Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 32




Mọi dòng suy nghĩ đều bị gián đoạn, Trì Noãn lo lắng vô số lần, lật ngược tình huống vô số lần, nhưng cuối cùng nó vẫn xảy ra.

Không muốn bị Cố Ninh Tư nhìn thấu, cô chỉ có thể dùng khóe miệng nhếch lên để che giấu sự hoảng loạn của mình: "... Cậu nghe được?"

Cố Ninh Tư giải thích: "Không phải cố ý nghe lén các cậu nói chuyện, cửa trượt là chạm khắc, tôi đang đi tìm cậu, đúng lúc liền..."

Trì Noãn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Nếu như bởi vì chuyện này mà thái độ của Cố Ninh Tư thay đổi, Trì Noãn nghĩ, điều này cũng không thể trách nàng được. Mỗi người đều có mức độ chấp nhận khác nhau, một chuyện như xu hướng tính dục, có thể sẽ có người bình tâm đón nhận, thậm chí còn cảm thấy rất ngầu, nhưng cũng có người tránh như tránh rắn rết. Điển hình như bản thân cô, mới mấy tháng trước cũng không thể tin được chính mình lại có khả năng thích người cùng giới, điều đó thật vô lý---- Cho đến khi cô gặp Cố Ninh Tư.

Nếu như có thể, cô cũng muốn chỉ xem Cố Ninh Tư như một bạn học thân thiết, nếu như biết Cố Ninh Tư sẽ vì việc này mà xa lánh mình, thì cô nhất định sẽ cảnh báo chính mình ngay khi hai người vừa gặp nhau, tuyệt đối đừng động tâm.

Nhưng không có cái gọi là "Nếu như"...

Việc "Có khả năng thích con gái" đã khiến Cố Ninh Tư né tránh cô thế này, vậy thì việc "Thích một cô gái là Cố Ninh Tư", bất luận ra sao cũng không thể để cho nàng biết.

Trong lòng dồn nén đến ngột ngạt, Trì Noãn hít sâu một hơi: "... Không phải mình muốn giấu cậu hay gì cả. Cố Ninh Tư, xin lỗi, đã khiến cậu phải khó chịu vì chuyện này rồi."

Cố Ninh Tư: "Vậy hiện tại cậu cùng Tiết Mân là...?"

"Bạn học, bạn bè... Không có gì khác." Trì Noãn không dám nói rõ hơn, sợ càng nói sẽ khiến Cố Ninh Tư càng phản cảm, chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ như thế.

Cố Ninh Tư nhàn nhạt nói: "Tôi đoán là cậu vừa từ chối cậu ta, vừa suy nghĩ xem phải làm sao để không làm tổn thương đến cậu ta?"

Trì Noãn: "Ừm..."

Cố Ninh Tư lần nữa nhìn ra cửa sổ.

Mấy phút sau.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ giữ khoảng cách với cậu ta." Cố Ninh Tư đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt có loại khó chịu không rõ.

Trì Noãn sửng sốt. Giây tiếp theo, mọi cảm xúc tiêu cực đều bị ép tạm dừng, cô phát hiện suy nghĩ của hai người căn bản không đi cùng một sợi dây!

"... Lẽ nào cậu là vì thái độ của mình đối với Tiết Mân... Cố Ninh Tư, cậu là bởi vì chuyện này nên mới không muốn nói chuyện với mình sao?"

Trì Noãn nghĩ đến đảo Tây Đinh, khi cô đi cùng Tiết Mân và tình cờ gặp Cố Ninh Tư ở ngoài bếp, cũng như phản ứng của Cố Ninh Tư khi cô nói với mọi người rằng cô và Tiết Mân đã ở sau bếp xem chế biến nguyên liệu nấu ăn cả buổi sáng.

Chẳng trách! Chẳng trách! Hóa ra không phải là vì xu hướng tính dục, trước giờ đều không phải!

Thân thể bất giác nghiêng về phía Cố Ninh Tư, Trì Noãn nói: "Đêm đó mình và Tiết Mân đã nói rõ rồi, Tiết Mân cũng là người rất thẳng thắn, giữa mình và cậu ấy không có gì cả."

Cố Ninh Tư khựng lại, trầm mặc.

Trì Noãn thấy nàng im lặng, cho rằng là nàng không tin: "Cố Ninh Tư, mình nói thật đó! Bất kể là đi dạo hay ăn sáng, tụi mình đều không có hẹn trước, còn chuyện ở sau bếp, là vì tụi mình đều có hứng thú xem thôi..."

Cố Ninh Tư chậm rãi xoa xoa thái dương.

Trì Noãn: "Cố Ninh Tư..."

"Tôi..." Cố Ninh Tư hơi cúi đầu, như mây mở sương tan, lúm đồng tiền nho nhỏ mơ hồ hiện ra, "Tôi tin. Cậu nói tôi đều tin... Là tôi đã hiểu lầm cậu, Trì Noãn, tôi xin lỗi cậu."

Lời xin lỗi của Cố Ninh Tư mang theo chút lúng túng và ngượng ngùng, xen lẫn vẻ đẹp thanh lãnh, mê người đến lạ lùng của nàng.

"Không cần xin lỗi, không cần." Mặt Trì Noãn hơi ửng đỏ, "Giữa bạn bè chẳng phải nên như vậy sao, cậu cảm thấy mình có chỗ nào không ổn thì cứ nói ra, có qua có lại, nếu không thì còn rắc rối hơn."

Cố Ninh Tư: "..."

Trì Noãn vén mái tóc xõa dài ra sau tai, vô tình để lộ vành tai đỏ bừng, vẻ mặt động lòng người, ánh mắt sáng ngời: "Mình có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, kể cả chính bản thân mình... Cũng không thích cách giải quyết dây dưa dài dòng. Cố Ninh Tư, cảm ơn cậu đã thẳng thắn như vậy."

Cố Ninh Tư: "..."

Cố Ninh Tư nghiêm túc gật đầu: "Ừm."

...

Vấn đề đã được giải quyết, đồ uống cũng uống xong, hai người ngồi lại tiệm đồ ngọt một lúc, Cố Ninh Tư thấy thời gian không còn sớm nữa, bèn đề nghị đưa Trì Noãn về ký túc xá.

"Cậu còn phải làm bài tập nữa."

Trì Noãn theo nàng ra ngoài, cái nóng như thiêu đốt bên ngoài ập tới, Cố Ninh Tư không khỏi lui lại nửa bước.

Trì Noãn va vào người nàng, Cố Ninh Tư cúi đầu nói với cô: "... Nóng quá."

Trì Noãn hỏi nàng: "Cậu rất sợ nóng sao?"

Cố Ninh Tư: "Ai mà không sợ nóng chứ?"

Sợ nóng, còn đợi dưới lầu hơn nửa tiếng. Trì Noãn nghĩ vậy, trong lòng vừa ngọt vừa đắng. Trước khi tách ra, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm hỏi: "Cố Ninh Tư, mình và Tiết Mân đều là con gái... Là con gái như vậy... Nếu như, mình nói là nếu như, nếu như mình cũng thích con gái, cậu có cảm thấy khó chịu khi ở cùng mình không?"

Ánh trăng rất sáng, chiếu sáng một vùng trên mặt đất.

Cố Ninh Tư hỏi ngược lại cô: "Vậy cậu có thích con gái không?"

"..." Trì Noãn không muốn nói dối, nhưng lại không có dũng khí để thừa nhận.

Cố Ninh Tư giơ tay lên, thành thạo vỗ nhẹ vào trán cô, nhẹ giọng nói: "Lo lắng hão."

Trì Noãn tròn mắt, ánh sáng trong đó còn sáng hơn cả ánh trăng, thế nhưng thoáng chốc, ánh sáng ấy đã mờ đi... Đó là do cậu không biết, người mình thích là cậu.

...

Trì Noãn trở về ký túc xá không bao lâu, Cố Ninh Tư liền gửi tin nhắn tới: "Về đến nhà rồi."

Trì Noãn: "(Ok)"

Cố Ninh Tư: "Cho cậu xem Tiểu Noãn."

Sau đó liền gửi tới ảnh của chú mèo lam, nó đang nằm ườn trên sàn nhà, lật bụng ngủ say.

Trì Noãn khách quan nhận xét: "Nó lại lớn với đẹp hơn rồi."

Cố Ninh Tư: "Ừm."

Trì Noãn: "Chỉ là ở góc độ này... Cậu đang nằm cạnh nó à?"

Cố Ninh Tư: "Ấm."

Trì Noãn gào thét trong lòng, Cố Ninh Tư cũng quá đáng yêu rồi!?

–––– Không được, phải kiềm chế lại...

...

Sau chuyện này, quan hệ giữa Trì Noãn và Cố Ninh Tư càng thân thiết hơn trước. Trong mắt nhóm người Từ Đan, cũng không có gì kỳ quái, kỳ quái chính là Cố Ninh Tư đột nhiên bắt đầu chăm chỉ học tập.

Từ Đan lấy sách chống cằm, nói: "Các cậu tin được không?"

Đây là tiết tự học cuối cùng, chỗ ngồi đã bị Cố Ninh Tư chiếm giữ, Từ Đan đang rất kinh ngạc mà ngồi cạnh Chu Đạt Mậu.

Chu Đạt Mậu nghiện game, rảnh rỗi tán gẫu: "Là do chơi game không vui hay là ngủ không được nhỉ? Nghĩ không ra vì sao lão đại lại học tập."

Từ Đan đồng tình.

Cố Ninh Tư và Trì Noãn đang ngồi cạnh nhau làm bài tập, Cố Ninh Tư tính toán, Trì Noãn kiểm tra, có lúc nàng không nghĩ ra được cách giải, Trì Noãn sẽ nhắc nhở nàng, cho nàng chút gợi ý.

Trước giờ tan học thì Cố Ninh Tư đã làm xong bài tập toán, Trì Noãn nói: "Nghỉ hè cũng phải ôn tập, nếu không sẽ quên hết."

Thời gian học bổ túc là nửa tháng, còn hai ngày nữa là kết thúc.

Cố Ninh Tư hỏi: "Khi nào cậu về nhà?"

Trì Noãn: "Ngày mốt hoặc ngày kia. Còn cậu?"

"Tôi không vội." Cố Ninh Tư nói, "Cậu quyết định xong rồi thì cho tôi biết, tôi đưa cậu đi."

Vẻ mặt nàng bình thản như thể đang nói về việc thời tiết hôm nay thế nào.

Tim Trì Noãn đập thình thịch, Cố Ninh Tư có thể nói như vậy là cô đã rất vui rồi: "Trời rất nóng, đường lại xa, mình tự bắt xe về là được rồi, đỡ mất công cậu chạy tới chạy lui, phiền phức lắm."

Cố Ninh Tư nói: "Không phiền phức."

Trì Noãn: "Mình nói thật đó."

Cố Ninh Tư: "... Tôi cũng đâu nói đùa."

Trì Noãn chôn mặt vào cánh tay, cười cong mắt nói: "Cố Ninh Tư, sao cậu lại tốt với mình như vậy?"

Cố Ninh Tư lắc lắc bài tập toán trong tay, như cười như không mà nhìn Trì Noãn.

...

Đêm trước nghỉ hè, Hà Lệ Văn thông tin về kỳ nghỉ hè, tuyên bố ngày mai được nghỉ. Cả lớp reo hò ầm ĩ, Trì Noãn nhận được tin nhắn từ Cố Ninh Tư: "Thu dọn đồ đạc xong hết chưa?"

Trì Noãn: "Chưa."

Cố Ninh Tư: "Ngày mai đi à?"

Trì Noãn: "Ừm."

Hà Lệ Văn đứng trên bục giảng hướng dẫn về an toàn trong kỳ nghỉ hè, Trì Noãn thì lập danh sách chi tiết bài tập hè của từng môn rồi chụp ảnh lưu trữ.

Từ Đan nói: "Cho mình chụp với."

Từ Đan không giữ riêng mà còn gửi vào nhóm trong WeChat.

Đỗ Mẫn: "(Like)"

Triệu Tinh Tinh: "(Like)"

Mấy phút sau, Tiết Mân lộ diện trong nhóm chat: "Các cậu nghỉ rồi à..."

Từ khi Tiết Mân xuất ngoại liền rất ít khi lộ diện, lúc này xuất hiện, nhóm người Từ Đan lập tức quen thuộc trò chuyện với nàng, nói qua nói lại một hồi mới nhận ra gì đó không đúng: "A Mân, chúng ta lệch múi giờ đúng không? Bên cậu là mấy giờ rồi...? Cũng 3, 4 giờ sáng rồi nhỉ? Sao cậu không ngủ đi?"

Tiết Mân: "Không ngủ được, mất ngủ."

Họ dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, Tiết Mân nói: "Lúc diễn tấu phạm sai lầm (lệ rơi đầy mặt) (lệ rơi đầy mặt)"

Nhóm người Từ Đan lần lượt an ủi, Trì Noãn đọc tin nhắn, cũng nói: "Đừng nản lòng, lần sau cố lên!"

Tiết Mân: "Cảm ơn (thẹn thùng)"

Sau đó lại nói sang chủ đề khác, Từ Đan hỏi Tiết Mân có đi đâu chơi trong thời gian đi lưu diễn không, Tiết Mân gửi một loạt ảnh vào nhóm.

Có ăn, có chơi, Tiết Mân thi thoảng xuất hiện trong ống kính thực sự rất đẹp, Từ Đan hâm mộ đến hai mắt phát sáng.

Tin nhắn trong nhóm trôi đi rất nhanh, Cố Ninh Tư chat riêng với Trì Noãn: "Tan học cùng nhau ăn tối nhé?"

Trì Noãn quay đầu lại nhìn Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư cũng vừa vặn nhìn sang.

Nghĩ đến kỳ nghỉ hè hai người sẽ còn lâu lắm mới gặp lại nhau, Trì Noãn vô thức gật đầu.

Cố Ninh Tư chỉ chỉ vào điện thoại, Trì Noãn cúi đầu xem, Cố Ninh Tư hỏi cô muốn ăn gì. Trì Noãn suy nghĩ một chút, có hơi thèm lẩu, liền hỏi: "Ăn lẩu được không?"

Cố Ninh Tư: "Có muốn cay một chút không?"

Trì Noãn: "Nước dùng trong đi, như vậy cậu có thể ăn nhiều hơn một chút."

...

Tiết học buổi chiều, thời gian nhanh chóng trôi qua, sau khi tan học, nhóm người Từ Đan vui vẻ cùng ba mẹ rời trường, Trì Noãn được Cố Ninh Tư dẫn về nhà cùng ăn lẩu.

Cố Ninh Tư mở ô ra, ô của nàng lớn hơn của Trì Noãn, cả hai người đều được che trong bóng mát. Trên đường về nhà, Cố Ninh Tư dừng lại mua cho Trì Noãn một cốc trà sữa lạnh.

"Cậu không uống sao?" Trì Noãn hỏi Cố Ninh Tư.

Cố Ninh Tư: "Ừm."

Có lẽ nàng không quá thích trà sữa.

Hai người đứng dưới mái hiên lớn ngoài quán trà sữa, Cố Ninh Tư cắm ống hút vào nắp rồi đưa cho Trì Noãn. Thấy Trì Noãn thích ý uống, nàng lại không nhịn được nhắc nhở cô: "Cậu đừng uống hết, sẽ đầy bụng, lát nữa ăn không vô đâu."

Buổi tối, cái nóng dần rút đi, tiếng ve sầu rền vang.

Trì Noãn mở nắp trà sữa ra, đưa trà sữa cho Cố Ninh Tư: "Vậy cậu có muốn uống một chút không?"

"Cũng được."

Cố Ninh Tư làm theo động tác bưng trà sữa của Trì Noãn, nàng đóng nắp lại, cúi đầu ngậm lấy ống hút.

Trì Noãn ngoài mặt thì bình tĩnh nhìn nàng, trong lòng lại đang đốt pháo hoa nhỏ.

Phạm quy! Phạm quy! Hôn gián tiếp phạm quy rồi!

...

Đến nhà Cố Ninh Tư, Trì Noãn theo thói quen nhìn quanh tìm chú mèo, ai ngờ nhìn mấy vòng cũng không thấy bóng dáng nó đâu.

Trì Noãn nói: "Mèo đâu?"

Mèo của Cố Ninh Tư bình thường rất dính người, vừa về nhà liền sẽ lập tức chào đón, hôm nay chạy đi đâu rồi?

Cố Ninh Tư cũng rất nghi hoặc, nàng vào phòng khách, khẽ gọi: "Tiểu Noãn?"

Trì Noãn: "..."

Trì Noãn: "Không phải nói cái tên này chỉ là đùa thôi sao?"

Cố Ninh Tư cười nói: "Dễ nghe, cũng thuận miệng, thi thoảng mượn dùng một chút."

Trì Noãn: "..."

Có tiếng mèo kêu truyền đến từ phía sau rèm cửa sổ sát sàn.

"A, ở đó!"

Trì Noãn theo Cố Ninh Tư đến bên cửa sổ, Cố Ninh Tư kéo rèm cửa sổ ra, mèo lam bị nhốt trong túi mèo, đáng thương kêu meo meo với các nàng.

Trì Noãn ngồi xổm xuống mở túi mèo ra, Cố Ninh Tư lấy điện thoại ra, muốn hỏi thư ký Tô chuyện này là sao.

Một bóng người hào hứng đi chân trần vào phòng khách, lặng yên không một tiếng động mà nhào lên vai Cố Ninh Tư từ phía sau, ôm chặt lấy nàng: "Surprise!"

Cuộc gọi tới thư ký Tô còn chưa được kết nối, điện thoại liền bị lực đẩy làm trượt ra khỏi tay, "bụp" một tiếng rơi xuống sàn nhà.