện lựa chọn, hiếm khi cậu đi cùng mình, mình cũng không biết cậu thích ăn gì."
Trì Noãn chạm phải ánh mắt nhiệt tình của nàng, lòng thầm cảm ơn nàng đã đồng hành, nhưng rồi lại hối hận, lẽ ra không nên kéo nàng vào chuyện giữa cô và Cố Ninh Tư: "Tiết Mân..."
Tiết Mân lập tức nói: "Mình biết, mình biết mà."
Hai người cùng nhau chọn đồ ăn, sau đó Tiết Mân đưa Trì Noãn về trường.
Nàng không hỏi vì sao cô lại khóc đến đỏ mắt như vậy, lúc chào tạm biệt, còn cảm ơn cô vì đã cùng nàng trải qua một sinh nhật đặc biệt.
Trì Noãn không biết phải nói gì, những lời cần nói đều đã nói rõ ràng trước đó rồi, không cần phải lặp lại nữa, cô chỉ có thể vẫy tay chào tạm biệt nàng.
Các bạn cùng phòng đều không có ở ký túc xá, trong không gian chật hẹp và yên tĩnh này, Trì Noãn lấy bài tập ra, vùi đầu mà viết.
Một tờ, lại một tờ, dưới lầu vang lên giọng nói của Từ Đan.
"Cố Ninh Tư, cảm ơn cậu nha~"
Giọng của Đỗ Mẫn và Triệu Tinh Tinh cũng lần lượt vang lên, không nghe rõ các nàng nói gì. Trì Noãn bất giác đi đến bên cửa sổ, núp sau tấm rèm mà nhìn xuống. Từ Đan nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt với Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư đứng dưới ánh đèn đường, thoáng ngước mắt nhìn cửa sổ ở lầu bốn.
Trì Noãn hèn nhát trốn sang một bên.
Nhóm người Từ Đan tiến vào ký túc xá, Cố Ninh Tư đơn độc đứng đó một lúc rồi mới rời đi.
Trì Noãn trong lòng trống rỗng, cô trở lại bàn học, mở túi xách lấy điện thoại ra.
5 cuộc gọi nhỡ từ Tiết Mân, xem thời gian, là lúc nàng đang tìm cô trên đường Hồng Ngọc.
1 cuộc gọi nhỡ từ Cố Ninh Tư, là lúc Trì Noãn ngồi vào xe Tiết Mân, ngoài ra không có bất kỳ tin nhắn nào khác.
Trì Noãn kìm nén tiếng khóc, lại vội vã lau nước mắt. Các bạn cùng phòng sắp về rồi, cô không muốn để họ phát hiện ra điều gì.
Rất nhanh, nhóm Từ Đan đã bước vào cửa, vừa đóng cửa lại, Triệu Tinh Tinh đã dậm chân rít lên: "A––––! Từ Đan! Cậu quá mất mặt rồi! Lại ăn rồi nôn ngay tại nhà Cố Ninh Tư!"
Từ Đan bị nàng mắng đến run cầm cập: "... Có, có gì mất mặt đâu? Làm như các cậu ăn ít lắm vậy."
Đỗ Mẫn nói: "Cố Ninh Tư trang trí sân vườn đẹp như vậy, cậu xem mấy ánh đèn kia lung linh cỡ nào? Bầu không khí lãng mạn như phim thần tượng, cậu cứ vậy mà nôn hết ra bãi cỏ, ha ha ha, không có lần sau nữa đâu, Cố Ninh Tư sẽ không bao giờ mời chúng ta đến nhà cậu ấy chơi nữa."
Ba người các nàng nhốn nháo cả lên, không ai chú ý đến Trì Noãn, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Triệu Tinh Tinh vừa quở trách Từ Đan vừa đi mở cửa.
"Cố..."
Cố Ninh Tư chen vào cửa, nàng lướt qua ba người, không nói lời nào mà kéo Trì Noãn xuống lầu.