Nàng Cận Của Chàng Hot Boy

Chương 10: Tâm sự của Như




Chào anh, tình đầu ngây dại của em!

Em biết mình chẳng phải của nhau...

Ngày chúng ta chia tay, tình yêu rẽ làm hai ngã, em không buồn vì nghĩ rằng chúng ta không đủ nợ duyên để trói buộc cuộc đời nhau. Bình thản buông tay, không còn gì nuối tiếc vì em đã yêu trân thành.

Ngày em phát hiện ra mình bị lừa dối, anh có hình bóng khác trước khi quyết định rời tay em,nhưng em nào hay biết. Lúc đó, những cảm xúc như núi lửa đến lúc phun trào, từng dòng nham thạch nóng bừng tràn ra và có sức hủy duyệt tàn khốc. Thứ cảm xúc đó đã thiêu trụi nguồn sống của trái tim em.

Việc đau đớn nhất trên đời chính là giây phút ta biết được người ta yêu thương, tin tưởng nhất đang tâm lừa dối, phản bội lại niềm tin mà ta dành cho họ. Chẳng có thứ ngôn từ mĩ miều nào có thể lột tả hết nỗi đau ấy.

Thể xác và tâm hồn hư hao, em loay hoay tự hỏi mình sao lại thế này, lẽ nào đó là thật hay sao, lẽ nào anh nhẫn tâm dối lừa em để mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình. Liệu anh có hạnh phúc khi xây dựng tình yêu mới trên niềm tuyệt vọng của em.

Anh có bao giờ thấy lòng thương xót khi nghĩ về em?

Em tự hỏi những điều bản thân biết chắc câu trả lời nhưng không dám đối mặt. Cho đến một ngày em chợt nhận ra mọi thứ và không còn tự huyễn hoặc mình nữa.

Nào là ăn năn, nào là tiếc nuối, nào là cảm giác tội lỗi,… hay đại loại như thế nó không hề tồn tại trong trái tim đang chất đầy đam mê dành cho cuộc tình mới của anh.

Chưa bao giờ anh nghĩ về em dẫu chỉ là một phút giây luyến nhớ.

Có chăng anh chỉ nhớ về em như một cô gái ngu khờ, đang vật vã đau khi anh bỏ rơi, đang sống trong cô đơn và tận cùng của sự tuyệt vọng.

Tình nhân, cuối đường chỉ là những kẻ máu lạnh trước nỗi đau của người ở lại mà thôi. Anh có nói ngàn câu xin lỗi cũng chẳng thể nào xoa dịu tổn thương ấy. Lời anh nói như gió bay, yêu thương kia như nước chảy qua cầu. Em ghi nhớ từng kỷ niệm, nhắc nhớ những hạnh phúc đôi ta từng có. Anh phủ phàng lãng quên tất cả. Người đành lòng bỏ lại tháng năm xưa thế nhưng em vẫn trân trọng giữ gìn rồi đau theo ngày tháng. Bộn bề thương nhớ, lạnh lòng người ở lại, bơ vơ ngồi góp nhặt niềm đau. Em tự hỏi mình còn lại gì khi người quay lưng bước vội đi?

Thời gian trôi qua, cuốn theo nhớ thương, oán hờn của em về miền quá khứ. Em dẫu còn buồn cũng đã thôi đau đáu tìm anh giữa đêm thâu, đã thôi hy vọng một ngày anh trở lại. Khi trái tim đang dần trở nên già cõi với thời gian thì nó đã biết đâu là những cơn mộng mị hoang đường, đâu là hiện thực đến trần trụi của cuộc đời. Người đã cách xa còn mong chi ngày gặp lại, yêu thương đã đứt đoạn giữa đường còn mong chi giây phút sum vầy.

Hiểu tường tận là vậy thế nhưng những chiều gió đông bàng bạc như hôm nay em vẫn gói chút yêu thương trong tay tìm về ngày tháng cũ, tự cười, tự khóc cho mình. Tình yêu đó có xứng đáng để em hao tổn tuổi thanh xuân hay không em chẳng thể nào nhận định được. Trước khi nếm trải những đắng cay sau một cuộc tình em đã từng sống rất hạnh phúc. Vậy thì em biết phải yêu hay ghét anh đây? Kẻ làm cho em hạnh phúc cũng là anh, kẻ lấy đi nụ cười tuổi hai mươi tươi đẹp ấy cũng là anh. Em nên nhớ nhung hay oán hờn?

Giờ đây, khi tuổi xuân dần phôi pha em mới hiểu, nhân duyên trong đời chẳng hợp thì tan. Người lạ thành quen rồi lại hóa xa lạ, còn chăng chỉ là tháng ngày hoài niệm có chút xót xa mà thôi.

Em còn lại nhớ nhung sau một cuộc tình lỡ, còn lại hao gầy sau một lần ai đó vội quay lưng và em vẫn còn trái tim đang đập cồn cào trong lòng ngực, nó đang đợi em khép lại nỗi buồn, mở lòng ra đón những yêu thương mới, cho đời lắng lại những niềm đau và lên men thứ hạnh phúc ngất ngây thuở nào. Rồi sẽ có một ai đó để yêu, để thương em và dìu em qua tháng ngày trong bình yên và hạnh phúc. Em phải học cách mạnh mẽ lên tự yêu thương lấy mình và thôi phiền muộn vì những điều đã cũ.

Anh sẽ mãi là miền nhớ nằm lại phía trời xa.

Em thấy mình ở đâu đó trong một nơi xa lạ...như ngu ngơ lạc giữa nhớ và quên. Nhưng vẫn trọn vẹn cho tình yêu của riêng vì em đã cố gắng hết sức cho tình yêu chúng mình!

Sau vạt nắng đẹp đẽ ấy, mưa mù giăng kín lòng em. Thế rồi vài năm sau khi nghĩ lại em bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng.

Anh, có lẽ giống một con đường mà cả hai chúng ta buộc phải đi qua rồi rẽ lối.

Những nỗi đau hay vết xước cuối cùng chỉ thu về thành một cái nhói rất khẽ khi vô tình chạm phải.

Chẳng qua cũng chỉ là một đời người, nhân duyên tựa mây trôi, xa rồi hờ hững, khép lại một câu chuyện buồn để bắt đầu đón nhận những niềm vui mới!

Anh là quá khứ, cái mà em muốn trôn lấp đi

Quên anh, là hạnh phúc!