Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 2




Tiết thứ ba, Từ Đan vốn ngồi bên cạnh Trì Noãn, quả nhiên đã đổi chỗ với Triệu Tinh Tinh.

Triệu Tinh Tinh bảo rằng: "Cậu ấy lên cơn thôi."

Trì Noãn quay đầu nhìn bàn cuối dãy ba, Chu Đạt Mậu đang gục xuống bàn ngủ, Từ Đan thì cầm sổ liên lạc che môi, nhẹ nhàng nói gì đó với Cố Ninh Tư.

Tiết sau, Từ Đan trở về chỗ và trả sổ liên lạc lại cho Trì Noãn: "Xong rồi á."

Trì Noãn tiện tay nhét vào ngăn bàn.

Tiết cuối cùng buổi chiều vốn là tiết tự học, nhưng nhà trường lại nhận được thông báo cấp trên sẽ tới kiểm tra, liền đổi thành tổng vệ sinh.

Trì Noãn và Cố Ninh Tư đi lấy đồng phục trước, chờ tới khi họ về lớp, hết thảy nhiệm vụ quét dọn đều đã phân công xong rồi, Hà Lệ Văn nói: "Vậy hai em tới khán đài của sân vận động đi, chỗ đó rộng, nhiều người quét sẽ nhanh hơn một chút."

Trên khán đài quả nhiên có rất nhiều người, Chu Đạt Mậu đang cùng một cậu bạn mũm mĩm trong lớp cầm chổi quyết đấu, mọi người bên cạnh vây xem trò vui.

Từ Đan đứng ở chỗ cao của khán đài, vừa thấy Trì Noãn xuất hiện, lập tức hết sức thần bí mà vẫy tay với cô: "Mau tới đây đi!"

Trì Noãn đi lên, Từ Đan kéo cô về phía bên trái khán đài cách đó không xa, bĩu môi nhỏ giọng nói: "Thấy đằng kia không? Tào Phẩm Huy với Tiết Mân đấy!"

Đỗ Mẫn ngồi xổm trong góc đọc sách điện tử, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Biết thương xót đi Từ Đan à, Triệu Tinh Tinh tức đến mức bỏ chạy luôn rồi, cậu còn nhiều chuyện như vậy."

Từ Đan: "Triệu Tinh Tinh chạy vì không muốn dọn vệ sinh thì đúng hơn! Còn nữa, Trì Noãn cũng không thích Tào Phẩm Huy, mình nhiều chuyện thì làm sao!?"

Trì Noãn khó hiểu ló đầu nhìn ra, Tào Phẩm Huy đang quay lưng về hướng này, Tiết Mân đứng đối diện hắn, hai người đều không mặc đồng phục.

Không biết Tào Phẩm Huy đang nói gì mà Tiết Mân lại mỉm cười.

"Tụi mình vừa thấy hai người họ hôn nhau đấy!" Từ Đan bà tám nói.

Trong Nhất trung Vân Thành có không ít cặp đôi, nhưng đại đa số đều lựa chọn xử sự biết điều---- Hiển nhiên là Tào Phẩm Huy không ở hàng ngũ "đại đa số" này. Từ trước tới giờ hắn luôn lệch lạc, nghênh ngang mở địa bàn ở Nhất trung, có làm ra cái gì cũng không quá kỳ lạ.

Từ Đan: "Hồi nãy Quách Đức Trì còn lượn lờ quanh đây, bọn họ cũng không sợ bị bắt gặp rồi đem đi giáo huấn!"

Đỗ Mẫn: "Khờ ghê. Hai người bên dưới một có tiền một có quyền, lại là cậu tình tôi nguyện, mình nghĩ Quách Đức Trì có thấy cũng sẽ vờ như không thấy!"

Trì Noãn: "..."

Trì Noãn thu hồi tầm mắt, nhặt chổi rơi trên mặt đất, bắt đầu quét sạch khán đài.

Mặt trời dần lặn về phía tây, hoàng hôn chầm chậm ló dạng. Mất đi nhiệt độ của ánh nắng, gió thổi qua sân vận động cũng trở nên lạnh lẽo.

Sau khi âm thanh tan học vang lên, số người dọn dẹp trên khán đài đã giảm hơn một nửa, sau đó hầu hết đều lục đục rời đi.

Trì Noãn vùi đầu quét dọn từ trên xuống dưới hồi lâu, cả người nóng nực ra mồ hôi.

"Trì Noãn, sắp xong rồi, chúng ta cũng đi thôi!"

Từ Đan chen vào bên cạnh Đỗ Mẫn để cùng đọc tiểu thuyết, bị gió thổi suýt chút nữa đã chả y nước mũi, cô ấy thấy sắc trời không còn sớm, liền dài cổ gọi Trì Noãn.

Trì Noãn nâng khuôn mặt ửng hồng lên, hai cô bạn cùng phòng co rút trong một góc, còn Cố Ninh Tư đang đứng ở chỗ cao nhất của khán đài, tai đeo tai nghe.

Gió thổi tung bay áo khoác trắng của nàng, tóc cũng có chút hỗn loạn, nhìn không rõ mặt nàng, chỉ thấy bầu trời bao la vô ngần phía sau nàng hiện ra vài điểm lạnh lẽo màu xám trắng.

Trì Noãn thở ra một hơi.

Khán đài to lớn thế này, chỉ còn lại bốn người các cô.

"Được rồi, mấy cậu xuống đây đi."

Trì Noãn đem rác đã dọn bỏ vào túi rác và buộc chặt miệng túi, rồi lại nhặt lên cây chổi bị bạn học làm rơi: "Đi thôi."

Từ Đan cùng Đỗ Mẫn tự giác cầm túi rác lên, người còn lại cầm cây chổi, Trì Noãn vừa cười vừa nói rồi cùng họ rời khỏi sân vận động.

Cố Ninh Tư cắm tay vào túi, vô cùng tùy ý mà đi theo sát đằng sau các cô.

Sáng ngày hôm sau, Hà Lệ Văn kết thúc tiết cuối cùng, đẩy mắt kính một cái, hỏi: "Cố Ninh Tư đâu? Cố Ninh Tư không tới à?"

Trì Noãn quay đầu lại, cả buổi sáng chỗ ngồi của Cố Ninh Tư đều trống không.

Chu Đạt Mậu vô tội xòe tay, biểu thị bản thân cũng không rõ.

Buổi trưa Hà Lệ Văn còn phải trở về chăm con, liền vội vội vàng vàng thu dọn sách giáo khoa, nói với Trì Noãn: "Lớp trưởng quan tâm bạn một chút nhé."

Từ Đan lập tức lấy điện thoại ra, hôm qua lúc để Cố Ninh Tư điền sổ liên lạc, cô ấy đã lưu số của nàng vào điện thoại. Nhưng gọi cả hai lần Cố Ninh Tư đều không nhấc máy.

Trì Noãn nhập số của Cố Ninh Tư từ sổ liên lạc vào điện thoại, cũng thử gọi tới.

"Nhận không?" Từ Đan hỏi.

Trì Noãn lắc đầu, sau mấy chục giây chờ đợi, mắt thấy cuộc gọi sắp tự động ngắt, Trì Noãn liền muốn dời điện thoại ra.

Lúc này màn hình lại sáng lên, cuộc trò chuyện bắt đầu tính giờ.

Một giây, hai giây.

"...Cố Ninh Tư à? Mình là Trì Noãn."

Cố Ninh Tư: "Ừm."

Trì Noãn hỏi: "Sao hôm nay cậu không đến trường vậy?"

Giọng nói của Cố Ninh Tư xuyên qua điện thoại mà rót vào tai Trì Noãn, nàng nói: "Bị sốt..."

Trì Noãn vô thức mím môi: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Cố Ninh Tư: "Cũng còn tốt."

Tuy đã đầu xuân nhưng thời tiết không quá ấm áp, hôm qua Cố Ninh Tư chỉ mặc áo khoác mỏng, còn để gió lạnh trên khán đài thổi tới rất lâu, có lẽ vì vậy nên nàng mới bị sốt?

Trì Noãn nói: "Sau này nếu cảm thấy không khỏe, cậu cần xin phép nghỉ với giáo viên, hoặc là nói với mình cũng được, mình giúp cậu xin nghỉ."

Cố Ninh Tư: "Ừm."

Trì Noãn nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, mình không quấy rầy cậu nữa."

Trì Noãn cúp điện thoại, Từ Đan hỏi: "Cậu ấy bệnh sao?"

Trì Noãn: "Bị sốt."

Từ Đan che ngực lại: "A, mỹ nhân bệnh rồi, đau lòng quá."

Trì Noãn: "..."

Sau đó cả một tuần, Cố Ninh Tư đều không đến trường.

Trì Noãn đã vẽ mẫu báo cáo lên giấy nháp, hai người Từ Đan và Triệu Tinh Tinh giúp cô sửa lại vài chỗ, sau đó bản thảo liền hoàn thiện.

Trong thời gian nghỉ giữa tiết, Trì Noãn đi nộp bản thảo.

Ngày Cố Ninh Tư đi học trở lại, bảng báo cáo đã tới phần kết. Các mẫu dưới khung đồ án đều được vẽ xong, nội dung văn bản cũng đã chép hơn một nửa. Trì Noãn không muốn kéo dài thời gian, thề rằng hôm nay bất kỳ giá nào cũng phải hoàn thành hết bảng báo cáo.

Sau khi tan học, các bạn học liền rời đi, Trì Noãn cầm phấn viết lộc cộc trên bảng đen.

Thời gian cứ thế trôi qua, tới khi chấm tròn cuối cùng được vẽ xong, lông mày của Trì Noãn mới giãn ra.

Cô đặt phấn viết xuống rồi phủi bụi phấn trong tay, sau đó xoay người trở lại chỗ ngồi để thu dọn cặp sách.

Cố Ninh Tư vẫn chưa đi, nằm nhoài trên bàn học mà ngủ.

Trì Noãn nhớ rằng nàng vừa bị sốt cách đây không lâu, liền gọi nàng: "Cố Ninh Tư."

Một lát sau, Trì Noãn vươn tay vỗ nhẹ vào lưng Cố Ninh Tư: "Cố Ninh Tư? Tỉnh dậy đi."

Cố Ninh Tư từ trên cánh tay chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt mở hờ, ánh mắt mơ hồ không có tiêu cự.

"Đã tan học rồi, cậu đừng ngủ ở đây, sẽ bị cảm lạnh đấy."

Trì Noãn quay lại bên bàn của mình, bỏ hết bài tập mà ngày mai cần làm vào cặp. Vì giảm gánh nặng cho trường, lớp 11 cũng không bắt buộc phải tự học buổi tối, nên cô thường mang bài tập về kí túc xá làm.

Cố Ninh Tư ho khan một tiếng, Trì Noãn liếc mắt nhìn sang, Cố Ninh Tư đưa tay vào ngăn bàn và kéo cặp sách ra.

Hai người một trước một sau ra khỏi lớp, Trì Noãn về kí túc xá, Cố Ninh Tư rời trường, hai người tới trước cổng trường thì một rẽ phải một đi thẳng. Trì Noãn nói: "Ngày mai gặp." Cố Ninh Tư gật đầu, liền cứ vậy mà tách ra.

Ngày hôm sau, Trì Noãn thu bài tập ngữ văn, cô đi tới chỗ Chu Đạt Mậu. Chu Đạt Mậu tìm kiếm một hồi trong ngăn bàn, lôi ra một quyển bài tập nhàu nát, hỏi Trì Noãn: "Hôm qua có bài tập gì vậy?"

Trì Noãn đã không còn cảm thấy kinh ngạc: "Trang 20-21."

Chu Đạt Mậu: "Cho mình chép đi."

Nói rồi liền đụng vào khuỷu tay Trì Noãn: "Mình không thích của người khác, lớp trưởng, của cậu đâu?"

Trì Noãn rút bài tập của mình ra: "Cậu nhanh một chút, tiết sau mình phải đi nộp----- Cố Ninh Tư, của cậu đâu?"

Cố Ninh Tư lật vở bài tập đến trang 20, Trì Noãn nhìn vào liền thấy vở còn mới tinh, chưa viết chữ nào.

...

Sau đó khi Hà Lệ Văn đến lớp, nghiêm mặt khiển trách: "Xin nhắc nhở mấy bạn học cá biệt trong lớp, lúc chép bài của người khác thì cũng phải động não một tí, đừng có ngay cả lỗi chính tả cũng chép sai theo!"

Chu Đạt Mậu mở quyển bài tập của mình ra, Hà Lệ Văn dùng bút đỏ khoanh tròn hai lỗi chính tả trong đó, phía sau còn có một dấu chấm than to đùng.

Chu Đạt Mậu nghiêng đầu nhìn Cố Ninh Tư: "...Không phải chứ bạn học mới, chúng ta cùng nhau chép bài, sao cậu không có lỗi sai?"

Cố Ninh Tư nhún vai.

Cùng lúc đó, chúa nhiều chuyện Từ Đan huých vào khuỷu tay Trì Noãn: "Tin hot nè, Tào Phẩm Huy và Tiết Mân chia tay rồi! Cậu có thấy sốc không?"

Trì Noãn khá sốc.

Trong tiết thể dục mọi người đều nói về chuyện đó, suy đoán xem hai người này rốt cuộc là ai đá ai. Lão sư thể dục thực tập sắp xếp cả lớp tự do lập đội chơi bóng rổ, mấy cô gái căn bản không quan tâm, sau khi qua loa vài lần liền cùng nhau tụ tập một chỗ nói chuyện luyên thuyên bát quái. Từ chuyện vườn trường là Tào Phẩm Huy và Tiết Mân chia tay, cho tới chuyện trong giới giải trí là ảnh hậu Diêu Ân vì tranh giành vai nữ chính điện ảnh với đỉnh lưu Lâm Thân mà gây thù chuốc oán.

Trì Noãn ở một bên đảm nhận vai trò người nghe trung thực, tập thể nam sinh trong lớp đột nhiên bắt đầu huýt sáo.

Trì Noãn quay đầu, ánh mặt trời làm cô phải nheo mắt lại.

Trên vạch ba điểm, một đôi giày thể thao màu hồng đen nhảy lên, thân thể đồng thời ngả ra sau, cánh tay cầm bóng rổ xoay chuyển, bóng theo đường cung xinh đẹp mà rơi chuẩn xác vào rổ.

Đôi giày nhẹ nhàng tiếp đất.

Chu Đạt Mậu hô to gọi nhỏ: "Đm! Đm! Bạn học mới là chân nhân bất lộ tướng!"

...

Tan học, ban 6 xếp hàng tập hợp.

"Ủy viên thể dục nhớ sắp xếp bạn học trả đồ dùng lại, tan học."

Một tiếng cười truyền ra từ trong hàng ngang: "Lão sư, hôm nay ủy viên thể dục không có đi học."

"Vậy thì để lớp trưởng sắp xếp nhé, giải tán!"

Trì Noãn cùng nhóm người Từ Đan nhặt bóng rổ vào giỏ rồi mang chúng tới phòng thiết bị.

Ra khỏi phòng thiết bị, bốn người vừa đi vừa thảo luận tối nay ăn gì, khi đi ngang qua bồn hoa trong trường, chợt từ rừng cây nhỏ phía sau bồn hoa truyền tới một thanh âm:

"Buông ra."

Trì Noãn dừng bước.

Ba người còn lại liếc mắt nhìn nhau, giọng nói này nghe sao mà khá giống với... Cố Ninh Tư?

Mặc dù nói là rừng cây nhỏ, nhưng cây cối ở đó ít nhất cũng đã trăm tuổi, thân cây vô cùng cao lớn, nhất thời không thấy được người bị che khuất bên trong.

"A Huy nói chuyện với cậu chính là đã nể mặt cậu rồi, đừng có chảnh nữa." Giọng điệu cợt nhả khiến người nghe không khỏi nhíu mày.

Một giọng nói khác vang lên: "Tuần trước tôi gặp cậu ở khán đài, trùng hợp hôm nay cũng gặp cậu. Cậu nói xem có phải chúng ta có duyên hay không?"

Triệu Tinh Tinh hít vào một hơi, là Tào Phẩm Huy!

Chuyện gì đây? Tào Phẩm Huy mới chia tay với Tiết Mân xong, lại phải lòng Cố Ninh Tư vừa chuyển đến lớp các cô? Nghe cứ kiểu như nhất kiến chung tình?

Từ Đan nhớ lại lúc ở khán đài vào tuần trước, chẳng phải là lần tổng vệ sinh đó sao? Cô ấy và Đỗ Mẫn bị cuốn theo tiểu thuyết mà ch ảy nước mũi, còn Cố Ninh Tư đã tỏa ra mị lực khiến Tào Phẩm Huy bị thu hút... Khoảng cách giữa người với người cũng lớn quá rồi, Từ Đan có chút hâm mộ.

Thế nhưng Cố Ninh Tư lại hết sức căm ghét loại tiếp cận này, giọng điệu cũng không còn kiên nhẫn nữa: "Tôi nói, buông, ra!"

"Này A Huy, bạn học rất kiêu ngạo nha."

Tào Phẩm Huy đá Chu Việt một cước, ra hiệu cho hắn đừng nói nhiều nữa, rồi quay về phía Cố Ninh Tư: "Vừa tan tiết thể dục à? Cậu cũng lớp 11 sao?"

...

Trì Noãn từ sau gốc cây ló đầu ra, làm như không thấy Tào Phẩm Huy mà bước tới nắm chặt tay của Cố Ninh Tư, thở ra một hơi: "Thì ra là cậu ở đây!"

Cô lại nắm thêm một tay khác và dắt Cố Ninh Tư đi: "Nhanh đi theo mình, lão sư tìm cậu hơn nửa ngày rồi đấy!"

Cách đó không xa, nhóm người Từ Đan mơ hồ nhìn về hướng này.

Tào Phẩm Huy hơi liếc nhìn Trì Noãn, nét mặt lộ ra nụ cười xấu xa.

Trì Noãn kéo Cố Ninh Tư quay đầu rời đi, nhanh như đang bỏ chạy.

Vừa chơi bóng rổ xong, lòng bàn tay của Cố Ninh Tư rất ấm, Trì Noãn nắm chặt tay nàng.

Cứ như thế một đoạn đường, Cố Ninh Tư nhìn hai người đang nắm tay, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Tay cậu làm gì run vậy?"

Trì Noãn: "...Mình sợ."

Ở đằng sau, Triệu Tinh Tinh liên tục xoa xoa cánh tay: "Thật ngại quá, bắt đầu từ bây giờ, mình tuyên bố tinh thần của mình đã khôi phục trạng thái độc thân!"

"..."

Năm người vội vã trở lại lớp, tiết tự học cuối cùng đã bắt đầu.

Không có lão sư ngồi bên trong, cả lớp liền ồn ào như chợ rau.

Tim Trì Noãn còn đập loạn xạ, ngồi một hồi vẫn chưa giảm bớt được, liền xuống ghế cầm cốc nước để lấy nước ấm, uống liền mấy ngụm thì tâm tình mới trấn tĩnh lại.

Từ khi cô xuống ghế lấy nước uống cho tới lúc quay lại chỗ ngồi, Cố Ninh Tư vẫn luôn dõi theo, nàng trông như muốn cười, cuối cùng đặt nắm tay bên môi mà ho nhẹ một tiếng.