Nàng Chỉ Là Chế Phục Khống

Chương 26




EDITOR: MẬT MẬT

Ngu Nhiễm cắn môi dưới của mình, bàn tay nhỏ trắng nõn có chút không an phận mà đặt trên bàn. Sau đó từng chút từng chút dịch đến vị trí của bàn tay to. Ngu Nhiễm vừa cắn ống hút, ngón tay lại không an phận cử động. Ai nhaaa, thiếu chút nữa là đụng phải, lại phải tiến về phía trước một chút.

Đột nhiên, bàn tay to ngăm đen kia dịch về hướng khác. Đáy lòng Ngu Nhiễm thở dài, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Nhưng ngay sau đó, bàn tay nhỏ của cô đã được cầm lên.

Mục Tùng đã đem tay của cô từ bàn để cầm lên. Sắc mặt của anh vẫn như cũ bình tĩnh, ngay cả nói chuyện giống như dùng một ngữ điệu mà thôi: "Muốn nắm thì nắm, do dự như vậy làm gì?"

Khi nghe những lời này, bên tai Ngu Nhiễm ửng đỏ. Cô muốn thể thốt phủ nhận, càng muốn đem bàn tay của mình rút ra, lại phát hiện Mục Tùng nắm tay cô chặt như vậy. Cô hơi dùng sức, không có biện pháp tránh thoát.

"Còn không buông tay!" Trên mặt cô ngày càng đỏ ửng.

"Được." Mục Tùng nghiêm túc trả lời. Sau đó thực sự buông lỏng ra.

Ngu Nhiễm: "....." Khi nào nghe lời như vậy?

Ngày hôm nay đối với Ngu Nhiễm là một ngày không tầm thường. Thật ra cô không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày chính mình sẽ cùng người mà cô nhất kiến chung tình sẽ phát sinh bất cứ chuyện gì. Thế nhưng lại xảy ra một chuyện long trời lở đất là cô ở cùng Mục Tùng.

"Còn nhớ rõ mọi chuyện khi còn nhỏ sao?" Giữa trưa lúc ra ngoài ăn cơm, Mục Tùng thuận miệng hỏi một câu.

Ngu Nhiễm cũng không phản ứng lại, theo trực giác lắc đầu.

Trong mắt Mục Tùng mang theo băng tuyết sau đó lại bị hòa tan: "Lúc đó không biết tiểu cô nương nhà ai chạy ra ôm lấy chân anh, đánh chết cũng không buông ra. Kết quả hiện tại lại trở mặt biến thành bộ dáng không nhận người."

Ngu Nhiễm tức khắc nghẹn họng. Cô cũng biết người Mục Tùng nói là chính mình. Hôm nay gặp được Mục Phong, cô liền bị "Phổ cập khoa học" lại chuyện khi mình còn nhỏ.

"Em, em lúc đó không phải không hiểu chuyện sao!" Quyền lợi của bạn gái là có thể chơi xấu, dù sao cô cũng không nhớ rõ.

Trong mắt Mục Tùng lộ ra một chút bất đắc dĩ. Cô không nhớ rõ, nhưng anh thật sự nhớ rõ mọi chuyện.

Lúc ấy Ngu Nhiễm vẫn còn là một tiểu đậu đinh, là loại tiểu đậu đinh bụ bẫm. Trên đầu còn dùng dây thun sắc màu rực rỡ để cột tóc. Anh vừa ở trường học về qua nhà bác hai để giám sát Mục Phong làm bài tập. Kết quả vừa đến cửa của Mục gia liền thấy một tiểu cô nương mặt phấn nộn hồng hồng đang ngồi xổm trên mặt đất.

Khu biệt thự ở lưng chừng núi này luôn được bảo vệ rất tốt. Bất luận là người già hay trẻ em chỉ cần không có phận sự đều không được tùy ý ra vào. Hiển nhiên, một tiểu mập mạp đang ngồi trước cổng Mục gia hẳn là con cái nhà ai trong khu này.

Mục Tùng lúc đó khoảng mười hai mười ba tuổi, mặt còn không có đen như vây giờ, tính tình cũng không lãnh đạm như vậy. Bình thường vẫn là cậu bé ưu tú nhà bên, là đứa con nhà người ta trong miệng mọi người.

Mục Tùng có ý sẽ đem tiểu mập mạp về nhà, nhưng lại không nghĩ đến sau khi tiểu mập mạp nhìn thấy anh, cư nhiên xoay người lại muốn nhào vào trong ngực anh. Nhưng mà so với Mục Tùng đã mười mấy tuổi thì Ngu Nhiễm mới vài tuổi quá lùn, không tính là muốn nhào vào trong ngực. Dựa theo khoảng cách chiều cao, cuối cùng cũng đành ôm lấy đùi Mục Tùng.

Tiểu cô nương này ôm được đùi anh liền không buông tay, Mục tham mưu trưởng tuy rằng muốn bảo trì sự trấn định, nhưng bên tai của anh đnag dần đỏ lên bán đứng anh đang bất an.

Mục Tùng không quá quen với việc chăm sóc một đứa nhỏ, nhưng lại không biết cách chăm sóc một tiểu mập mạp như vậy. Anh duỗi tay muốn bế Ngu Nhiễm từ dưới lên, nhưng Ngu Nhiễm vẫn không buông tay, cứ gắt gao ôm đùi anh như vậy.

Mục Tùng không còn cách nào, một đứa trẻ không hiểu chuyện nếu như anh không chiều theo mong muốn của cô. Ngay sau đó Ngu Nhiễm khẳng định sẽ khóc kinh thiên động địa. Cứ như vậy Mục Tùng đành phải thỏa hiệp.

Kỳ thật, từ ánh mắt đầu tiên anh gặp được Ngu Nhiễm vẫn luôn thỏa hiệp như vậy.

Cô muốn ôm anh, anh liền thuận theo ý cô để cô ôm.

Cô muốn số điện thoại của anh. Cuối cùng cũng vẫn cho cô số điện thoại riêng của mình.

Cô muốn anh thích cô. Cuối cùng, anh cũng thật sự thích cô.

"Anh có phải sớm biết đã sớm biết em là ai?" Não Ngu Nhiễm lúc này xoay vòng vòng. Tuy rằng tuổi nhỏ không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mục Tùng thật sự nhớ sao?

Trong mắt Mục Tùng mang theo ba phần ý cười, bảy phần dung túng. Một tiểu đậu đinh mới hai ba tuổi anh cũng không gặp qua nhiều lần làm sao có thể nhớ rõ được.

Còn nữa, bây giờ đã thành một thiếu nữ trưởng thành xinh đẹp.

Chẳng qua là bởi vì ngày đó Ngu Nhiễm từ nhà cũ lao ra. Bất chấp hậu quả anh đang chạy xe, cặp mắt kia quật cường cùng có sư kiêu căng nho nhỏ. Lúc này anh mới có liên hệ đến tiểu mập mạp đã từng ôm đùi anh mãi không buông cùng tiểu cô nương đã lớn lên xinh đẹp duyên dáng.

Nháy mắt, đã nhiều năm như vậy.

Ăn cơm xong, Mục Tùng đưa Ngu Nhiễm trở về. Lúc này đương nhiên Ngu Nhiễm quên luôn việc cô phải trở về bệnh viện cùng Mục Phong. Gặp Mục Tùng còn xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cô đã sớm vứt Mục nhị vứt tới xó xỉnh nào rồi.

Thời điểm Mục Tùng đưa cô về chung cư của mình, cô còn cảm thấy mình như đang lọt vào sương mù. Cô nằm ở giường lớn của nhà mình, hung hăng lăn lộn ba vòng trên giường. Rốt cuộc tâm tình bị đè nặng mấy tiếng đồng hồ cũng được hét ra.

Ngu Nhiễm liền lấy di động của mình lên Wechat để thông báo tin tốt cho chị em tốt của mình.

Ngu Nhiễm: Có tin tức mới, nam thần của tớ rốt cuộc cũng đồng ý cũng tớ yêu nhau.

Trì Phỉ bên kia cơ hồ đứng hình mấy giây mới trả lời lại: Thật sự?

Ngu Nhiễm: So với vàng còn thật hơn!

Trì Phỉ: Mẹ nó! Ngu Nhiễm cậu cũng thật có năng lực a! Theo đuổi như vậy mà cũng được! Nhưng mà bao giờ mới có thể cho tớ gặp mặt?

Ngu Nhiễm: Nhanh thôi.

Ngu Nhiễm nằm ở trên giường, trên mặt đã cười tươi như hoa.

Trì Phỉ: A, đúng rồi. Cho cậu biết một tin tình báo. Nghe nói Thái Tử của công ty chúng ta đi Thành Phố B, cậu cần phải lưu ý!

Ngu Nhiễm: Cậu còn dám nói là tin tình báo!

Trì Phỉ: Sao?

Ngu Nhiễm: Mấy hôm trước đã gặp, sau đó nam thần đã thu thập hắn một trận...

Trì Phỉ: Câu đằng sau kỳ thật cũng không quan trọng đúng không?

Ngu Nhiễm: A Phỉ! Chỉ có câu sau là quan trọng nhất.

Trì Phỉ hôm nay được nghỉ. Cô nằm trên sofa nhìn di động, nhịn không được mỉm cười.

Cô cùng Ngu Nhiễm cũng không nói chuyện quá lâu. Bởi vì cậu ấy còn để thời gian cho bạn trai mới nhận chức a!

Ngu Nhiễm gửi tin nhắn cho Mục Tùng thật lâu cũng chưa thấy anh trả lời. Cô ở trên giường lăn lộn vài vòng, quyết định phải gọi điện thoại cho Mục Tùng. Rõ ràng mới tách nhau ra khoảng hơn một giờ. Nhưng hiện tại cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.

Điện thoại đã thông, nhưng không ai nghe máy. Ngu Nhiễm có chút mất mát. Nhân tiện còn hỏi thầm hai câu, nói người đàn ông này không đáng tin cậy, đến tột cùng có phải là người đàn ông của thời đại mới hay không. Vì sao dùng di động mà không thể liên lạc được với anh.

Mà hiện tại, Mục Tùng đang chờ xuât phát lại hắt xì một cái, đem tiểu binh của anh giật hết cả mình.

Hôm nay Mục Tùng vừa đưa Ngu Nhiễm về nhà, liền nhận được điện thoại nội bộ. Bởi vì mùa xuân là mùa dễ truyền nhiễm bệnh nhất, các thành phố của các nước Đông Nam Á liên tục phát hiện vài trường hợp sốt không lùi. Sở Y Tế đã tham gia điều tra, nguyên nhân chính là xuất hiện một chủng virus H9N9 xâm nhập cơ thể người, công kích tế bào của hệ miễn dịch. Tạo thành hiện tượng sốt, làm cho cơ thể có biểu hiện suy nhược.

Mà loại virus này lan truyền cực kỳ nhanh. Kết quả của Sở nghiên cứu vừa ra tới, liền khiến cho các lãnh đạo coi trọng. Mục Tùng hiện đang bị phân công đến nội thành của tỉnh G.

"Tham mưu trưởng, anh có phải hay không đang bị cảm?" Tiểu binh vừa rồi thấy được Mục Tùng hắt xì thật lớn, không khỏi lo lắng hỏi thăm.

Mục Tùng xua tay, ý tứ bảo chính mình không có việc gì.

Tiểu binh kỳ thật cũng thông cảm cho anh. Đoàn đội của bọn họ rõ ràng mới tham gia một lần diễn tập lớn của năm, theo lý thuyết hẳn phải được nghỉ ngơi mấy ngày. Nhưng lại không nghĩ đến lại xuất hiện việc này, tham mưu trưởng của bọn họ phải vội vội vàng vàng từ nhà chạy về bộ đội.

"Có thể là người nhà của Tham mưu trưởng đang nhắc đó!" Một tiểu binh tiếp theo nói.

Mục Tùng sửng sốt, nhắc anh sao? Người trong nhà đã sớm có thói quen sinh hoạt như vậy. Nếu như thật sự có người nhắc anh, vậy chỉ có một.

Hơn nữa, Tham mưu trưởng nghĩ người kia cũng không phải nhắc mãi mình mà là bởi vì tìm không được anh nên biến thành một tiểu ớt cay đang tức giận. Hiện tại cũng đang mắng anh đi?

Nghĩ đến đây, Mục Tùng không khỏi cúi đầu cười hai tiếng.

Nhìn nụ cười này, một tiểu binh giật mình. Tham mưu trưởng nhà bọn họ, khi nào có thể cười... đến xuân tâm nhộn nhạo?

Bởi vì mệnh lệnh cấp trên đột nhiên tới, Mục Tùng cũng chưa kịp nói với ai trực tiếp đi luôn.

Khi Ngu Nhiễm nhận được tin nhắn của Mục Tùng, đã là buổi tối.

Cô nhìn trên di động xuất hiện một câu "Có việc đừng quấy rầy". Ngu Nhiễm thật sự muốn buổi sáng hôm nay thế nào ở quán café lại không hành anh một trận nên thân.

Mặt mũi này có bao lớn a! Bọn họ vừa mới xác nhận quan hệ liền chơi trò mất tích, Ngu Nhiễm nắm chặt tay thành nắm đấm.

Tuy rằng đối với Mục Tùng có ý kiến, nhưng hiện tại Ngu Nhiễm cũng sẽ không quấy rầy anh. Cô cũng không thể ý kiến đến việc của anh, thậm chí Ngu Nhiễm nghĩ thầm, có khi chút ý kiến của cô khi anh ấy trở về liền biến thành nỗi nhớ.

Mấy ngày nay, tinh thần lão thái thái càng ngày càng không tốt. Người trong nhà cũng biết chuyện gì sắp xảy ra, trong lòng mọi người đều đang có một đoàn mây đen bao phủ, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Ngu Nhiễm biểu hiện rất bình thường, cô là người đã chứng kiến qua sinh tử. Nhưng vẫn có cảm giác mất mác trong lòng.

Thật ra Ngu Thanh Hoài còn muốn hỏi Ngu Nhiễm ngày đó cô cùng Mục Phong về sau đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Bởi vì không riêng Ngu Nhiễm biến mất, ngay cả Mục Phong chỉ gọi một cú điện thoại thông báo rồi cũng không xuất hiện nữa.

Nhưng cố tình là Ngu Nhiễm không có tính toán sẽ nói với ông, Ngu Thanh Hoài cũng chỉ có thể ngồi ở một bên lo lắng suông. Ông có thể nói cái gì, Ngu Nhiễm cho tới nay cũng không thân với ông, không cùng ông nói chuyện thì ông cũng không có biện pháp.

Buổi tối ngày thứ sáu Ngu Nhiễm đến thành phố B. Cô đang chuẩn bị ngủ, đột nhiên Ngu Thanh Hoài gọi điện đến.

Dựa theo thói quen cũ, Ngu Thanh Hoài sẽ không gọi điện thoại cho cô ở thời gian này. Trong lòng Ngu Nhiễm nhảy dựng, đánh giá mục đích mà Ngu Thanh Hoài gọi điện đến. Cô vươn tay có chút phát run, cuối cùng vẫn là không tiếp nhận nổi cú điện thoại này.

"Ừ." Ngu Nhiễm không phát hiện được giọng nói của cô bây giờ có chút run rẩy, giống như buổi tối của nhiều năm về trước. Cô một mình lo hậu sự cho mẹ của mình. Có lẽ đã rất lâu rồi, khoảng mười mấy năm về trước. Lúc đó cô còn rất nhỏ, cô đi theo sau Phó Giai để lo hậu sự cho ông ngoại, sau đó là bà ngoại.

Đoạn thời gian kia, Ngu Nhiễm chỉ có một ý nghĩ, người chết thật nhiều.

Mà hiện tại, cô giống như không muốn tiếp nhận một tin dữ khác.

"Nhiễm Nhiễm, bà nội con sắp không chịu được, con có thể đến bệnh viện sao?" Giọng nói Ngu Thanh Hoài có chút nghẹn ngào, Ngu Nhiễm không xác định được có phải hay không ông ấy đã khóc.

"Được." Cô cũng cảm thấy giọng nói của chính mình có chút nghẹn ngào.

"Lâm thúc đã chờ dưới lầu. Trên đường con đi chậm một chút, chìa khóa cùng di động cất kỹ. Bà nội ở bệnh viện vẫn còn chờ con, không nên gấp gáp." Ngu Thanh Hoài ở bên đầu điện thoại dặn dò cô.

Ngu Nhiễm gật đầu, lại nhớ hiện tại đang gọi điện thoại, gật đầu người kia cũng sẽ không thấy: "Đã biết."

Nói xong, cô liền cúp điện thoại, từ tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác màu đen rồi chạy ra ngoài.

Quả nhiên, xuống lầu cô liền thấy chiếc Audi của Ngu Thanh Hoài.

Khi cô đến bệnh viện, Ngu Mộng và Giang Văn đều đã đến, còn có các thân thích xa mà Ngu Nhiễm không quen biết, đem phòng bệnh vây quanh chật nứt.

Ngu Nhiễm lạnh mặt đi vào, cũng may bên trong phòng bệnh cũng không có nhiều người như vậy. Ngu Thanh Hoài thấy cô, chạy nhanh dẫn cô đi qua. Lão thái thái hiện tại vẫn đang cố gắng thở vì còn chưa nhìn thấy cô.

Tình cảnh này, là ký ức mà Ngu Nhiễm không nguyện ý nhớ đến.

Chân tay cô có chút cứng ngắt bước qua. Trước giường bệnh, bà đã như một đóa hoa khô héo, cánh hoa kia đã mất hơi nước giống như chỉ cần chạm vào một chút sẽ liền rơi xuống đất. Ngu Nhiễm duỗi tay cầm đôi tay khô quắt kia, sau đó nỗ lực duy trì bình tĩnh nói: "Bà nội, là con, là Ngu Nhiễm."

Trên giường bệnh, lão gia nhân đang mang ống thở, nói chuyện không thể nhanh nhẹn, âm thanh cũng rất nhỏ, yêu cầu người phải dựa gần sát vào tai mới có thể nghe được:

"Nhiễm Nhiễm.... A.... Trở về.... liền không cần đi nữa,...... Bà nội nợ con.... Thiếu con một câu.... Thực xin lỗi, còn có.... Mẹ... mẹ con.... Có khỏe không?"

Tại một khắc này, rốt cuộc nước mắt rơi như mưa.

"Bà ấy rất tốt, con cũng rất tốt." Cuối cùng cô cũng không có nói cho người đã bước một chân qua quỷ môn quan này sự thật mẹ cô đã sớm rời khỏi nhân thế. Mà cô cũng không giả dối hứa hẹn, cô sẽ không ở lại nơi đây.

Nhưng tinh thần của lão thái thái thực sự không được tốt, câu vừa rồi khả năng là lấy tất cả sức để nói. Bà chỉ có thể nghe câu Ngu Nhiễm rất tốt, liền hướng lên trần nhà nở một nụ cười bình yên. Cuối cùng cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, tâm suất trong nháy mắt, ở trên màn hình biến thành một đường thẳng tắp.

"Tích----------------" Một âm thanh vang lên, kéo thật dài.

"Bà Lý Ngọc Phương, tử vong lúc 7 giờ 48 phút ngày 1X tháng 4 năm 2016."

Rốt cuộc, một khắc đó, trong ngoài phòng bệnh phát ra tiếng khóc, vang lên nửa tòa bệnh viện này.

Ngu Nhiễm rốt cuộc cũng không biết mình có phải hay không đã khóc, chỉ cảm thấy mặt rất lạnh. Cô được Ngu Thanh Hoài ôm vào trong ngực, người đàn ông đã đi qua quá nửa đời người hốc mắt cũng đỏ lên.

Cô cho rằng thật sự oán hận bà ấy, nhưng sau khi bà rời đi. Ngu Nhiễm phát hiện chính mình vẫn vì bà mà thương tâm rơi lệ.

Sinh mệnh luôn trầm trọng như vậy.

Lúc này, tự nhiên sẽ là một phen hoảng loạn của tất cả mọi người. Ngu Nhiễm muốn đi theo thu xếp hậu sự nhưng cuối cùng vẫn được Ngu Thanh Hoài đưa về chung cư. Mọi chuyện đã được sắp xếp tốt, cũng không cần một người như cô đi chịu tội. Ông cũng luyến tiếc khi thấy Ngu Nhiễm mệt mỏi.

Tinh thần Ngu Nhiễm có chút hoảng hốt, cô ngồi ở phòng khách nhà mình. Trong lúc nhất thời cô phát hiện mình không biết tìm ai để chia sẻ sự mê mang cùng thống khổ này.

Ngón tay trắng nõn bắt đầu lục ở danh bạ. Ngu Nhiễm thấy tên "Mục Tùng". Cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn buông di động xuống.

Không ai có thể trấn an cô. Có thể đứng phía sau cô, làm hậu thuẫn thật kiên cường.

Bọn họ đã vài ngày không liên lạc với nhau, Ngu Nhiễm thật sự nhớ Mục Tùng, anh nhất định là Ninja rùa chuyển thế. Bằng không tại sao người đàn ông này có thể nhị lâu như vậy không cùng cô gọi điện thoại?

Cuối cùng ngón tay cô cũng di chuyển về cái tên kia, nhẹ nhàng ấn một cái.

Kỳ thật Ngu Nhiễm cũng không có hy vọng xa vời là anh có thể nghe được điện thoại của cô. Cô nghe được tiếng "Đô đô đô" còn hai tiếng vang nữa điện thoại sẽ bị cắt đứt. Nhưng ngoài dự kiến, điện thoại đã được nghe.

"Ngu Nhiễm?" Mục Tùng mới vừa về chổ ở, anh còn chưa kịp tắm rửa liền nhân được điện thoại của Ngu Nhiễm. Anh có hơi kinh ngạc một chút. Mấy ngày nay Ngu Nhiễm đều không chủ động liên hệ với anh. Anh còn tưởng rằng tiểu cô nương kia để quên mình.

Bên kia điện thoại thật lâu vẫn chưa có người đáp lại. Đây không phải là tiểu cô nương vĩnh viễn đều có sức sống tỏa ra bốn phía.

Chỉ cần muốn quan tâm một người, nhất định có thể từ biểu hiện rất nhỏ để nhận biết được cảm xúc của cô. Mà Mục Tùng xuất thân trinh sát, càng không cần phải nói. Sự suy sút nho nhỏ này của Ngu Nhiễm, ở trong tai anh giống như phóng đại vô số lần.

Mục Tùng ngồi ở mép giường. Trong tay còn cầm mũ khi vào cửa chưa kịp đặt xuống.

"Làm sao vậy?" Giọng nói của anh cũng tự giác liền trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, giống như anh như vậy có thể trấn an người ở bên kia đầu điện thoại.

Ngu Nhiễm cảm thấy chính mình nhất định không có tiền đồ gì. Bằng không vì cái gì vừa nãy có thể chịu đựng không khóc, nhưng hiện tại nghe được giọng nói của Mục Tùng trong nháy mắt đó, cô liền muốn khóc! Chẳng lẽ hiện tại cô vẫn như hồi nhỏ, không có người quan tâm sẽ nhịn xuống đau đớn của mình. Nhưng chỉ cần ở bên cạnh ba mẹ, chẳng sợ tật xấu cứ như vậy khóc lớn? Đây được xem là tâm lý như thế nào? Hay là nói, hiện tại cô đã bất tri bất giác muốn ỷ lại vào anh?

Suy nghĩ này rất nhanh được ngăn lại. Ngu Nhiễm lần đầu tiên cảm thấy sự nguy hiểm. Thời điểm cô ở chung với Mục Tùng, cô có thể như vậy thật sao.

Thói quen là người độc lập, thế nhưng cũng sẽ có lúc ỷ lại vào người khác?

"Em...." Cô mở miệng, chính là giọng mũi nồng đậm. Hiển nhiên, đây là nghẹt mũi.

Mục Tùng khẳng định Ngu Nhiễm bên kia đã xảy ra chuyện gì. Nghe giọng nói của cô, anh như có một sợi dây quấn chặt lấy tim cảm giác đau đớn đang từng đợt từng đợt truyền đến. Không đành lòng, đây là suy nghĩ chân thực của Mục Tùng lúc này.

"Làm sao vậy? Khóc?"

Đây là câu nói thứ hai của anh, vẫn như cũ là một câu hỏi. Nhưng ngữ khí so với câu thứ nhất nhẹ nhàng chậm chạp hơn.

Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Ngu Nhiễm. Cô duỗi một tay sờ gương mặt của chính mình. Thế nhưng cô khóc, không phát ra tiếng động.

"Mục Tùng, bà nội em vừa mới đi....." Cô thổ lộ tâm sự của mình, duỗi tay ôm lấy chính mình, cuộn tròn thành một đoàn nhỏ.

Tin tức này, xem như là ngoài dự kiến của anh. Lần đầu khi anh gặp Ngu Nhiễm ở bệnh viện biết được người thân của cô có chuyện. Nhưng lại không nghĩ đến tình huống tệ như vậy.

"Được, không phải lúc trước chúng ta đã nói rồi sao? Có những chuyện không thể tránh được, em cũng đừng quá thương tâm. Bà nội cũng hy vọng về sau em sẽ vui vẻ và khỏe mạnh, mà không phải như em bây giờ thương tâm khổ sở."

Giọng nói của Mục Tùng trầm thấp vững vàng. Người đàn ông này bản thân anh là một bộ dáng của người lãnh đạo dễ dàng làm người khác tin tưởng. Mà hiện tại, anh cũng chỉ muốn Ngu Nhiễm tin tưởng. Tin tưởng những lời anh nói, đừng cho cảm xúc của cô luôn uể oải không thoát ra.

"Vâng." Ngu Nhiễm ở bên kia điện thoại nhỏ giọng nức nở, cô khổ sở không phải bà nội mất. Còn bởi vì từ những chuyện trong quá khứ, những chuyện đó đã chính tay cô giam giữ lại.

"Anh thực xin lỗi, Nhiễm Nhiễm." Giữa chân mày Mục Tùng hiện lên chữ xuyên, nhìn qua liền biết anh đang có chút lo âu: "Anh thực sự xin lỗi bây giờ không thể bên cạnh em. Thực xin lỗi."

Trên vai anh, có sứ mệnh quốc gia càng quan trọng hơn. Hiện tại không thể tiểu cô nương đang đau lòng ôm vào lòng để an ủi, anh rất tự trách.

Ngu Nhiễm lại "Dạ" một tiếng. Chẳng qua vì giọng mũi của cô quá nặng, nghe đều có vài phần đáng thương.

"Anh trở về liền qua thăm em, được chứ?" Đêm nay Mục Tùng nói nhiều hơn một câu kể từ khi anh gặp Ngu Nhiễm đi.

Ngu Nhiễm ở bên kia đầu điện thoại rốt cuộc cũng khóc lớn lên, nhưng mà âm thanh không quá rõ ràng: "Anh, mỗi lần nói chuyện đều không có tính toán gì hết. Lúc anh về em đã đi rồi!"

Lời cô nói chính là sự thật, bọn họ vẫn là yêu xa đó!

- ---

Tiểu kịch mà tác giả viết chương này cũng có... Nhưng chương này bà Nhiễm tỷ mất. Nếu gắn thêm cảnh H thì không hay lắm. Mật sẽ gắn ở chương sau nhé <3

Thật ra Nhiễm tỷ rất đáng thương. Tuy tỷ ấy không thiếu về vật chất, nhưng tinh thần thì thiếu thốn rất nhiều. Từ nhỏ đã chứng kiến nhiều chuyện như vậy, Mật thấy Nhiễm tỷ là một người rất mạnh mẽ. Tuy là mới yêu nhau nhưng mong Mục thúc sẽ yêu thương Nhiễm tỷ thật nhiều <3