EDITOR: MẬT MẬT
Vừa thoát khỏi Phùng Học Mậu, tâm tình của Ngu Nhiễm càng trở nên phức tạp.
Cô cúi đầu sải bước trên đường dành riêng cho người đi bộ,
Cô đi bộ đều nhìn dưới mặt đất, căn bản không để ý phía trước có người hay không. Sau đó, không kịp dừng lại đã đụng phải vòm ngực rắn chắc của một chàng trai.
Ngu Nhiễm: “A ô….” Một tay cô ôm lấy trán mình và muốn rời đi thật nhanh.
“Cẩn thận”.
Một giọng nam trầm khàn được vang lên không xa. Tuy rằng có sự quan tâm trong lời nói nhưng ngữ khí một chút cũng không phập phồng.
Giọng nói này có chút quen tai.
Ngu Nhiễm ngẩng đầu. Kết quả liền nhìn thấy một ánh mắt đầy thâm thúy, còn có sắc mặt một chút cũng không thay đổi.
“Thủ trưởng đại nhân” Trong ánh mắt của cô lúc này có xẹt qua một tia vui mừng. Nhưng sau đó lại xoay người hơi nghiêng mặt, không cho anh thấy được tình trạng quẫn bách của cô.
Người này không phải là Mục Tùng sao?
Trùng hợp là hôm nay Mục Tùng phải đến một cuộc xem mặt do mẹ anh sắp xếp. Nhưng xem tình huống hiện tại, cuộc hẹn này không hề thành công. Anh lại một lần nữa tiếp thêm một vị “khách quý” khác.
Mục Tùng có chút sửng sốt. Vừa rồi tâm tư của anh không để ở đây nên anh không phát hiện được người mình va phải là Ngu Nhiễm. Hiện tại vừa thấy cô, anh phải tiến lên đứng trước mặt cô. Đột nhiên, Mục Tùng dùng tay đẩy cằm của Ngu Nhiễm lên, làm cho cô không thể không ngẩng đầu.
Trong ánh mắt của tiểu cô nương có một chút nước, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
“Làm sao vậy?” Mục Tùng nhìn đến cái trán xinh đẹp của Ngu Nhiễm, không nói nhiều lời liền lấy tay vén tóc mái của Ngu Nhiễm ra.
Ngu Nhiễm: “……….”
Cây cỏ*, chẳng lẽ anh không biết không nên tự ý dỡ tóc mái của con gái sao?
(*) Đây là một từ chửi tục bên Trung.
Ahhh, chắc chắn bây giờ mình đã xấu chết!
Mục Tùng căn bản không để ý đến hai mắt sắp bốc hỏa của Ngu Nhiễm. Ánh mắt anh gắt gao nhìn lên trên trán của cô. Trên trán của cô xuất hiện một vết nhỏ bị đỏ lên.
“Thật sự rất đau sao?” Ngay tại thời điểm Ngu Nhiễm muốn phát hỏa thì phát hiện ra một bàn tay to đang vuốt ve tóc của mình, bên tai liền truyền đến một câu hỏi.
Hóa ra là anh đang nghĩ cô thật sự đau nên mới chực khóc.
Trong một khoảng khắc, cô cảm thấy rất thấp thỏm.
“Đúng”. Cô nói dối.
Ánh mắt của Mục Tùng lúc này sâu thảm, những lời vừa rồi anh nói để cô cảm thấy không quá xấu hổ. Nhưng hiện tại anh thấy Ngu Nhiễm vẫn ngẩng cao đầu lên. Anh thuận tay vuốt lấy tóc của cô, tựa như trước kia anh an ủi Mục Loan vậy. Khi bàn bàn tay của anh được giơ lên, anh cảm thấy việc làm như vậy thật là không phù hợp.
Ngu Nhiễm cũng không phải là em gái của anh. Nếu anh sờ tóc của cô, hẳn là hai người rất thân thiết?
“Thực xin lỗi” Mục Tùng trịnh trọng xin lỗi.
Ngu Nhiễm: “……………”
Tuy rằng cô đã gặp được Mục Tùng, nhưng hiện tại tâm tình Ngu Nhiễm không được tốt cho lắm. Cô muốn cùng anh đi dạo một chút, nhưng hiện tại một chút tâm tình cũng không có. Nghe được lời giải thích từ Mục Tùng, trong lòng cô cuối cùng cũng vui vẻ một chút, nói một câu không có việc gì. Sau đó bước qua người đàn ông trước mặt, cúi đầu tiếp tục bước đi.
Mục Tùng nhíu mày. Người hôm nay anh gặp và tiểu cô nương khi anh gặp ở sân bay là hai người. Cùng với người ở Wechat như cô gái ngọt ngào như kẹo, càng nghĩ…. Cách biệt một trời một vực.
Chính là anh cũng không muốn nghĩ nhiều. Nếu như Ngu Nhiễm đi rồi. Anh cũng phải tiếp tục đi teeo đường của mình, không có quay đầu lại.
Đến khi…………..
“Có tên trộm” Đột nhiên đằng sau lưng của Mục Tùng có một tiếng hét chói tai của một cô gái, theo sau là một đám người đang đuổi theo.
Sau khi cùng Mục Tùng tách ra, tâm tình của Ngu Nhiễm càng xuống thấp. Cô đi nhưng không có xem đường, cô chỉ nhìn xuống dưới chân của mình. Cô chỉ cảm thấy bên người có người hung hăng đụng phải cô, cảm giác như một bên vai của mình bị trật khớp. Lúc này mới ngẩng đầu lên.
Bởi vì mới bị va chạm nên trong ánh mắt của cô toàn là sự đau đớn. Túi xách mang theo bên mình cũng rơi xuống đất. Trong chớp mắt, chiếc túi màu đen của cô bị người khác cướp đi mất.
Thật ra, đó không phải một tên trộm, mà là một tên cướp.
Tiếng thét chói tai của Ngu Nhiễm vang lên, mà bên cạnh cô là một bác gái.
Đột nhiên gặp phải chuyện khiến cô bị choáng váng, vậy mà cô còn muốn hét lên?
Sự thay đổi này ngạc nhiên đến nổi Ngu Nhiễm vẫn chưa phản ứng lại. Bên người đột nhiên có một bóng người chạy đến, đuổi theo người cướp lấy túi xách của cô thật nhanh.
Ngu Nhiễm sợ hãi và đỡ lấy vai của mình bằng một tay, rồi sau đó cũng đi theo sau. Bước chân của cô rõ ràng không thể đuổi theo hai người đàn ông đang chạy phía trước. Nhưng rất nhanh, phía trước liền truyền đến một trận xôn xao, các bước chân của cô cũng từ từ chậm lại.
“Đánh hắn”.
“Làm tốt lắm”.
“Báo cảnh sát! Đồ cặn bã!”
“Không biết xấu hổ.”
Làn đường dành cho người đi bộ mà mọi người đã muốn là thành một cái vòng tròn thật lớn. Đem tên cướp vậy quanh. Nhưng người đàn ông thực sự bắt được tên cướp là người đàn ông hiện tại đang ấn tay của tên cướp vào sau lưng của hắn.
Một bóng lưng thẳng tắp, lông mày rậm, ánh mắt thật sắc bén, có cái cằm kiên nghị. Đây không phải là Mục Tùng mới vừa cùng cô tạm biệt? Nói cách khác, người đàn ông vừa rồi đuổi theo tên cướp, chính là Mục Tùng?
Ngu Nhiễm chen vào đám đông, thấy anh đang chế ngự tên cướp, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kính phục.
Rốt cuộc đây vẫn là khu đô thị ở thành phố B. Cho nên có rất nhiều cảnh sát đang tuần tra. Bên này truyền đến động tĩnh lớn, rất nhanh có người chạy đến.
Mục Tùng chuyển giao tên cướp cho cảnh sát. Sau đó, anh cầm túi xách đi đến chổ mà cô đang đứng.
“Trả lại cho cô.” Bàn tay to của anh đưa túi xách về phía Ngu Nhiễm và nói.
Ngu Nhiễm nhận lấy túi xách của mình và nói: “Cảm ơn.”
“Tiểu thư, cô hãy kiểm tra xem có thiếu gì hay không. Tuy rằng vị tiên sinh này giúp cô bắt được tên cướp, nhưng khó chắc chắn được trên đường hắn đã lấy đồ của cô.” Ngay phía sau, có anh cảnh sát tốt bụng nhắc nhở cô.
Ngu Nhiễm mím chặt môi, quay lại một cái liền tươi cười: “Tốt”. Nói xong, cô liền mở túi xách ra.
Đồ của Ngu Nhiễm không nhiều. Khi nhìn thấy tấm thẻ được đặt dưới đáy túi. Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tôi không mất cái gì, tất cả đồ đều còn ở đây”. Cô đối diện với hai anh cảnh sát và nói.
“Vậy là tốt rồi, về sau cô hãy nắm chặt túi xách để không bị người ta cướp a! Vị tiên sinh này thân thủ thật tốt”. Anh cảnh sát cũng không quên khích lệ Mục Tùng.
Ngu Nhiễm cười cười, anh ta là tham mưu trưởng tất nhiên thân thủ không tồi!
Đợi mọi người đã tản đi, Mục Tùng đi theo Ngu Nhiễm phía sau.
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh, bằng không tôi đã thật sự tổn thất rất lớn.” Ngu Nhiễm cười yếu ớt nói, chính là nụ cười của cô lúc này mang theo ba phần gượng ép.
Tâm tình của cô hiện tại rất không tốt, kỳ thật không thể nào cười được.
Mục Tùng đi bên người cô, nhẹ giọng ân cần nói một câu: “Lúc đầu, tôi đã kêu cô hãy nhìn đường. Từ nay, cho dù cô đang ở phố xá sầm uất cũng không nên như vậy, bằng không cô sẽ không biết nguy hiểm đang đến.”
“Tốt.” Ngu Nhiễm đứng lại nghỉ ngơi và xoa vai chính mình. Vừa rồi thấy được Mục Tùng bắt cướp nên tất cả sự chú ý đặt trên người của anh. Hiện tại mới phát hiện vai của mình còn đau.
Cử chỉ nhỏ của cô rơi vào ánh mắt của người đàn ông bên cạnh: “Cô bị gì vậy?”.
Ngu Nhiễm mỉm cười, mang theo một chút tự giễu: “Vừa rồi chắc là tôi bị đụng phải, nhưng khi cử động hai ba lần chắc sẽ không sao.”
“Để tôi xem”.
Mục Tùng khẽ cau mày, anh không khỏi phải đưa tay đặt lên vai của cô.
“Ha———–” Sức của Mục Tùng cũng không nhẹ, Ngu Nhiễm đau quá phải kêu lên.
Anh nghe thấy cô “kêu thảm thiết”, Mục Tùng nhíu mày càng sâu.
Anh hành quân hàng năm, bình thường bị thương đều có biện pháp chữa trị. Nhưng hiện tại anh mà dùng biện pháp chữa trị trong quân đội trên người của cô gái này… Mục Tùng sờ sờ mũi của mình. Anh nghĩ cần phải đem cô đến bệnh viện để bác sĩ chữa trị vẫn hơn.
Không phải Mục Tùng không tịn tưởng bản thân mình, mà là anh sử dụng rất nhiều lực ở tay, sẽ đem cánh tay mảnh khảnh của cô thành hai nửa.
Hai nửa………… Nhất định là tham mưu trưởng Mục suy nghĩ quá nhiều.
“Hãy đến bệnh viện để bác sĩ khám cho cô.” Mục Tùng mở miệng nói.
Anh không phải đề nghị mà giọng điệu này rõ ràng là ra lệnh.
Ngu Nhiễm: “… Thật sự không có việc gì nghiêm trọng, qua hai ngày nữa sẽ tốt lên thôi”.
Cô mới không cần mới chút đau như vậy mà đi bệnh viện đâu, nói ra thật sự rất mất mặt!
“Vai của cô có vẻ như đã bị trật. Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng nếu không được chữa trị kịp thời, vai của cô ngày mai sẽ sưng lên như một chiếc bánh mì. Tiểu thư, cô xác định?” Mục Tùng đứng ở trước mặt cô, giọng điệu mang theo vài phần mất mát.
Anh không thích những cô gái bướng bỉnh như vậy.
“Thật sự nghiêm trọng như vậy?” Ánh mắt Ngu Nhiễm lộ ra vài phần không tin tưởng, cô nghĩ đến chỉ bị người ta va vào nên bị đau.
Biểu cảm Mục Tùng không thay đổi, liền gật đầu.
Ngu Nhiễm có chút chần chừ. Nhưng cô đồng ý với “mệnh lệnh” mà Mục Tùng đưa ra.
“Được rồi, chúng ta đi thôi. Nhưng tôi không phải là tiểu thư. Tôi tên Ngu Nhiễm, anh thật sự không biết?”
Mục Tùng: “….. Không biết” Anh vì cái gì mà phải biết tên của cô? Anh cũng không phải là giáo viên, mà anh phải nhớ kỹ tên của mấy trăm học sinh?
Anh cũng không có kiên nhẫn đến vậy.
Hiên tại, Ngu Nhiễm muốn nhảy dựng lên để mắng người, cô rõ ràng đã nói rõ tên của mình! Vì cái gì anh không nhớ kỹ?
Thời điểm đi ra khỏi bệnh viện, mặt Ngu Nhiễm đã trắng bệch.
Cô biết được trong lúc nắn khớp lại sẽ rất đau, nhưng không ngờ là sẽ đau như vậy. Đau đến mức toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Mục Tùng đứng ở cửa chờ cô, thấy được bộ dáng thê thảm của cô. Mặt thì không thay đổi, nhưng đáy lòng lại cảm thấy rất buồn cười.
Anh không khỏi có liên tưởng đến những cô gái yếu ớt trên mạng với Ngu Nhiễm đáng thương như một chú chó bị bỏ rơi. Nhưng chủ nghĩa nhân đạo vẫn chiếm ưu thế, Mục Tùng vươn một cánh tay ra.
“Cảm giác có đỡ hơn chút nào không?” Đi đến một quán trà, Mục Tùng đỡ Ngu Nhiễm ngồi xuống.
Đôi mắt Ngu Nhiễm bây giờ đang đánh giá cách trang trí của quán trà này. Bên này quán trà rất ít người, nhất là so với quán café đối diện. Ngu Nhiễm ánh mắt có một chút nghi ngờ, cô với tham mưu trưởng thúc thúc* có sự cách biệt thế hệ rất lớn a! Hiện tại người trẻ tuổi, có mấy người thích đến quán trà? Có phải anh là người đàn ông thời cổ???
(*) Thúc thúc bên Việt mình có thể goi là chú hoặc bác. Bác tham mưu trưởng hay Chú tham mưu trưởng thì không hợp vần cho lắm. Nên mình cứ để thúc thúc nhé!