EDITOR: MẬT MẬT
Khi anh nói ra những lời này, ý cười trong mắt người đang ngồi trên ghế sofa càng đậm hơn một chút, sự vui mừng đó không thể che giấu được, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhảy nhót lạ thường: "Được nha, kỳ thật em cũng không phải chỉ có một mình, còn có trợ lý Kim nữa." Nói đến đây, rốt cuộc trợ lý Kim đang đứng ở góc tường cũng được tiểu chủ chú ý đến.
"Trợ lý Kim, đây là Mục Tùng."
Trợ lý Kim: "...."
Ngu Nhiễm còn hứng thú bừng bừng mà chỉ vào trợ lý Kim hướng đến Mục Tùng để giới thiệu: "Lãnh đạo, đây là trợ lý Kim, chính là người đã dọn dẹp sạch sẽ căn nhà này!"
Mục Tùng gật đầu nhẹ một cái. Đối mặt với những người không quen thuộc, anh vẫn không thể nở nụ cười: "Ở cửa đã gặp qua. Anh đã biết. Chào cô, tôi là Mục Tùng. Lần đầu gặp mặt."
Những lời khách sáo này, anh nói rất có nề nếp, một chút ý vị cũng không có.
Trợ lý Kim cảm thấy nụ cười bây giờ của mình có thể được đánh giá là một trăm phần trăm đạt chuẩn đi? Khuôn mặt cứng đờ: "Chào anh, Mục tiên sinh. Tôi là Kim Tinh, nếu như được anh có thể gọi tôi là Kim Tầm Tầm."
Mục Tùng không có ở lại chung cư của Ngu Nhiễm quá lâu. Anh còn phải vội vàng trở về làm báo cáo, trước khi đi còn xoa nhẹ đỉnh đầu của cô: "Ngày mai anh đến đón em, buổi tối ngủ sớm một chút."
Ngu Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu trước ánh mắt quái gỡ của trợ lý Kim, ngoan ngoãn như vậy không giống như cô bình thường chút nào: "Vâng, em sẽ ngủ sớm." Sau đó nhìn theo anh bước ra cửa.
Chờ đến khi cô không thể thấy bóng dáng anh nữa, Ngu Nhiễm lúc này mới thu hồi tầm mắt, trên mặt còn mang theo ý cười.
"Được đó, đại tiểu thư, cô dời tâm đi rồi sao?" Chiếu cố cuộc sống sinh hoạt của Ngu Nhiễm đã sáu bảy năm, trợ lý Kim cũng nhận mình thực hiểu biết Ngu Nhiễm. Một cô gái cao ngạo xinh đẹp, không chịu sự quản giáo của ai, không thích bất kỳ ai ra mệnh lệnh cho mình, không thích người khác đối với cuộc sống sinh hoạt cá nhân khoa tay múa chân, dù nói như thế nào cũng không nghe. Nhưng đêm nay, có ai có thể nói cho cô đây là tình huống như thế nào?
Mục Tùng dặn cô buổi tối đừng thức khuya xem di động, cô nói được.
Mục Tùng nói cô ở nhà không cần trang điểm, đối với làn da không tốt, cô nói được.
Mục Tùng nói cô đi ngủ sớm một chút, cô nói được.
Trợ lý Kim nghĩ vì sao mình cũng có ý tốt muốn nhắc nhở nhưng chỉ nhận lại một từ "Cút"? Thế giới này quả thật không công bằng. Chẳng lẽ không muốn nhìn mặt cô, chỉ muốn nhìn mặt đàn ông? Mẹ nó! Vậy thì cũng quá đáng đi.
Đương nhiên Ngu Nhiễm sẽ không nghe thấy những lời oán trách của trợ lý Kim ở đằng sau mình. Cô hơi nhướng mày, cặp mắt kia còn sót lại vài sự vui mừng chưa tan hết: "Làm sao vậy?"
"Giống như thay đổi vậy." Đi theo Ngu Nhiễm ngần nấy năm, trợ lý Kim cũng không giống như thời mới đến làm việc tay chân luống cuống, nói chuyện sẽ ấp úng. Ít nhất, mấy năm qua, trừ bỏ tầng quan hệ trên hợp đồng thì cô và Ngu Nhiễm cũng xem như là bạn bè.
Ngu Nhiễm nhẹ nhàng cười, sau đó xoay người lại. Bên trong lời nói còn có chút ít ý chọc ghẹo, khóe môi cô cong lên. Chỉ thấy cô gái đang cắn môi, sau đó nhanh chóng mở miệng: "Bởi vì tôi thích anh ấy!" Thích không kìm chế được, nên mới theo đuổi anh, thích không kìm chế được, nên sau khi trở thành người yêu cô luôn muốn bản thân tốt hơn. Ừm, nghe lời rồi trở thành một cô gái tốt!
Trợ lý Kim run rẩy: "Cô lại cho tôi ăn cẩu lương. Người đã đi rồi, nói chuyện còn ngọt như vậy."
Ngu Nhiễm nhún vai: "Ai kêu cô là cẩu độc thân vạn năm?"
Trợ lý Kim:: "......" Không thể làm bạn bè được nữa!
Lúc ăn cơm, trợ lý Kim dọn bàn ăn, sau đó đi tới đi lui bên người Ngu Nhiễm, vẫn có chút lo lắng. Ngu Nhiễm đem mật khẩu nhà nói cho người đàn ông kia, cô cũng biết được chủ tử nhà mình với anh ta đang quen nhau, nhưng tâm lý có chút lo lắng. Rốt cuộc Ngu Nhiễm không giống như những người khác, vẫn là một cô nương có nội tâm yếu đuối.
"Nhiễm Nhiễm, cô cứ như vậy mà nói mật khẩu nhà cho anh ta?"
Ngu Nhiễm đang ôm túi hạt dẻ cười, giống như chuột hamster mà gặm. Nghe xong lời này cũng không phản ứng quá lớn, mí mắt còn không nhấc lên, vì cô đang chăm chú xem <Đại Đường Vinh Diệu>: "À, làm sao vậy?"
Trợ lý Kim nhìn bộ dáng không hề quan tâm của cô: "Cô a! Dễ dàng đưa mật khẩu nhà cho anh ta cũng không sợ xảy ra chuyện sao?" Rốt cuộc cũng không phải người đã quen biết lâu năm.
"Anh ấy rất đáng tin cậy, không phải là loại người mà cô đang nghĩ." Ngu Nhiễm nghĩ thầm, loại người như anh đều được mọi người kính trọng, sao có thể so sánh với trợ lý Kim. Rõ ràng hai người họ khác nhau một trời một vực, liền suy nghĩ một chút, không thể khinh thường.
Trợ lý Kim: "..... Nhưng tôi theo cô lâu như vậy cũng không biết mật khẩu nhà cô đâu!"
Giọng nói này nghe thật u ám, ai ngờ ánh mắt của Ngu Nhiễm cắt ngang lời trợ lý Kim định nói tiếp, cô tiếp tục cắn hạt dẻ cười trên sofa, lạnh nhạt nói: "Nếu để tôi còn giải thích việc này nữa, thì cô cũng không thể là trợ lý sinh hoạt đúng chuẩn nữa!"
Trợ lý Kim: ".... Mẹ nó!"
Ngày hôm sau, Mục Tùng rất đúng giờ đến giữa trưa đã đến bên dưới chung cư, đưa cô đi bệnh viện.
Dừng xe ở tòa nhà số 2. Mục Tùng vòng qua thân xe đi đến ghế phụ bên cạnh, kéo cửa ra, duỗi tay ôm lấy eo thon nhỏ của cô, một tay khác nâng 2 chân cô lên, ổn định mà ôm cô vào lồng ngực.
"Hôm nay rất nghe lời." Mục Tùng mở miệng nói.
Khóe môi Mục Tùng cong lên vừa phải, ôm tiểu cô nương trong vòng tay. Mục Tùng lần đầu tiên cảm thấy, ở trong nhà nuôi một tiểu cô nương không nghe lời rất tốt, vừa dạy dỗ vừa sinh hoạt hình như cũng có chút lạc thú của cuộc sống.
Thời điểm đổi thuốc, Ngu Nhiễm duỗi tay túm lấy áo của anh. Lúc đầu Mục Tùng muốn ở bên ngoài chờ cô nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô thì anh đã ở lại.
Ngu Nhiễm sợ đau, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt anh. Tuy rằng không nói gì nhưng đôi mắt kia có vô số ủy khuất. Mục Tùng ho nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Người đổi thuốc cho Ngu Nhiễm cũng là người đã có tuổi, gặp qua nhiều bệnh nhân. Nhưng lần đầu tiên ông thấy được một đôi nam nữ đứng cạnh nhau đẹp như một bức tranh vậy. Cô gái nũng nịu, nắm tay bạn trai, ai nha, ông đã bó tuổi tự nhiên muốn coi phim thần tượng!
Bác sĩ trêu ghẹo nói: "Cô gái, chỉ là đổi thuốc thôi, không có gì đau đớn đâu. Cô nắm chặt tay bạn trai như vậy làm gì!"
Mặt Ngu Nhiễm đỏ lên, còn không kịp nói cái gì, cô liền nghe thấy người đàn ông cao lớn đứng bên mình lên tiếng: "Cô ấy sợ hãi." Nói xong, Mục Tùng nắm chặt tay Ngu Nhiễm hơn, để xua tan đi nỗi sợ hãi của cô: "Như vậy sẽ không sợ." Cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp từ bị động thành chủ động, ôm cô vào lòng.
Bác sĩ: "..." Không kịp phòng ngừa đã bị nhét đầy một đống cẩu lương!
Ở trên đường về nhà, khuôn mặt Ngu Nhiễm đều ửng đỏ. Bởi vì trong phòng bệnh Mục Tùng đã nói câu kia, tâm trạng của cô có thể tốt liên tiếp một tháng liền.
"Hiện tại em muốn về nhà?" Mục Tùng nhìn thời gian, đã là giờ ăn cơm: "Không, đi ăn cơm trước."
Ngu Nhiễm biết được tính chất công việc của anh, có chút chần chờ mở miệng: "Công việc của anh có gấp không?"
Ánh mắt Mục Tùng nhìn về phía trước, từ từ qua đường: "Ừ, còn tốt. Thời gian ăn cơm vẫn có. Em muốn ăn cái gì, rồi anh đưa em đi."
Nghĩ đi nghĩ lại, đây vẫn là lần đầu tiên Ngu Nhiễm cùng Mục Tùng ở bên ngoài ăn cơm. Cô có chút nóng lòng muốn thử, cuối cùng quyết định chọn một nhà hàng gia đình.
Rốt cuộc cô cũng sống ở thành phố M này rất nhiều năm, đối với quán ăn này vẫn rất quen thuộc, đồ ăn ở đây rất ngon có rất nhiều đánh giá tốt. Ngu Nhiễm cùng Trì Phỉ có qua đây ăn vài lần. Nhiều năm như vậy, hương vị vẫn không thay đổi.
Ngu Nhiễm còn tưởng mình phải chỉ đường thì anh mới có thể tìm ra được quán ăn này nhưng chỉ trong chớp mắt anh đã tự mình tìm ra. Rốt cuộc vị trí ở đây cũng khá hẻo lánh, rất nhiều người lần đầu tiên tới đây đều không thấy. Cô hình như đã phát hiện chính mình đang xem nhẹ bản lĩnh của tham mưu trưởng, người đàn ông này có thể tự mình tìm đường rất nhanh.
"Để em tự đi!" Ngu Nhiễm xuống xe nhanh chóng mở miệng nói, khuôn mặt cô còn thẹn thùng nên ửng đỏ. Rõ ràng không đánh phấn má, nhưng vì sao má lại hồng như vậy, có chút đáng yêu.
Muc Tùng không nói hai lời, đi đến bên cửa. Đôi tay vòng qua dưới nách Ngu Nhiễm sau đó nâng lên.
Ngu Nhiễm muốn tự mình đi, Mục Tùng đặt cô trên mặt đất, sau đó đứng ở một bên.
"Đi thôi." Anh không hề có ý tứ tiến lên dìu cô, đứng thẳng tắp giống như cây tùng.
Ngu Nhiễm: "..."
"Làm sao vậy?" Thấy cô không cử động, Mục Tùng mở miệng.
"Không đi được, anh lên đỡ em!" Cô nói chuyện mềm mại đánh trúng tim anh.
Mục Tùng ỷ mình cao hơn, có chút hờn: "Phiền toái!" Anh trầm thấp nói một câu, bước nhanh đến bên người Ngu Nhiễm, Ngu Nhiễm cho rằng anh khó nói chuyện còn đang muốn tự đi, bỗng nhiên cả người bay bổng, đã bị người đàn ông ôm vào lồng ngực.
"Anh thả em xuống!" Ngu Nhiễm đem cả mặt chôn vào trong ngực của anh, tuy rằng nơi đây không phải phố xa sầm uất, nhưng cũng là đường cái quá ngượng đi.
"Ra vẻ cái gì?" Giọng nói trầm thấp của anh tiến vào tai cô, Ngu Nhiễm còn chưa từ bỏ ý định đem khuôn mặt mình cọ tới cọ lui trong ngực anh.
Mục Tùng: "... Đừng cọ, đồ trang điểm của em dính vào quần áo không dễ giặt sạch."
Ngu Nhiễm duỗi tay bám vào cổ của anh: "Em không trang điểm...."
Ngày hôm qua Mục Tùng nói trang điểm đối với làn da không tốt. Hôm nay cô liền ngoan ngoãn mà không trang điểm. Ừ, ra đường cũng không trang điểm.
Mục Tùng giật mình, khóe mắt cong lên mang vài phần ý cười, hơi nhỏ: "Ừ, giống như lúc trang điểm vậy." Mà trong lòng Mục Tùng nói, được nha, nếu trong nhà nuôi một tiểu cô nương nghe lời như vậy, cũng rất thú vị đó.
- ---
Mợt với anh chị nhà này ghê. Đi đâu cũng cho người ta ăn cẩu lương được hà =))))))