Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 23: Không anh thì không ai khác




Mồng một - ngày đầu năm, mọi người thay nhau đi chúc tết. Người dân ở đây khá thân thiện, bọn tôi mới về đây vài ngày mà họ đã đối xử như người nhà, rất hiếu khách lại rất nhiệt tình. Ôi! Yêu mọi người quá đi mất.

Hoa mai thi nhau nỡ. Mọi người cũng thi nhau chút tết. Già trẻ, gái trai vui đùa hạnh phúc. Tết ở miền quê quả thật rất ấm cúng.

Người ta bảo mồng một tết cha, vậy mà.... haiz! Nói gì thì nói tôi cũng phải gọi chúc tết ông ấy một tiếng. Nói là làm, tôi liền lấy điện thoại gọi cho ba.

- [Alo...]

- Ba ạ... Chúc ba năm mới an lành, hạnh phúc, vạn sự như ý nha ba!

- [Cảm ơn con gái. Chúc con năm mới vui vẻ. À khi nào con về?]

- Vài hôm nữa con về. Giờ con bận tí việc. Chào ba ạ..

- [Bye con gái. Ba yêu con...]

Xong... Nghĩa vụ của một đứa con gái, con đã hoàn thành. Cảm ơn ba vì đã sinh ra một đứa như con. Một đưa con bất hiếu... Xin lỗi ba!

Toan quay lưng bước đi thì tôi nghe giọng Bảo Dương, hình như anh đang chúc tết ba anh thì phải. Tôi có nên chúc không nhờ? Nhắc mới nhớ sao không bao giờ Bảo Dương nhắc đến ba trước mặt tôi vậy? Càng nghĩ tôi lại càng nhớ những lời mà ba anh ấy nói... tôi phải làm như thế nào bây giờ?

Chiều tối, Bảo Dương lại dẫn tôi ra biển. Hoàng hôn cũng vừa buông xuống, cả một bầu trời đỏ rực nước biển cũng vì thế mà đỏ theo, khung cảnh ở đây thật lãng mạn, chẳng khác nào một bức tranh phong cảnh trữ tình tuyệt đẹp.

- Em ước mỗi ngày được cùng anh ngắm hoàng hôn...

- Cả bình minh nữa - Bảo Dương ngắt lời tôi.

- Em có tin anh không Mèo?

- Chuyện gì? 

- Bất cứ chuyện gì.

- Em sẽ tin anh...

- Vậy thì đừng nghe bất cứ ai nói gì. Chỉ cần em tin anh là được - Ánh mắt anh nhìn xa xăm.

- Ý anh là sao? - Tôi khó hiểu.

- Không. Anh chỉ nói như vậy thôi. Chẳng có ý gì.

- Bảo Dương... cỏng em đi...

Anh không đáp chỉ lặng lẽ ngồi xuống trước mặt tôi. Tôi khẻ leo lên lưng anh sau đó vòng tay ôm cổ anh thật chặt.

- Em là người con gái thứ mấy được anh cỏng - Tôi vô thức hỏi.

- Có lẽ là người đầu tiên và cũng là người duy nhất.

- Có lẽ?

- Anh không biết trước khi anh bị mất trí nhớ anh có cỏng ai không... anh thường mơ thấy mình cõng một người con gái mặc váy trắng... nhưng anh không thể thấy rõ khuôn mặt cô ấy.

- Vậy chắc em là người thứ hai được anh cõng - Tôi buồn xo.

- Em biết không, nếu em không phải là người đầu tiên được anh cõng nhưng chắc chắn rằng em sẽ là người cuối cùng được anh cõng. Cũng như... nếu anh không phải là người đầu tiên được em yêu nhưng anh có thể làm người cuối cùng được không?

- Ngốc - Tôi khẻ cốc đầu anh một cái - Anh là người đầu tiên, là người cuối cùng và cũng là người duy nhất đấy - Tôi áp cằm mình lên tóc anh.

Nằm mãi mà vẫn không ngủ được tôi khẽ quay sang mẹ, ôm mẹ và thì thầm:

- Mẹ.

- Sao hả con gái?

- Mẹ thấy Bảo Dương như thế nào?

- Cậu ấy rất tốt, lại ngoan, biết chăm sóc cho con. Mẹ thấy hai đứa rất hợp.

- Mẹ nghĩ vậy thật sao?

- Sao con lại hỏi mẹ như vậy? Hai đứa có chuyện gì phải không? Con nói cho mẹ biết đi.

- Dạ không có gì đâu ạ. Chỉ là con sợ khoảng cách của hai gia đình.

- Cái con bé này, nếu Bảo Dương thật lòng yêu con thì nó sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu. Con đừng suy nghĩ nhiều nữa. Mẹ luôn bên con.

- Dạ.

***

Đêm nay là đêm cuối cùng tôi ở đây, có lẽ ngày mai bọn tôi phải về thành phố rồi, haiz chán thật. Giá như tôi có thể sống ở đây luôn thì tốt biết mấy, ở đây tôi cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc, chẳng giống nơi thành phố mà tôi đang sống.

- Chị nói chuyện với em một lát được không? - Mỹ Liên vỗ vai tôi.

- Có chuyện gì sao?

- Không có gì... Ở đây mát quá...

- Sao chị biết tôi ở đây?

- Chỉ là vô tình đi ngang qua thôi.

- Lúc nảy chị nói có chuyện muốn nói với tôi?

- Là chuyện về Bảo Dương...

- Chị nói đi.

- Em đồng ý làm bạn gái anh ấy rồi sao?

- Ừ - Tôi gật đầu.

- Chúc hai người hạnh phúc.

- Chắc chị không tìm tôi để nói những lời như vậy chứ?

- Ừm. Thật ra chị muốn khuyên em... Chị nghĩ em và anh ấy không hợp nhau nhưng em đã đồng ý làm bạn gái anh ấy rồi thì thôi vậy...

- Tại sao lại không hợp? Nếu tôi không hợp vậy chị hợp với Bảo Dương ư?

- Không. Chị không có ý đó, em biết mục đích mà chị đi theo mọi người đúng không?

- Là để cản trở tôi và Bảo Dương.

- Ừm - Chị ta khẻ gật đầu.

- Nhưng tại sao chị không làm?

- Vì chị nghĩ Bảo Dương thật sự yêu em. Em biết không chị biết Bảo Dương gần 5 năm rồi nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt anh ấy dành cho ai giống như dành cho em cả... Bảo Dương thật sự yêu em rất nhiều. Chị không muốn phá hai người, nhưng chị mong đây chỉ là một khoảnh khắc. Có lẽ em cũng yêu anh ấy, nhưng chị chân thành khuyên em nên từ bỏ nếu muốn Bảo Dương sống tốt... hai người mãi mãi không thuộc về nhau...

- Chị thật sự nghĩ tôi và anh ấy không thuộc về nhau ư? Vậy để tôi chứng minh cho chị thấy...

- Em không cần chứng minh gì cả. Những lời chị nói em có quyền tin hoặc không. Ba Bảo Dương để chị theo anh ấy cũng là vì muốn chia rẻ em và anh ấy, nhưng chị không làm... em nên hiểu chị chỉ muốn tốt cho em, chị không có ý hại em...

- Cảm ơn ý tốt của chị, nhưng tôi không cần.

- Được rồi em cứ suy nghĩ kỉ đi, chị vào nhà trước, ở đây gió lạnh lắm. Em ở một chút rồi nhớ vào nhà nha.

Lại muốn tôi chia tay Bảo Dương sao? Thật sự các người đang nghĩ gì vậy, các người rất độc ác... lời lẽ của chị ta tuy rất nhẹ nhàng... nhưng hơn ai hết tôi biết chị ta là người muốn chia rẽ tôi và Bảo Dương nhất. Chị ta định diễn một vai tốt trước mặt tôi ư? Chị nghĩ tôi dể bị chị lừa đến thế sao? Chị lầm rồi Mỹ Liên ạ! Các người càng ép tôi rời xa Bảo Dương tôi càng không cho các người toại nguyện.

- Sao em lại ra đây, có biết anh tìm em không được thì hoảng sợ đến mức nào không? - Bảo Dương ôm tôi từ phía sau, anh tì cằm mình lên tóc tôi.

- Em chỉ muốn yên tỉnh một chút thôi, mai là về thành phố rồi.

- Em có chuyện gì sao Mèo? Sao tay em lạnh toát thế.

- Không ạ. Chỉ là em chút lo lắng thôi.

- Lo lắng?

- Em lo đến một ngày nào đó chúng ta sẽ phải rời xa nhau...

- Anh không cho phép điều đó xảy ra.

- Anh sẽ yêu em trong bao lâu? Một ngày, một năm, hay...

- Một đời - Anh cắt ngang lời tôi - Em là duy nhất và cũng là mãi mãi.

- Anh biết không, trong tình yêu hai từ duy nhất và mãi mãi sẽ không tồn tại đâu. Em sẽ không tin vào lời nói đâu...

Bảo Dương liền xoay người tôi lại, anh khẽ hôn lên trán tôi một cái thật nhẹ nhàng nhưng cũng thật sâu lắng.

- Vậy thì anh sẽ dùng hành động để chứng minh. Còn em, em sẽ yêu anh trong bao lâu?

Tôi im lặng rất lâu bởi vì tôi thật sự không biết mình phải trả lời anh như thế nào. Tôi có thể yêu anh bao lâu bản thân tôi vốn dĩ không trả lời được... Mãi một lúc rất lâu sau tôi mới nhón chân lên khẽ thì thầm vào tai anh, rất nhỏ chỉ đủ để mình anh nghe thấy:

- Không anh thì không ai khác...