EDITOR: MẬT MẬT
Nhiễm Nhiễm?
Chỉ một tên gọi bình thường như vậy, cô đã nghe được rất nhiều người gọi như vậy, cũng chưa từng có người nào cho cô cảm thấy được chính mình rất yếu đuối như Mục Tùng. Từ ngữ kia như được Mục Tùng rót vào một chút thâm tình vô hạn, muốn thoát cũng không thể.
Ngu Nhiễm làm sao có thể nghe được Mục Tùng nói cái gì khác, chỉ có một cái xưng hô khiến cho cô thất bại thảm hại.
Phùng Học Mậu hoàn toàn sửng sốt, hắn không tin nhìn một đôi nam nữ trước mắt. Xem ra, Mục Tùng một thân quang minh chính đại, cũng không phải là dạng phú nhị đại, như thế nào có tiền bao dưỡng Ngu Nhiễm?
"Anh nhìn chưa đủ sao? Nhìn đủ rồi thì nhanh cút đi cho tôi!" Ngu Nhiễm bây giờ còn thấy Phùng Học Mậu còn đứng si ngốc nhìn mình, nháy mắt trong lòng thấy một trận phiền toái.
Phùng Học Mậu ánh mắt có thâm ý khác liếc mắt nhìn một cái. Dù sao hắn cũng không tin Ngu Nhiễm chỉ có một người đàn ông trước mặt.
"Ngu Nhiễm, cô thực sự có thủ đoạn!" Hắn để lại một câu, rồi mới không cam lòng quay người rời đi.
Được rồi, thái tử gia thà đánh chết cũng sẽ không thừa nhận hắn cảm thấy sẽ không đánh lại Mục Tùng mới thỏa hiệp rời đi. Bằng không, hừ!
Cuối cùng chỉ còn lại Ngu Nhiễm và Mục Tùng. Hiện tại hai người vẫn duy trì tư thế thâm mật như khi gặp Phùng Học Mậu.
Ngu Nhiễm phản ứng lại trước, nhanh chóng rời khỏi lồng ngực của Mục Tùng.
Bên tai cô có chút phiếm hồng, nhưng đầu óc hiện tại đều suy nghĩ làm sao trả hết nợ ân tình. Cô cũng không quên người đàn ông kia không phải thích cô nên mới xuất hiện ở đây, cô không bao giờ.... Cho phép mình có cơ hội tự mình đa tình.
"Anh quay lại đây làm gì?" Ngữ khí Ngu Nhiễm có chút tức giận, cô chính là mặc kệ. Hiện tại tâm trạng không tốt, cho dù trước mặt là Thiên Vương Lão Ngũ* cô cũng không muốn ủy khuất chính mình bày ra bộ dáng tâm trạng tốt.
(*)Thiên vương lão ngũ: 钻石王老五: Theo mình hiểu thì cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế.. Nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Mục Tùng nhìn thấy tiểu cô nương trước mắt không được tự nhiên, đầu quả tim như có thứ gì mềm mại đụng một chút, tâm anh giống như đều nhuyễn ra.
"Nhìn thấy cô bị khi dễ, nên trở lại." Người đàn ông này ăn nói không biết ý tứ, Ngu Nhiễm trong lòng càng không được tự nhiên.
Nếu đối tượng giúp đỡ cô không phải là người mà cô thích, có lẽ cô sẽ chấp nhận một chút? Nhưng bây giờ, khi đối mặt với Mục Tùng, cô thích sự giúp đỡ của anh, thích anh có thể lo lắng cho mình. Mặc dù có thể trong lòng Mục Tùng cô chỉ là người qua đường bình thường, nhưng cô vẫn không muốn suy nghĩ nhiều hơn.
"Thật ra tôi có thể tự giải quyết, không phải anh vừa mới nói sao? Gặp chuyện không thể giải quyết khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ. Mà hiện tại, tôi muốn tự mình xử lí tốt việc này." Ngu Nhiễm cúi đầu nhìn mũi giày, giẫm nát lá rụng của cây ngô đồng, phát ra tiếng "Sàn sạt".
Trên đỉnh đầu của cô, truyền đến một tiếng thở dài.
Mục Tùng thấy trên mặt Ngu Nhiễm hiện lên vẻ quật cường, "Thực ra còn có một câu chưa nói xong.". Có ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu vào sườn mặt của cô, giống như có thêm một tầng hào quang, làm cho người ta không thể nhìn thẳng.
Ngu Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo nghi vấn.
"Nếu cảm thấy cố gắng mà không giải quyết được, có thể tìm một người khác mạnh mẽ hơn. Trên thế giới này, không có ai vĩnh viễn sẽ không cần người khác trợ giúp."
Anh nguyện ý sẽ làm người mạnh mẽ để cô dựa vào sao? Mục Tùng chỉ sợ giờ phút này anh không ý thức được, có thể hay không... Nghĩ là muốn? Bằng không, vì cái gì khi gặp tiểu cô nương bị khi dễ, sẽ có một chút đau lòng?
Thích một người sẽ bắt đầu bằng sự đau lòng.
Hai người tầm mắt giao nhau giữa không trung, Ngu Nhiễm dời tầm mắt trước, nếu không phải người đàn ông đứng trước mặt là Mục Tùng, chứ nếu là người khác, cô thật sự cho rằng người đó đang thả thính chính mình.
"Thủ trưởng, những lời này không cần dễ dàng nói với người khác, nhất là một cô gái." Ngu Nhiễm nhếch môi, ánh mắt từ người đàn ông trước mắt chuyển qua mủi chân chính mình: "Như vậy rất dễ gây hiểu lầm."
Hiểu lầm là thích người ta nha! Trong lòng cô đang nói như vậy.
Mục Tùng đứng tại chổ, ánh mắt đột nhiên có chút phức tạp. Anh đang tự hỏi mình một vấn đề, câu nói vừa rồi là ý gì? Là muốn trở thành người mạnh mẽ hơn trước mặt tiểu cô nương này để cô ấy dựa vào? Là vì cái gì?
Sự trầm mặc vô ý của người đàn ổng rơi vào mắt Ngu Nhiễm cũng biến thành một loại phủ định.
Ngu Nhiễm nhấp môi: "Tôi đi trước."
Cô không làm được dù bị đả kích nhưng ngoài mặt vẫn làm như không có chuyện gì. Miêng không giống tâm chuyện đó cô không làm đươc, chỉ có thể lựa chọn chốn tránh. Lần đầu tiên Ngu Nhiễm cảm thấy được, thì ra khi cùng người mình thích đứng chung một chổ, cũng có thời điểm sẽ mất hứng. Cho dù là trò chuyện cũng có thể làm cho tâm tình càng trở nên xuống thấp. Loại xuống thấp này, vẫn là bị người mình thích làm.
"Được." Mục Tùng giống như trước, trước hay sau vẫn không hề giữ lại.
Yêu đơn phương chính là như vậy, một người dẫn đầu nhiệt tình, cũng chỉ có một người sa vào tình yêu.
Thân ảnh Ngu Nhiễm dần đi xa, Mục Tùng còn đang đứng tại chổ, ánh mắt có vài phần tối đi. Khi bị yêu đơn phương lâu, có phải hay không cũng sẽ sinh ra một ít cảm giác bất đồng với người yêu thích mình?
Gọi xe trở về nhà trọ, Ngu Nhiễm nằm trên sofa mở TV. Cô cũng không phải muốn mở TV, nhưng cô cảm thấy trong phòng này rất trống trải, người trong TV đang nói chuyện, làm cho cô cảm thấy náo nhiệt một chút.
Hiện tại là giờ phát tin tức giữa trưa, cô cầm điện thoại lướt Weibo, cũng không có đổi kênh.
Vài năm gần đây, nhà nước đã ủng hộ chống tham nhũng, xóa bỏ tham nhũng và những người bị bắt đều được trừng phạt. Hiện tại tin tức giữa trưa đang phát sóng về đề tài này. Nhưng lần này những người được báo lên còn chưa bị bắt được, TV còn đưa lên lệnh truy nã.
Ngu Nhiễm vừa vặn ngẩng đầu để hoạt động cổ, liền thấy trong tin tức có đưa tin cái gì bí thư của tỉnh. Bộ dáng còn rất tuấn tú lịch sự. Ngu Nhiễm cảm thấy nhàm chán, lấy đầu bấm trên bàn trà đổi kênh khác.
....... Hỉ Dương Dương cùng con sói lớn.....
- -
Người chăm sóc ở bệnh viện hôm nay xin nghỉ phép, hình như con trai trong nhà phát sốt. Buổi tối Ngu Nhiễm nhận được điện thoại của Ngu Thanh Hoài liền nói mai cô buổi sáng đi sớm một chút nhìn lão thái thái. Dù sao hiện tại cô cũng là người rảnh nhất, tất cả mọi người đều có công việc của riêng mình.
Buổi tối đặt đồng hồ báo thức. Ngày hôm sau Ngu Nhiễm rất sớm liền thức.
Buổi sáng vào giữa tháng tư gió lạnh thổi tới, làm cho cô gái đứng duỗi người ở ban công lạnh run cả người. Ngu Nhiễm liền trở về thay đổi một cái áo cổ tròn màu xanh lục cùng với quần dài đem chín tấc, lúc này mới yên tâm ra khỏi nhà.
Hiện tại là buổi sáng còn chưa đến bảy giờ, Ngu Nhiễm kêu xe đến bệnh viện. Cô nhớ nếu con cái mình ở nhà phát sốt mẹ chúng chắc chắn sẽ rất lo lắng, cô cũng muốn tạo điều kiện một chút, đếm sớm để thay ca cho cô ấy.
Vì còn sớm nên bây giờ bệnh viện còn rất im ắng, Ngu Nhiễm đi theo khoa ngoại trú đi thẳng vào khoa nội trú. Kết quả cô vừa ới đến, liền thấy một người đàn ông mang một người phụ nữ mang thai vội vội vàng vàng hét to: "Bác sĩ! Bác sĩ ở đâu!"
Người phụ nữ mang thai trên bắp đùi còn mang theo máu tươi, nhỏ từng giọt một xuống sàn nhà của bệnh viện, màu đỏ cùng màu trắng có sức đối lập, nhất thời khiến người ta có chút ghê rợn.
Ngu Nhiễm bị hoảng sợ, chạy nhanh đi qua hô to: "Hiện tại phải đi phòng cấp cứu! Anh đến phòng ngoại trú làm gì! Bây giờ tất cả bác sĩ ở đây còn chưa có đi làm! Đi theo tôi, ở bên này!" Nói xong, cô liền hướng đến phòng cấp cứu chạy đến. Mấy ngày nay ở bệnh viện nên Ngu Nhiễm cũng nghiên cứu bố cục ở đây.
"Anh trước chậm một chút, cô ấy không chịu nổi xóc nảy, tôi đi kêu bác sĩ!" Ngu Nhiễm nói xong nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc này tại bệnh viện cũng là lúc y tá giao ca, có ý tá tìm cái cáng, hổ trợ đem người phụ nữ trong lòng người đàn ông tiếp nhận, nằm thẳng và nói chuyện nhẹ nhàng để làm bình ổn tâm trạng của người phụ nữ.
Rất nhanh, bác sĩ đã đến, mọi người đồng tâm hiệp lực đưa người phụ nữ đến phòng phẫu thuật. Ngu Nhiễm cũng chạy đến bên ngoài phòng phẫu thuật, rốt cuộc nhẹ nhõm thở phào một hơi. Đây là hai mạng người nếu có chuyện gì xảy ra sẽ làm cho người khác cảm thấy rất trầm trọng.
Ngu Nhiễm ngẩng đầu, liền nhìn thấy thần sắc kích động của người đàn ông vừa rồi ôm vợ mình. Cô vừa định tiến lên khuyên bảo gặp loại tình huống này nên gọi cấp cứu, mà khi cô nhìn rõ diện mạo, câu nói đó liền bị nghẹn ở cổ họng.
Người nọ cảm giác được Ngu Nhiễm đang đánh giá mình, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng. Hướng đến bên cô đi đến, Ngu Nhiễm nhanh chóng thu hồi tầm mắt chính mình, trí nhớ của cô không phải là không tốt. Nhưng hiện tại nghĩ lại có phải hay không người đàn ông này mình từng gặp qua. Nghĩ nửa ngày mà vẫn không có ấn tượng.
Bởi vì cảm thấy mình mạo phạm đối phương, Ngu Nhiễm cũng không tính toán sẽ nói thêm cái gì. Ngay tại khi cô nghĩ có thể mình nhớ lầm định xoay người. Đột nhiên y tá giao ban giúp đỡ sản phụ lúc nãy sợ hãi kêu lên một tiếng: "A! Anh, Anh không phải...."
Trên người cô ấy còn mặc đồng phục y tá, bộ dáng thoạt nhìn rất nhỏ, như là mới tốt nghiệp, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc, còn lấy tay mình chỉ vào mặt người đàn ông: "Trong TV có đưa ra thông tin...." Tội phạm?
Hai chữ cuối cô ấy còn chưa nói ra, nhất thời trở nên khẩn trương.
Ngu Nhiễm còn chưa phản ứng lại. Ngay sau đó, người đàn ông đối diện đã rút ra một con dao trái cây từ quần áo của mình.
"Câm miệng!" Hắn quát lên, ánh mắt hung ác, với sự hung ác đặc biệt còn có thô bạo.
Hành lang cũng không quá rộng, mà đây là tầng trệt, cơ hồ còn chưa có nhiều người. Hiện tại có hai y tá trực ban cùng Ngu Nhiễm và người đàn ông kia, ngoài ba cô gái cũng không có người đàn ông nào khác.
Ngu Nhiễm rốt cuộc cũng biết mình đã gặp người này ở đâu, không phải hôm qua về phòng trọ ngẫu nhiên cô mở TV rồi thấy người đàn ông kia sao? Chỉ nhìn sơ qua, lúc đó cô còn nói bộ dáng không tệ lắm.
Chạy đi, đây là ý nghĩ duy nhất mà Ngu Nhiễm nghĩ được.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi.
"I loved you dangerously, more than the air that I breathe....." Lại cứ là lúc này, điện thoại Ngu Nhiễm vang lên.
Ngu Nhiễm thề cô vẫn thích bài hát này cho đến khi cô gặp chuyện ngày hôm nay, cô sẽ không bao giờ nghe bài hát này nữa!