1 năm sau
Cuối cùng thì tôi cũng thực hiện được ước mơ của mình. Giành học bổng toàn phần trường SKEMA - Pháp ngành du lịch.
Khi tôi đăng kí dự thi cũng có lúc tôi quyết tâm nhất. Ừm! Từ lâu thành phố này không thuộc về tôi nữa, từ nay tôi sẽ sang Pháp du học.
Giấy báo nhập học cũng đã có. Thời gian hai tuần để tôi chuẩn bị mọi thứ. Chuyến đi lần này khá lâu... và chắc hẳn khi quay về tôi sẽ là một Tuệ Nghi hoàn toàn khác. Chắc chắn vậy. Tôi tự an ủi chính mình.
Xin lỗi mọi người... những người bạn tốt của tôi. Tôi đã giấu mọi nguời về chuyến du học lần này. Chỉ có mẹ, Tuệ Lâm và Hoàng Phong biết. Tôi không muốn mọi người bận tâm vì tôi nữa. Sau này thành công tôi sẽ tìm về. Cảm ơn và xin lỗi mọi người vì tất cả...
Yucha Coffee
Vừa bước chân vào đã thấy Hoàng Phong ngồi ở đó. Vẫn là cái bàn quen thuộc chúng tôi vẫn hay ngồi. Một năm nay tôi và anh thường xuyên đến đây lắm vì nơi này rất yên bình.
- Anh đến lâu chưa? - Tôi bước lại bàn gãy đầu chào ngượng ngùng.
- Một lúc rồi. Hẹn anh ra đây có gì à? - Hoàng Phong kéo ghế cho tôi ngồi.
- Em có một chuyện muốn nhờ anh.
- Chuyện gì?
- Anh đừng nói cho mọi người biết chuyện em đi du học nha.
- Tại sao?
- Em không muốn mọi người bận tâm. Hơn nữa em muốn cắt đứt quá khứ, 4 năm sau quay về em sẽ là một Tuệ Nghi hoàn toàn khác.
- Hay là em lại muốn trốn tránh.
- Anh nói gì vậy. Trốn tránh gì?
- Bảo Dương.
- Anh đừng nhắc đến anh ta.
- Ngốc! Đã một năm rồi em vẫn không thể quên cậu ta. Em là đang muốn chạy trốn. Em không muốn mọi người biết mình đi du học vì sợ Bảo Dương sẽ biết.
- Chỉ có anh là hiểu em...
- Được rồi. Anh sẽ không nói với ai. Nhưng em để anh đi cùng được không?
- Không cần đâu anh, em tự lo cho mình được. Vả lại Pháp cũng không phải nơi xa lạ với em. Sang đó em sẽ gửi địa chỉ cho anh, khi nào có thời gian anh sang thăm em... được chứ?
- Em nói vậy anh làm sao dám cải. Khi nào em đi?
- Ngày mốt ạ.
- Anh tiễn em được chứ?
- Vâng tuỳ anh vậy.
Bước chân ra khỏi quán cafe đầy kỉ niệm ấy, tôi lại vô thức bước đi, cũng chẳng biết mình đang đi đâu, đi mãi đi mãi... giờ đây tôi thấy mình đang đứng trước ngôi trường cấp hai năm nào. Nơi mà tôi và anh lần đầu gặp nhau.
~ Flash back ~
- Này nhóc, sao em lại khóc vậy?
- Không liên quan đến anh.
- Kể anh nghe, em sẻ bớt buồn đó.
- Mà này, anh có ý xấu gì không đấy, sao lại đeo khẩu trang, tóm lại anh là ai?
- Người giấu mặt. Vai nè, tựa vào đi, khi nào buồn ra đây sẽ gặp anh.
- Sao lại không cho biết mặt?
- Sau này nếu có duyên gặp lại, anh sẽ cho em biết mặt. Còn bây giờ em hết khóc rồi anh đi đây. Khi nào buồn, ra đây tìm anh.
~ End flash back ~
Bất chợt những kỉ niệm ấy lại ùa về, nhưng tôi không khóc, chỉ cười nhẹ. Một nụ cười lâu rồi tôi mới tìm lại được. Chợt tôi nhận ra rằng mình đang ở sân sau trường, tôi vào đây khi nào chứ? Phải chăng là chính những kia ức đó đã đưa tôi vào đây.
Những lời năm đó anh nói khi nào buồn ra đây tìm anh. Đây! Ngay lúc này đây. Tôi đang buồn. Nhưng sao tôi lại không gặp anh? Anh lúc nào cũng nói dối tôi cả. Anh chính là đồ tồi, đồ đáng ghét nhất mà tôi từng gặp.
Tối
Sắp xếp lại tất cả mọi thứ. Thoáng ngạc nhiên bởi quyển album nơi góc tủ. Là món quà cuối cùng anh tặng tôi. Tôi ngồi xuống giường lật từng trang hình ra xem. Đây là lần đầu tiên tự tay tôi lật nó ra xem.
Trời ạ! Tấm hình này ở đâu anh có vậy? Là tấm hình trẻ trâu nhất trong thời học sinh của tôi. Do vụ cá cược đá banh với mấy thằng con trai trong lớp, tôi thua đến thảm hại. Kết quả phải buộc tóc hai chùm như natra mà đi học vậy mà anh lại lén chụp hình tôi. Lật sang trang tiếp theo là hình tôi bị phạt trước cửa lớp vào năm lớp chín, sao anh lại có chứ? Thêm một trang nữa... trời ơi là tấm hình quần áo xọc xệch bên xoăn bên không hình như là lúc tôi mới đánh lộn xong thì phải, thiệt tình cái tên này toàn lấy hình không đâu vào đâu của tôi. Bực mình, tôi ném quyển album vào vali sao đó kéo lại. Để mình rơi tự do xuống giường.
Bất giác tôi thấy cái đồng hồ cát nằm cô đơn trên bàn học gần như trống rỗng của tôi. Là món quà valentine mà anh tặng tôi, lúc đó tôi hỏi tại sao lại tặng đồng hồ cát anh giải thích một hồi cuối cùng anh nói "em là thứ quý giá nhất mà anh phải trân trọng. Ngốc à!!" Nhưng giờ thì tôi đã biết ý nghĩa tại sao hôm đó anh lại tặng đồng hồ cát cho tôi rồi. Là bởi vì khi ta lật ngược đồng hồ cát lại thì tất cả sẽ quay về nơi bắt đầu.
Khẽ cằm chiếc đồng hồ cát trên tay, tôi nhẹ nhàng xoay ngược nó lại rồi để lại chổ cũ. Có lẽ bây giờ mọi thứ sẽ trở về nơi bắt đầu...
- Em vào được không?
Là giọng Tuệ Lâm phía ngoài. Tôi nhanh miệng trả lời.
- Em vào đi.
- Chị chưa ngủ à?
- Chưa. Chị chưa muốn ngủ. Còn em sao chưa ngủ.
- Đêm nay em ngủ cùng chị nha. Ngày mai là chị đi rồi còn đâu.
- Ừm cũng được.
Cả hai yên vị trên giường. Tôi với tay tắt đèn. Nhìn nhóc nằm trằn chọc không ngủ được, tôi bèn lên tiếng.
- Chị đi rồi em phải thay chị chăm sóc mẹ thật tốt đó.
- Vâng, em biết rồi. Khi nào chị về?
- Chị không biết nữa. Nếu có thể tết chị sẽ về.
- Chị đi rồi em ở đây một mình sẽ buồn lắm đấy... - Nhóc thút thít.
- Ngốc, lúc trước em cũng ở một mình đấy thôi.
- Nhưng có chị quen rồi.
- Được rồi, đừng khóc. Qua đó chị sẽ gọi về cho em thường xuyên, nhớ không được nói cho mọi người biết đấy.
- Dạ. À chị Nghi này...
- Hửm?
- Chị còn nhớ anh Dương không?
- Ừm... Không!
- Thật ạ?
- Thật.
- Vậy em sẽ nói cho anh Dương biết chị sang Pháp du học, dù gì chị cũng quên anh ấy rồi.
- Nhỏ này, chị giết em đấy.
- Ấy đừng. Em đùa thôi.
- Trể rồi ngủ đi!
- Vâng chị ngủ ngon...
11 pm
Tôi vẫn không ngủ được. Là hồi hộp vì chuyến đi sắp tới chăng? Hay là sắp phải xa một thứ gì đó.
[Ting]
"Phải thật hạnh phúc em nhé!"
Ai lại nhắn tin vào giờ này chứ? Lại là số lại. Là ai nhờ? Sao lại nói như vậy? Có ý gì đây? Chẳng nhẽ nhầm số ư? Ừm! Chắc vậy dù sao tôi cũng quen biết ai đâu mà nhắn tin cơ chứ.
Suy nghĩ một lúc tôi quyết định mắc kệ, tắt điện thoại và nhắm mắt lại. Có lẽ ngày mai sẽ là một ngày rất dài đối với tôi.
#tg: các bạn có biết tin nhắn đó là của ai không ạ? Đoán thử đi nè. Đoán đúng có quà ^^