EDITOR: MẬT MẬT
Tuy không lớn tiếng, nhưng từng câu từng chữ trầm thấp được nói ra khiến trái tim người khác đập mạnh.
Cái tay của Phùng Học Mậu chưa đụng đến Ngu Nhiễm đã bị Mục Tùng bắt lấy, hắn muốn rút tay về cũng không thể.
Phùng Học Mậu muốn dùng sức tránh thoát, nhưng không muốn mất phong độ trước mặt phụ nữ, chỉ có thể âm thầm dùng sức. Kết quả đem cả cổ và khuôn mặt đều đỏ lên, cũng không thể đem tay của mình thoát ra khỏi Mục Tùng.
Phùng Học Mậu: "...." Mẹ nói, người đàn ông này quá trâu bò đi! Sức lực lớn như vậy, tôi muốn khóc!
Hai người giằng co như vậy, Ngu Nhiễm định mở miệng giảng hòa, chỉ là cười như không cười mà ngồi nhìn Phùng Học Mậu, trong mắt có rõ ràng sự khinh miệt.
"Buông tay!" Phùng Học Mậu thấp giọng gào lên.
So với sắc mặt như màu gan heo của Phùng Học Mậu, Mục Tùng vẫn có bộ dáng thanh thản, như không chịu bất kì ảnh hưởng nào. Anh không phải không cảm nhận được Phùng Học Mậu đang dùng sức âm thầm giãy dụa, anh chỉ là cảm thấy có chút buồn cười. Ở quân doanh, có thể cùng anh so sức tay cũng chỉ có vài người. Hiện tại người đàn ông này trông yếu ớt như vậy mà cũng tự cho là có thể tránh thoát được sự trói buộc của anh, mẹ nó tên này có phải hay không, không có đầu óc!
"Vị tiên sinh này, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi, động tác vừa rồi là cậu muốn làm cái gì?"
Mục Tùng quyết định không hòa giải, để xem Phùng Học Mậu trả lời anh cái gì.
"Ngu Nhiễm, bạn trai cô quá đáng rồi đó! Tay của anh Mậu rất quý giá, nếu bị thương đối với công ty là sự tổn thất không nhỏ, cô có thể bồi thường sao?" Đương sự còn chưa nói cái gì. Kết quả Diệp Tình không nhịn được đã đứng ra nói chuyện.
"Ừ, vậy bồi thường." Ngu Nhiễm rất thản nhiên mà nói, cô thề đây không phải đang khoe nhà mình nhiều tiền.
"Cô!" Diệp Tình dùng tay chỉ thẳng vào Ngu Nhiễm, kết quả lại bị người đằng sau cho một cái tát vào ót.
Ngu Nhiễm đứng lên: "Cô đang khoa chân múa tay trước mặt tôi? Bộ dáng này là muốn tiến vào cửa nhà của Thái tử gia sao, như vậy thì có chút khó khăn. Gần đây tôi đang mở một buổi huấn luyện lễ nghi trên Wechat, cô muốn học sao?" Cô rất "Thành khẩn" mà dò hỏi người vừa mới chỉ tay vào mặt của mình.
Khóe môi Mục Tùng có chút run rẩy. Anh rốt cuộc cũng buông lỏng cánh tay của Phùng Học Mậu ra, sau đó thân hình cao lớn liền chắn trước mặt Ngu Nhiễm.
Đối mặt với Diệp Tình, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, ở bộ đội ai quản cô là nam hay nữ, đã phạm sai lầm thì trước tiên phải giáo huấn. Mục Tùng lạnh mặt nghiêm giọng nói cho hai người trước mặt nghe: "Quấy rầy người khác ăn cơm như vậy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, hiện tại các cô gái đều mặt dày như vậy sao?"
Khi dễ tiểu cô nương nhà mình, nói cái gì cũng phải đòi công bằng trở về. Ở trong mắt Mục tham mưu trưởng, phong độ gì đó thì phải hai bên tôn trọng lẫn nhau thì trong tình huống như vậy mới có thể đối xử phong độ được, đối với những người mặt mày xưng xỉa, anh phải bênh vực của người mình!"
"Anh, anh... một người đàn ông mà nói chuyện độc ác như vậy?" Diệp Tình lập tức đỏ vành mắt, đứng ra phía sau Phùng Học Mậu, trong giọng nói tràn đầy sự ủy khuất.
Ngu Nhiễm cười lạnh, đây chính là lợi dụng giới tính của mình để chiếm ưu thế? À, thì ra Diệp Tình không coi cô là con gái sao? Ngu Nhiễm từ phía sau Mục Tùng bước ra: "Ác độc? Không phải vì cô quá mặt dày, lì lợm không chịu đi. Bạn trai tôi mới mời cô rời đi sao? Như thế nào lại biến thành ác độc?"
Cô còn chưa nói xong: "Cô biết hiện tại tôi hối hận nhất là chuyện gì không? Là coi như bị ma quỷ ám, chưa hiểu rõ những thực tập sinh mới mà đã dắt các người đến đây ăn cơm, đúng là làm bẩn nơi tốt thế này!"
Ngu Nhiễm nói chuyện có chút kích động, nhưng dáng vẻ vẫn ưu nhã. Nhưng Diệp Tình lại không có bình tĩnh như cô. Sau khi nghe Ngu Nhiễm châm chọc mỉa mai vành mắt đỏ lên, cầm lấy chén trà trên bàn thẳng tay hắt vào người Ngu Nhiễm.
Chuyện này quá bất ngờ. Ai cũng không nghĩ đến, thậm chí ngay cả Phùng Học Mậu cũng ngây người, không phải là tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn dịu dàng sao? Như thế nào lại thay đổi phong cách nhanh như vậy?
Mục tham mưu trưởng là ai? Là người đều đạt xuất sắc trong các môn học khi còn ở trường quân đội, tốc độ phản ứng là số một. Một khắc Diệp Tình cầm chén trà muốn hắt nước Mục Tùng đã xoay người lập tức kéo Ngu Nhiễm vào ngực của mình rồi né sang một bên.
Tuy rằng động tác mau lẹ, nhưng vẫn không thể tránh được nước trà bắn lên người.
Một bên tay áo của Mục Tùng đã bị ướt.
Tuy hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, bị ướt một chút cũng không sao. Hiện tại vẫn đang ở bên ngoài, đối phương lại là con gái. Mục Tùng chỉ nhíu mày một chút, cái gì cũng không nói.
Anh không nói, nhưng Ngu Nhiễm lại dậm chân tức giận, nhưng một bên chân vẫn còn bó thạch cao.....
Ngu Nhiễm co chân lên nhảy lò cò lướt qua người Mục Tùng, một tay cô bưng một chén canh trứng thật muốn hắt thẳng vào người Diệp Tình. Ngu Nhiễm vừa cầm chén canh lên, Diệp Tình đã sợ hãi lui về phía sau một bước. Kết quả không đứng vững liền té ngồi xuống đất.
Trường hợp này, có chút buồn cười.
"Bị dọa đến mềm chân?" Ngu Nhiễm đã đem chén canh trứng đặt lại trên bàn, một chén canh to như vậy bưng lên thật là tốn sức. Cô từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi dưới đất có vẻ rất chật vật, ngữ khí khinh thường: "Không có gan mà cũng dám làm ra chuyện này?"
Mặt Diệp Tình tái đi, cuối cùng vẫn phải tự mình đứng dậy. Cả quá trình này, từ đầu tới cuối Phùng Học Mậu cũng không hề giúp cô.
"Còn không mau đi? Cô còn muốn ở đây sao?" Ngu Nhiễm lạnh lùng quát lên, muốn ăn một bửa cơm vui vẻ kết quả lại thành ra như thế này, sắc mặt của cô rất khó coi.
Diệp Tình và Phùng Học Mậu liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không quay đầu nhìn lại mà nhanh chóng rời đi. Diệp Tình gục đầu xuống, vành mắt đỏ lên tỏ vẻ vô cùng ủy khuất. Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
Chính mình đã bị vứt bỏ, cái nhận thức này là cô vô cùng khổ sở.
Mà Ngu Nhiễm sắc mặt như cũ rất khó coi đứng một bên lôi kéo người đàn ông kia: "Aiii, anh có thấy nóng không?" Cô duỗi tay muốn lấy giấy để lau giúp anh, nhưng hình như không có quá nhiều tác dụng.
Bàn tay trắng nõn kia cuối cùng vẫn bị bàn tay to của người đàn ông bắt được. Ngu Nhiễm có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, liền nhìn thấy hai tròng mắt chứa đầy ý cười của anh.
"Ngốc, chén trà này đã để bên ngoài rất lâu rồi." Ý là ngoài trời lạnh, không cần lo lắng như vậy.
"Hừ! Nếu hôm nay anh mà bị bỏng, em sẽ xử đẹp cô ta!" Cánh mũi nho nhỏ của cô bởi vì kích động mà nhẹ nhàng giật giật. Bộ dáng kia dừng lại trong mắt Mục Tùng, anh cảm thấy thực sự rất đáng yêu.
Nếu là người khác, anh chắc chắn sẽ nhíu mày cảm thấy kiêu căng. Nhưng đối phương lại là Ngu Nhiễm, vẫn là vì chuyện của mình nên mới tức giận như vậy. Thật là tiểu cô nương đáng yêu! Mục Tùng chỉ cảm thấy những quy củ của mình từ trước đến giờ của mình đều ném xa vạn dặm, anh mềm lòng đến rối tinh rối mù, cảm thấy cô gái nhà mình như thế nào cũng làm cho người ta yêu quý.
Tưởng tượng đến đây, Mục Tùng đột nhiên khom lưng, duỗi tay ôm lấy Ngu Nhiễm rồi đặt cô về chổ ngồi của mình.
Kỳ thật, muốn về chổ ngồi không tới ba bước.
Khuôn mặt Ngu Nhiễm đỏ lên, đặc biệt là khi nghe tiếng bà chủ thì càng đỏ hơn.
Bửa cơm này ăn có chút lâu, Ngu Nhiễm đều hận không thể đem mặt mình vùi vào đây.
Nhưng Mục Tùng vẫn là bộ dáng bình tĩnh thong dong: "Vừa rồi không phải là bộ dáng diễu võ dương oai(1) sao? Hiện tại như thế nào lại như một con đà điểu?"
(1)Phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ.
Ngu Nhiễm lập tức phản kích: "Có thể giống nhau sao? Ban đầu là em không chịu được anh bị khi dễ! Nhưng vừa rồi, vừa rồi....." Mặt của cô lại đỏ lên, không biết vì thẹn thùng hay vì nguyên nhân gì khác, giọng nói cũng giảm dần: "Nhưng vừa rồi em có thể tự đi, anh còn ôm em, cái này không phải...." Làm ra vẻ sao? Nói đến câu sau, giọng của cô thấp không còn nghe thấy nữa.
"Anh cũng không thể để cho em chịu khi dễ, ôm như vậy cũng như nhau thôi!" Mục Tùng vẫn rất bình tĩnh không hề thấy chính mình hiện tại đang nói lời ngon tiếng ngọt gì.
Nhưng trong tâm Ngu Nhiễm đang nở hoa, trên mặt lại muốn ra vẻ bình tĩnh, bên tai đã đỏ một mảng đã lan đến tận cổ.
Khi tính tiền, Ngô tỷ biết chân của Ngu Nhiễm không tiện, trực tiếp đi thẳng đến bàn ăn.
Mục Tùng tính tiền, thì nghe bả chủ này trêu chọc Ngu Nhiễm: "Cô đã ăn cơm ở đây một thời gian dài, vẫn là lần đầu thấy cô tức giận như vậy! Aaa, Ngu tiểu thư rất bênh vực người của mình."
Ngu Nhiễm si ngốc mà cười: "Tôi vẫn chưa cùng cô xin lỗi, vừa rồi dọa khách của cô rồi." Cô nghĩ đến việc hôm nay vẫn thấy rất ngượng ngùng, đều là tới ăn cơm, nhưng hôm nay cô hành động như vậy vẫn là quá xúc động.
Nhưng Ngô tỷ vẫn là người rất hào sảng, hướng đến Ngu Nhiễm phất tay: "Duyên phận đi, không có duyên phận người ta cũng không tìm được quán của tôi, người lúc nãy không phải là người cô từng dắt đến sao? Chỉ là một việc nhỏ không sao hết!"
Ngu Nhiễm cười hai tiếng, biết hiện tại mình nói gì đều uổng phí: "Bửa nào tôi cùng Phỉ Phỉ sẽ đến đây ăn cơm."
Đương nhiên, nhận lỗi tốt nhất chính là đến đây tiêu tiền.
Ngô tỷ vui tươi hớn hở nói tốt, sau đó chờ Mục Tùng thanh toán tiền, lại thấy một người đàn ông anh tuấn cao lớn ôm tiểu cô nương trong ngực, ổn định vững chãi mà bước ra khỏi cửa. Cô đứng ở phía sau hai người, không khỏi nhấp miệng cười. Cô cùng Ngu Nhiễm có quen biết một chút, cho nên vừa rồi mới trêu chọc Ngu Nhiễm như vậy, cô còn một câu chưa nói ra, người đàn ông hẳn là thực sự thích cô, bằng không như thế nào chỉ là một việc nhỏ nhặt lại chu đáo đến như vậy?
Mở quán ăn, người đến người đi, nhìn quá quen nhiều người có ánh mắt phức tạp. Nhưng người đàn ông vừa rồi cùng Ngu Nhiễm tiến vào, mỗi một lần ánh mắt anh ta dừng trên người Ngu Nhiễm chung quanh hết thảy một vật đều trở thành vật trang trí.
Ở trong mắt anh ta, trước sau Ngu Nhiễm chính là vai chính.
Nhìn hai cười ra cửa, bà chủ phẩy cái quạt trong tay mỉm cười. Trong lòng cảm khái một câu quả nhiên là người trẻ tuổi, sau đó liền vội vàng làm việc của chính mình.
Mục Tùng ôm Ngu Nhiễm lên xe, đem cô đặt ở vị trí phó lái, lúc này mới vòng qua thân xe ngồi vào trong xe.
Chờ đến khi Mục Tùng đưa Ngu Nhiễm trở về chung cư của mình, Mục Tùng mới mở miệng nói về việc bản thân anh đang đặt trong lòng: "Ngày mai anh phải về thành phố B, em ở thành phố M phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh. Hai tuần sau em sẽ gỡ thạch cao, lúc đó anh sẽ đưa em đến bệnh viện."
Khi anh nói chuyện chính là muốn tạm biệt.
Ngu Nhiễm nghĩ nếu có thể tùy hứng. Cô sẽ ôm chân anh như lúc nhỏ để anh không thể rời đi. Nhưng cô vẫn muốn cho anh đi "À". Cô cúi đầu rầu rĩ nói, tuy rằng không thể tùy hứng kêu anh đừng đi, nhưng vẫn có thể tùy hứng nói cho anh biết tâm trạng của mình hiện tại rất không tốt.
Rất nhanh, Ngu Nhiễm liền cảm giác được một bàn tay to mang theo ba phần ôn nhu mà xoa tóc cô.
"Rất nhanh, hửm?" Mục Tùng là đang hứa với cô.
Cô duỗi tay đem bàn tay to từ đỉnh đầu mình nắm lấy. Lôi kéo anh ngồi trên sofa. Mục Tùng theo ý của cô ngồi xuống, sau đó anh liền cảm nhận được một cái đầu nho nhỏ dựa vào vai anh.
"Anh rất nhanh sẽ trở lại nhưng cũng sắp rời đi." Cô một chút cũng không cao hứng, bởi vì cô đang luyến tiếc.
Mục Tùng bật cười: "Vậy em muốn thế nào?"
Ngu Nhiễm không trả lời, tuy luyến tiếc nhưng không phải chỉ có một cách là phải thỏa hiệp sao? Bằng không thì sao. Nhưng cô vẫn rất hiểu Mục Tùng, anh không thể theo cô đến thanh phố M, cả khi Mục Tùng đồng ý Ngu Nhiễm vẫn không nỡ.
Đến khi Mục Tùng rời đi, Ngu Nhiễm vẫn rầu rĩ không vui. Cô biết chính mình sớm hay muộn đều phải rời khỏi công ty HS, sau đó cô có thể chọn một công ty hàng không khác, nhưng lại không có suy nghĩ sẽ trở về thành phố B.
Hai tuần đối với Ngu Nhiễm mà nói rất dài. Trong khoảng thời gian này Trì Phỉ chỉ cần rảnh sẽ đến chơi với cô nhưng phần lớn thời gian cô đều ở một mình.
Hôm nay, Ngu Nhiễm chán nản nằm trên ghế sofa, Ôm cứng nhắc laptop của mình, bên trên hiện lên những tin tức tuyển dụng, cô vô ý liền để địa chỉ ở thành phố B, lướt trang web hơn nửa ngày mới ý thức được mình đối với thành phố này cũng không có mâu thuẫn như vậy.
Tình yêu có thể thay đổi một người.
Ngu Nhiễm cười khổ một tiếng, sau đó đem laptop đặt trên mặt, che dấu đi tâm tình của chính mình.
Cửa "Tích tích" vang lên hai tiếng, Ngu Nhiễm hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không có ngẩng đầu: "Trợ lý Kim, hiện tại đã qua 9 giờ sáng, sớm như vậy đã đến nấu cơm trưa sao?"
Nhưng không ai trả lời cô.
Ngu Nhiễm cảm thấy có chút không thích hợp, duỗi tay nhấc laptop ra sau đó ngẩng đầu. Nhưng có người so với cô nhanh hơn một bước, đã lấy laptop trong tay của cô, hình ảnh chiếu ngược xuất hiện trong mắt Ngu Nhiễm.
"Thủ trưởng đại nhân!" Ngu Nhiễm kích động thiếu chút nhảy dựng lên, cô vui vẻ ngẩng đầu, muốn ngồi dậy, nhưng đã nằm lâu như vậy sao có thể một phát đứng dậy được. Mục Tùng nhìn cô thiếu chút nữa ngã quỵ, cánh tay dài vươn ra, đem cô ôm vào trong lồng ngực.
"Chậm một chút!" Trong giọng nói của anh tràn ngập sự bất đắc dĩ.
Ngu Nhiễm cười khanh khách, hai chân đều dẫm lên sofa. Mục Tùng đứng trên mặt đất, hiện tại Ngu Nhiễm cao hơn nửa cái đầu so với anh.
Đôi tay của anh đặt ở chiếc eo mềm mại của cô, hô hấp nóng bỏng liền phả vào trên cổ người đối diện. Ngu Nhiễm cười hì hì vươn tay, tự nhiên mà ôm anh sau đó "Chụt" một cái trên mặt: "Đó không phải vì em nhớ anh sao!"Cô nói.
Mục Tùng ôm cô tay không khỏi nắm chặt: "Bướng bỉnh."
Cô ôm anh: "Được nha, anh đến đây sao không nói trước với em một tiếng?" Ngày mai cô mới đến bệnh viện! Ai có thể Mục Tùng lại đến sớm như vậy?
Mục Tùng buông lỏng cô ra, ngón tay còn vươn lại một chút ấm áp khiến anh vẫn chưa có thể lấy lại được sự bình tĩnh. Khi nghe thấy Ngu Nhiễm nói, trong mắt anh mang vài phần cưng chiều: "Không phải đêm qua em đòi nếu anh có thời gian sẽ lập tức qua đây sao?"
Có một cô bạn gái nhỏ hơn tuổi mình quá nhiều, liền coi cô như con gái mà cưng chiều. Căn bản không có biện pháp nào cự tuyệt được yêu cầu gì của cô!
Mục Tùng đã ngồi trên ghế sofa, Ngu Nhiễm mặc bộ đồ ngủ liền thân hình chú thỏ hướng đến trong ngực anh cọ cọ. Cô chỉ là nhàm chán, tối qua mới cùng Mục Tùng oán giận hai câu, nào có biết anh sẽ thật sự đến! Nhưng điều này khiến cô thật cao hứng.
"Thủ trưởng anh thật tốt!" Giọng nói của cô tràn đầy sự đắc ý: "Đây là khen thưởng cho anh!" Nói xong, môi anh đào phấn nộn liền dừng trên môi của anh.
Đã là tháng năm, thời tiết chậm rãi mát lên, Ngu Nhiễm mặc một bộ độ bằng lụa(2), mềm mại dựa vào lồng ngực cứng rắn của anh.
(2)Vải lụa là chất liệu vải có bề mặt rất mỏng, mịn được sản xuất bởi một loại tơ, loại tơ tốt nhất để tạo ra vải lụa đó là tơ tằm. Cụ thể đó là những người nuôi tằm sẽ xe các sợi tơ ra để đan dệt thành lụa. Đây được coi là một loại hình nghề đã xuất hiện từ rất lâu đời và có nguồn gốc từ đất nước Trung Quốc. Từ đó mà lụa trở thành loại vải đắt tiền, chỉ dành cho giới thượng lưu trong xã hội phong kiến thời điểm đó.Để đánh giá chất lượng của sợi tơ tằm sẽ phụ thuộc rất lớn vào loại lá dùng để nuôi tằm. Hiện nay các loại tơ tằm tự nhiên để sản xuất ra vải lụa gồm có: tơ tằm dâu, tơ tằm sồi, tơ tằm lạc và tơ tằm lá sắn. Trong đó tơ tằm dâu là được sử dụng phổ biến và được ưa chuộng nhất chiếm tới 95% sản lượng tơ tằm trên thế giới.+
Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, như mở ra một thế giới mới.