Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 19: Bất ngờ




Sáu giờ sáng mọi người đều tập trung tại nhà Tuệ Lâm. Tất cả đã chuẩn bị sẳn sàng, bây giờ chỉ còn lên xe và đi thôi. Nhưng có gì đó không ổn thì phải!? Nhóm bọn tôi gồm bảy người cơ mà 1..2..3..4..5..6..7..8.. sau bây giờ lại thành ta tám người? Chuyện gì đang xảy ta thế!? Minh Long... sao cậu ấy lại ở đây? Chẳng phải đang du học bên Mĩ sao? Sao lại ngồi cùng Gia Linh nữa? Lúc trước chia tay rồi mà? Có ai nói cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra không?

- Minh Long được nghĩ Tết nên mới về tối qua. Cậu ấy biết hết mọi chuyện rồi, và cũng đã làm lành với Gia Linh - Nhhìn vẻ mặt ngu đần của tôi, Bảo Dương đành kể lại sự việc.

- Sao lúc nào tao cũng là người biết sao cùng vậy? - Tôi quay xuống trách Gia Linh.

Tuệ Lâm và Mỹ Liên ngồi ghế trên với tài xế. Phía dưới là tôi, Bảo Dương và Minh Hoàng. Hàng ghế sau cùng là Gia Hân, Gia Linh và Minh Long. Tội nghiệp Couple Hân - Hoàng lại bị chia cắt. Lúc đầu tôi làm người hùng cơ đấy, để Hân - Hoàng ngồi chung mà Bảo Dương nhất quyết không chịu, anh kéo tôi ngồi chung anh cho bằng được. Bởi vậy, ta nói đẹp cũng khổ (Lại tự sướng rồi nhỡ!!).

Nghe Tuệ Lâm nói là từ thành phố về quê nhóc tận bốn tiếng. Tuy xa nhưng mọi người đều có vẻ hào hứng, tiếng cười đùa không ngớt. Ai cũng có đôi có cặp.

- Tại anh không đấy. Kế hoạch của em phá sản rồi còn đâu - Tôi véo eo Bảo Dương.

- Ấy... đau. Anh có làm gì đâu.

- Anh không làm gì? Nghĩ sao vậy cưng? Anh đang chia rẻ "đôi uyên ương" người ta đấy.

- Nếu không chia rẻ thì anh và em bị chia rẻ làm sao?

- Chỉ toàn nghĩ cho mình. Hứ - Tôi vờ giận.

- Được rồi. Anh xin lỗi. Lần sau không vậy nữa.

Anh lấy cái iphone 6+ ra, cấm headphone vào, sau đó đưa tôi một bên, anh một bên, cả hai cùng nghe nhạc. Được một lúc thì cơn buồn ngủ kéo đến, tôi ngã vào vai anh và... bắt đầu ngủ.

Sau bốn tiếng đồng hồ ngồi xe cuối cùng cả bọn cũng đến nơi. Nhà Tuệ Lâm nằm trong hẻm nhỏ nên tám người chúng tôi đều phải đi bộ vào.

Cũng tại cái tên Dương tiễn chết bầm này mà bây giờ hai đứa chúng tôi đang cách mọi người một đoạn khá xa. Không chừng sắp bị lạc ấy chứ. Bực! Toàn làm chuyện tào lao kéo tôi đi xem mấy cái hết sức bình thường như cỏ dại, cây xanh... Vốn dĩ tính cách anh ta đâu phải vậy đâu chẳng nhẻ chạm sợi dây nào trong đầu rồi chăng?

30 phút sau tôi và Bảo Dương mới đến nhà. Nhưng sao không có ai cả vậy? 5 người kia đâu rồi cả chủ nhà nữa? Máu tò mò nổi lên, bỏ mặt Bảo Dương tôi chạy xung quanh nhà nhưng vẫn không thấy ai. Cuối cùng tôi quyết định quay lại chổ Bảo Dương đứng lúc nảy... Ơ nhưng mà anh ấy đâu rồi? Sao bây giờ chỉ còn mỗi tôi vậy!? Ruốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra thế?

Không có ai thì tôi ngồi đây đợi vậy. Lấy điện thoại ra chơi đỡ chán. Nhưng lại chẳng có mạng. Trời ạ! Cục wifi anh Hoàng giữ rồi còn đâu. Hichic sao số tôi khổ thế này.

Hơn 30 phút nữa trôi qua vẫn không thấy bóng dáng một ai. Vậy là tôi quyết định đi tìm... Ơ kìa đằng kia... chẳng phải cái balo của Tuệ Lâm sao? Lần theo phía cái balo tôi đi theo.

Hoa... Bong bóng... ở đâu ra nhiều quá vậy? Còn có 1 mảnh đất nhỏ trồng bồ công anh nữa... sao sao... nhiều quá vậy... còn có hộp quà nữa. Là của ai vậy nhờ?

- Chào mừng con đến với Family house.

Đang miên man với dòng suy nghĩ thì tôi giật mình bởi giọng nói đứng tuổi của một người phụ nữa phía sau. Nhưng... giọng nói ấy quen lắm. Thật sự rất quen... là của... đúng rồi là giọng nói của mẹ. Theo phản xạ tự nhiên tôi lập tức quay người lại.

- Mẹ/ Tuệ Nghi - Tôi và người phụ nữ trước mặt đồng thanh.

- Sao mẹ/con lại ở đây - Đồng thanh tập hai.

- Con/ mẹ nhớ mẹ/con lắm biết không? - Tập ba.

Ba câu hỏi liên tục giống nhau. Ba câu hỏi không có câu trả lời. Hai mẹ con tôi chạy nhanh về phía người đối diện. Cả hai ôm chầm lấy nhau. Là mẹ... mẹ thật sao? Ba năm rồi. Là ba năm rồi tôi chưa gặp mẹ. Sao mẹ không tìm tôi? Sao mẹ lại ở đây?

Cảm nhận hơi ấm từ mẹ, hơi ấm của tình mẫu tử tôi hạnh phúc biết nhường nào. Tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi. Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ, nhưng tại sao giây phút này đây tôi không thể thốt lên được lời nào... Tất cả... tất cả như nghẹn lại nơi cổ họng.

- Ba năm nay mẹ sống ở đây sao?

- Ừm - Mẹ gật đầu đáp.

- Sao mẹ không tìm con?

- Là do lời hứa của mẹ với ba con.

- Lời hứa? - Tôi nhăn mặt khó hiểu.

- Ừ. Mẹ hứa với ông ấy nếu năm năm sau con vẫn nhớ đến mẹ, mẹ sẻ được phép nuôi con. Trong vòng năm năm mẹ không được gặp con dù chỉ một lần.

- Ông ấy... ông ấy thật tàn nhẫn. ông ấy không phải là ba con, con ghét ông ấy... - Tôi lớn tiếng trách móc.

- Con đừng trách ba con. Ông ấy cũng chỉ vì thương con.

- Thương con mà lại ngăn cách con với mẹ... ông ấy chỉ biết thương chính bản thân mình.

- Tuệ Nghi, không được hổn.

- Vâng, con xin lỗi...

Cùng lúc đó thì bảy người kia bước vào. Tất cả đều ngồi vào chiếc bàn dài nơi phòng khách. Ngôi nhà này mang vẻ khá cổ điển. Đồ dùng thì vẫn còn nhiều thứ khá là xa xưa. Nhưng nó vẫn rất đậm chất Việt Nam!

- Ai có thể giải thích cho tôi không? - Sau khi mọi người đều ổn định chổ ngồi, tôi cất tiếng.

- Thật ra thời gian gần đây anh mới biết là mẹ em đang sống ở đây và cũng chính là mẹ nuôi Tuệ Lâm nên mới định tạo bất ngờ cho em - Bảo Dương.

- Tai sao không nói cho em biết? - Tôi tiếp tục hỏi.

- Bất ngờ thì làm sao mà nói được chứ - Minh Hoàng chen vào.

- Tất cả mọi người đều biết ư?

- Em không biết - Tuệ Lâm.

- Mẹ cũng không biết - Mẹ.

- Tôi vô tội. Tôi mới từ Mĩ về. Tôi không biết gì cả - Minh Long xua tay biện minh.

- Tôi không liên quan gì cả - Gia Hân và Gia Linh đồng thanh.

- Anh... anh cũng không liên quan.... - Minh Hoàng cũng lấp bấp.

- Chị cũng vậy - Mỹ Liên.

- Mọi người sao thế? Tôi có mắng hay trách ai đâu mà phản ứng dữ vậy. Dù sao cũng cảm ơn tất cả mọi người. Đây là kì nghĩ Tết vui nhất của tôi.

- Làm bọn tôi hết hồn - Đồng thanh.

- Thôi, các con ra rữa mặt cả đi rồi vào ăn sáng. Đi đường chắc mệt lắm. Ăn xong rồi nghĩ ngơi, chiều Tuệ Lâm nó dẫn các con đi tham quan - Mẹ.

- Vâng - Tám người chúng tôi đồng thanh.

Bữa ăn kết thúc, tám người bọn tôi được chia ra ba phòng. Hoàng, Long, Dương ở một phòng. Hân, Linh, Lâm, Liên ở phòng của nhóc Tuệ Lâm. Còn tôi một mực đòi ở cùng phòng với mẹ. Hết cách với "lí luận cùi" của tôi, mẹ cũng đồng ý! Mẹ bảo đến giờ lên lớp nên mẹ đã đến trường. Ba năm nay mẹ vẫn sống với đam mê của mình. Hằng ngày vẫn đến trường, vẫn tiếp xúc và chăm nôm cái đám học sinh nhí của mẹ. Thấy mẹ sống vui và hạnh phúc tôi cũng an tâm được phần nào. Ba và mẹ không hợp, có lẽ quyết định li hôn của họ vẫn là lựa chọn đúng đắn. Họ có cuộc sống riêng của họ mà tôi vẫn không thể nào hiểu được.

Nằm trằn trọc trên chiếc giường mà mỗi tối mẹ vẫn hay nằm, tôi vẫn không tài nào ngủ được. Cơ mà mới ngủ lúc trên xe, bây giờ không ngủ được nữa là đúng.

Bảo Dương thường bảo tôi ngốc, thiệt tình nói tôi ngốc có sai đâu. Mẹ tôi họ Dương, tên nhóc Tuệ Lâm lại có chữ lót là Tuệ. Nhóc lại nấu ăn ngon hệt như mẹ. Vậy mà tôi không nhận ra. Sớm biết vậy, tôi đã được gặp mẹ sớm hơn rồi.