Cảnh sát trực thuộc rất nhanh đã tới, Trì Thanh Xuyên sờ quanh túi của mình, đưa ra từng điếu thuốc lá, giọng nghẹn ở họng hỏi: "Đồng chí cảnh sát, có thể tìm ra thủ phạm không?"
Một viên cảnh sát thâm niên nhận lấy thuốc lá nhưng không châm lửa, ông đi quanh thân xe một vòng, đau lòng lắc đầu: "Khó lắm."
Cảnh sát trẻ giải thích với Trì Thanh Xuyên: "Khu vực này khắp nơi đều là điểm mù, xe cộ chạy tới chạy lui, muốn tìm ra thủ phạm? Quá khó!"
Cảnh sát thâm niên chỉ vào trong xe: "Cái gì có thể đập đều đập nát, không có máy ghi âm? Đối phương không để lưu lại manh mối gì để cho anh bắt người."
Còn nói: "Ở đây không chỉ đỗ một mình xe của anh, những chiếc khác đều ổn... Gần đây anh có đắc tội với ai không?"
Mí mắt Trì Noãn giật giật.
Trì Thanh Xuyên nói: "Không có!"
Nhạc Vân ôm bụng kêu đau, Trì Thanh Xuyên lo lắng xoay người đỡ chị nhưng lại bị đẩy ra.
Nhạc Vân quay đầu rời đi.
Trì Thanh Xuyên nói với Trì Noãn: "Noãn Noãn, em cùng chị dâu về nhà trước đi, anh ở đây chờ giải quyết."
Trì Noãn biết mình ở lại cũng không giúp được gì, lại sợ Nhạc Vân có chuyện, bèn vội vàng đuổi theo.
Về đến nhà, Nhạc Vân không nói lời nào liền vào phòng đóng sầm cửa lại.
Trì Noãn và Cố Ninh Tư đứng ở phòng khách, trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng của đồng hồ treo tường.
Trì Noãn trong lòng nặng trĩu, nói với Cố Ninh Tư: "Cố Ninh Tư... Cậu cũng thấy rồi đó, trong nhà xảy ra chút chuyện, có thể không tiện để cậu ở lại đây, cậu trở về trước có được không? Bài tập làm xong mình sẽ chụp gửi cho cậu."
Cố Ninh Tư nói: "Được."
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Cố Ninh Tư có thể hiểu được quyết định này của Trì Noãn, nàng vào phòng thu dọn đồ đạc.
Trì Noãn dựa vào tường, đầu óc nặng nề. Lúc này có cuộc gọi đến, cô nhìn thấy ID người gọi liền tắt âm, vào phòng tắm khóa cửa lại.
"Nhìn thấy chưa?" Là giọng của Tào Phẩm Huy.
Trì Noãn nhìn chằm chằm chính mình trong gương, môi mấp máy, không chút nghĩ ngợi liền hỏi hắn: "Là cậu làm đúng không?"
Nếu không sao có thể trùng hợp đến thế, Tào Phẩm Huy vừa hỏi có phải Trì Thanh Xuyên làm tài xế cho Tiểu Quý tổng hay không, sau đó xe liền bị phá thành như vậy? Hắn gọi điện tới là muốn nghiệm thu thành quả!?
Tào Phẩm Huy ở đầu bên kia mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng thong thả: "Tôi đâu có làm gì."
Trì Noãn khóe mắt đỏ hoe: "Tại sao cậu lại làm vậy?"
Tào Phẩm Huy: "Tôi thấy cậu nhiều lần không nghe lọt lời tôi nói, nên muốn nhắc nhở cậu một chút thôi."
Lời hắn nói? Là...
"Nếu đã thấy rồi... Vậy cậu có hứng thú muốn thử không?"
"Cậu nghĩ sao về lời tôi nói lần trước?"
Hai câu nói ấy hiện ra trong đầu Trì Noãn, một cơn ớn lạnh lan rộng toàn thân.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Cố Ninh Tư: "Trì Noãn?"
Trì Noãn sắc mặt trắng bệch.
Tào Phẩm Huy lại nói vào tai cô: "Chờ đó, tôi sẽ liên lạc với cậu sau."
...
Trì Noãn mở vòi nước rửa mặt rồi ra khỏi phòng tắm. Cố Ninh Tư đang đeo ba lô đứng ngoài cửa, có thể đã mơ hồ nghe thấy được vài câu, liền thoáng nghi hoặc nhìn Trì Noãn.
Trì Noãn tránh ánh mắt của nàng, nói: "Để mình đưa cậu xuống lầu."
Cố Ninh Tư hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Trì Noãn: "Ừm."
Cố Ninh Tư nuốt lại những lời định nói.
Sau khi Cố Ninh Tư rời đi, Trì Noãn ngồi
dưới lầu hồi lâu rồi mới chậm chạp về nhà.
Nhạc Vân tức giận đến mức không thèm ăn bữa trưa, đến 3, 4 giờ chiều, Trì Thanh Xuyên trở về. Trì Noãn căng thẳng suốt một ngày, Trì Thanh Xuyên vừa xuất hiện, cô lập tức chạy tới hỏi sự tình giải quyết thế nào rồi.
Trì Thanh Xuyên có vẻ rất mệt mỏi, nói: "Bên bảo hiểm vẫn đang đánh giá thiệt hại, còn phía cảnh sát... E là không tìm được thủ phạm. Quý tiên sinh có ý không cần anh bồi thường, ngài ấy sẽ thanh toán phần còn lại của phí bảo hiểm sửa chữa... Anh cảm thấy không thích hợp, xe là do anh mượn, chỗ kia cũng là do anh đỗ... Ngài ấy cho ứng tiền trước, sau đó mỗi tháng sẽ trừ vào tiền lương của anh, trả dần dần."
Trì Thanh Xuyên nói rồi thở dài một hơi: "Xin lỗi Noãn Noãn, hỏng mất kỳ nghỉ tốt đẹp rồi."
"Trì Thanh Xuyên! Có phải anh muốn phá cái nhà hay không! Anh một tháng kiếm được bao nhiêu tiền, lại bị trừ mất một nửa!? Đứa bé này làm sao mà sinh đây!?" Nhạc Vân đỡ cửa, hai mắt đỏ hoe, bởi vì nóng lòng mà giọng nói đều trở nên khàn khàn, "Quý tiên sinh đã bảo là không cần anh bồi thường rồi, anh lại tỏ vẻ giàu có làm gì! Anh có năng lực như vậy, tự nhìn lại bản thân mình đi, anh ban cho tôi cuộc sống gì đây!?"
Trì Thanh Xuyên vội liếc nhìn Trì Noãn, quát dừng lại: "Vân Vân! Em nói gì vậy hả?"
"Anh sợ em gái nghe thấy ư? Anh chẳng phải là một tên phế vật sao!" Lồ ng ngực Nhạc Vân phập phồng, nước mắt lã chã rơi xuống, "Ngay cả cảnh sát cũng nói anh đã đắc tội người nào rồi nên mới bị trả thù, tôi thấy chính là việc của Quý tiên sinh thì có! Làm sao anh có thể bồi thường được số tiền đó chứ? Cả người anh chẳng có nổi một sợi lông thô, mất trí giả vờ trượng nghĩa! Trượng nghĩa cái mẹ anh!"
Trì Noãn quay người chạy về phòng.
Trì Thanh Xuyên dỗ Nhạc Vân vào phòng rồi đóng cửa lại, cố gắng ngăn chặn những lời chỉ trích chửi rủi khó nghe. Nhưng nỗi bất mãn tích tụ đối với cuộc sống này và cảm giác sợ hãi không tên về tương lai của Nhạc Vân lại như những con dao, đâm vào tim Trì Noãn hết lần này đến lần khác.
Trì Noãn che mặt khóc đến không thở được, đều là lỗi của cô, cô không nên đắc tội với Tào Phẩm Huy, không nên rước vào nhà tai bay vạ gió như vậy. Nhưng mà... Nhưng mà rốt cuộc cô sai ở đâu chứ?
Cô không hiểu, cô không hiểu tại sao lại có những người có thể tùy ý làm bậy, dùng tôn nghiêm cùng huyết lệ của người khác để thỏa mãn d*c vọng và thú vui ích kỷ của mình?
Lại còn hời hợt, thản nhiên đến vậy.
...
Ba ngày nghỉ nhanh chóng kết thúc, Trì Noãn trở lại trường học. Trời mưa to suốt đêm, sấm chớp rền vang, thấu tận trời xanh.
Từ Đan chen vào giường Đỗ Mẫn, phàn nàn với nàng về chương mới gần đây của [Hào môn thịnh sủng: Kiều thê làm càn của tổng tài]: "Cốt truyện bị thiểu năng à! Nữ sinh yếu đuối đến mức lúc nào cũng bị ức hiếp, khi có X thì cứ khóc, khóc mãi khóc hoài cũng chẳng làm được gì! Tác giả viết đi viết lại tình tiết này bao nhiêu lần rồi, thật khiến độc giả sốt ruột! Haiz!"
Đỗ Mẫn phản bác: "Nghe nói mọi người đều thích tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân này mà! Cậu xem nam chính với nam phụ đi, một người giúp cô ấy đánh boss lớn, một người giúp cô ấy đánh boss nhỏ, tất cả đều phối hợp với nhau, rất thú vị."
Từ Đan nói: "Thật não tàn! Mình muốn bỏ truyện! Cốt truyện rác rưởi! Tác giả rác rưởi! Thật là lãng phí thời gian của mình! Aaa!"
Triệu Tinh Tinh nói xen vào: "Cậu nói làm mình thấy hứng thú quá, mau chia sẻ cho mình xem một chút."
"..."
Điện thoại Trì Noãn sáng lên, sấm chớp bên ngoài đột nhiên lớn hơn. Cô như chim sợ cành cong, cứng nhắc cúi đầu kiểm tra.
Là Tiết Mân.
Tiết Mân tạo một nhóm chat, các bạn cùng phòng đều ở bên trong, Từ Đan căm phẫn lướt tin nhắn, sau đó reo lên: "Tiết Mân bảo là ngày mai mời chúng ta đi ăn tối đấy!"
Đỗ Mẫn và Triệu Tinh Tinh lần lượt cầm điện thoại.
Từ Đan: "Cậu ấy còn mang quà cho chúng ta nữa!"
Từ Đan: "Aaaa! Mình thấy socola, loại siêu ngon! Aaaa hoa anh đào, các cậu đừng có giành của mìnhhh, socola này đã được mình đặt cọc rồi nhé!"
Trong lòng Trì Noãn cất giấu tâm sự, không thể hòa nhập vào bầu không khí vui vẻ này, cô ra khỏi phòng gọi điện cho Trì Thanh Xuyên: "Anh..."
Trì Thanh Xuyên nghe ra giọng điệu bất an của cô, bèn an ủi: "Noãn Noãn, đừng phiền lòng nhé? Có anh ở đây, đều giải quyết được. Em học hành chăm chỉ, những chuyện khác đều không cần bận tâm, biết chưa?"
Có người đi qua đi lại trên hành lang, Trì Noãn quay lưng lại, không cho họ thấy khóe mắt ửng đỏ của mình: "Anh, chị dâu, chị ấy..."
Trì Thanh Xuyên: "Không sao đâu, cô ấy không biết che giấu, nói ra được là xong thôi."
Trì Noãn: "Hai người đừng cãi nhau..."
Trì Thanh Xuyên cười khổ: "Không cãi nhau, cô ấy đặt vé về nhà rồi, nói là sẽ ở cùng mẹ mấy hôm."
...
Cùng với mưa giông, Trì Noãn lại một đêm gặp ác mộng. Hôm sau tỉnh dậy, sắc mặt không được tốt.
Vì là ngày đầu tiên quay lại trường sau kỳ nghỉ nên các bạn học trong lớp đều nói về việc mình đã đi chơi ở đâu, ăn những món ngon nào, lớp học rất ồn ào. Trì Noãn lần lượt đi thu bài tập, khi đến chỗ của Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư thấy cô không có tinh thần gì, liền hỏi: "Ngủ không ngon?"
Trì Noãn nói: "Ừm."
Cố Ninh Tư đưa cho cô một viên kẹo.
Trì Noãn lộ ra nụ cười hiếm thấy trong mấy ngày nay: "Cảm ơn."
Cố Ninh Tư cong môi: "Không có gì."
...
Thu bài tập xong, Trì Noãn đến tổ ngữ văn.
Ngoài trời vẫn mưa to như trút nước, nước mưa tạt vào hành lang, Trì Noãn đi sát vào tường để tránh bị ướt.
Hà Lệ Văn thấy cô vào thì đặt văn kiện trên tay xuống, giọng điệu mang theo chút áy náy: "Camera của tầng này đã hỏng lâu rồi, camera của những nơi khác cũng không có tác dụng, Trì Noãn, em xem..."
Kết quả này nằm trong dự liệu, không có camera, tựa như chiếc xe bị đập phá kia, bản thân phải tự nuốt xuống quả đắng.
Trên thế giới này, "bất lực" luôn tồn tại ở khắp mọi nơi, Trì Noãn biết, nhưng cô không ngờ chính mình sẽ gặp phải.
"Em hiểu ạ, Hà lão sư, cảm ơn cô."
...
Buổi chiều sau tiết thứ ba, Tiết Mân nói trong nhóm chat: "Đừng quên nha, tan học gặp các cậu ở cầu thang."
Nhóm người Từ Đan nhiệt tình đáp lại, Trì Noãn ngơ ngác cả ngày, nào còn tâm trí liên hoan, đang cân nhắc xem nên từ chối khéo thế nào thì Tào Phẩm Huy đã gửi tin nhắn tới.
"Cho cậu mười phút."
"Phòng thay đồ của đội bóng, chờ biểu hiện của cậu."
Điện thoại gần như rơi khỏi tay, Trì Noãn mất hồn đứng lên, rồi lại ngồi xuống. Từ Đan hỏi cô có muốn về ký túc xá thay đồ trước rồi hẵng đi ăn tối hay không, Trì Noãn hai mắt mở to, nhất thời không hiểu nàng đang nói cái gì.
Thời gian dần trôi qua, Tào Phẩm Huy lần nữa gửi tin nhắn tới.
"Chị dâu cậu mang thai được mấy tháng rồi?"
!!
Dây cung bị kéo căng đến tối đa, tức khắc đứt đoạn. Sau khi trải qua chuyện phá xe, Trì Noãn tin không có cái gì mà Tào Phẩm Huy không dám làm. Nỗi phẫn uất trong lòng hóa thành những giọt nước mắt khuất nhục, thấm ướt hàng mi, rơi xuống màn hình điện thoại đang dần tối lại.
Ủy viên học tập cầm bài tập đến thỉnh giáo, chỉ thấy bóng lưng Trì Noãn rời khỏi lớp.
Từ Đan ra khỏi nhà vệ sinh, vô tình trông thấy.
Trời vẫn còn mưa, chỉ là không còn xối xả, nhưng mưa phùn không có dấu hiệu ngừng lại.
Từ xa thấy Trì Noãn ra khỏi lớp, không biết là muốn đi đâu.
"Trì Noãn! Cậu đi đâu vậy? Sắp vào tiết rồi...! Trời mưa cậu ít nhất nên cầm theo ô chứ!" Từ Đan ở trên lầu gọi vọng theo cô.
...
Mưa không lớn, Trì Noãn bước đi trong mưa, lắng nghe nhịp tim của mình, thình thịch, thình thịch.
Cô nắm tay thành quyền, thời điểm bước vào sân bóng rổ, liền nhận ra được bầu không khí ngột ngạt bên trong, đột nhiên cảm thấy choáng váng như thiếu dưỡng khí.
Bình tĩnh... Cô trấn an chính mình, hít sâu vài lần rồi đỡ tường di chuyển từng bước một.
Cuối cùng dừng lại bên ngoài phòng thay đồ.
Cửa phòng thay đồ hé mở, Trì Noãn dùng đầu ngón tay lạnh lẽo đẩy cửa ra, Tào Phẩm Huy đang ngồi trên ghế chơi bóng rổ liền ngẩng đầu lên.
Hắn ngũ quan tinh xảo, khí chất kiệt ngạo, nhưng nội tâm độc ác của hắn không xứng với vẻ ngoài xuất chúng như vậy.
Tào Phẩm Huy: "Cậu đến muộn năm phút."
Trì Noãn tiến vào trong.
Tào Phẩm Huy nói: "Khóa cửa."
Trì Noãn xoay người làm theo, ngón tay cứng đờ nhấc lên mấy lần mới đóng cửa lại được.
Tào Phẩm Huy cười: "Nếu cậu ngoan ngoãn sớm một chút thì đâu có chuyện gì?"