Chương Màn Chào Sân Ấn Tượng
3
Buổi chiều hôm đó cô đi rước tụi nhóc, cô đậu xe trước cổng Trung Tâm cô đoán khoảng 2h30 là tụi nhóc sẽ tan. Cô bước ra ngoài đứng dựa lưng vào chiếc xe BMW trắng, mắt nhìn chăm chú vào cổng Trung tâm. Đột nhiên cô cảm thấy bất an, dường như sẻ xảy ra điều gì đó. Cô lo lắng nhìn về phía cổng từng dòng người một lướt qua nhưng không thấy bóng hình của Ken và Sun. Lòng cô lạnh hẳn, Cô bắt gặp Tuấn đi ra, chạy nhanh lại Tuấn hỏi:
-"Tuấn hai đứa nhỏ hồi sáng mình đưa lại lớp cậu đâu rồi, sao mình không thấy tụi nó ra vậy?"
Tuấn chợt ngớ người, nói:
-"Không phải cha tụi nhỏ cho người lại rước rồi sau."
-"Cha, làm gì có cha tụi nhóc mới vừa gọi điện kêu mình rước nó đây mà" Cô bồn chồn lo lắng nói với Tuấn. Tuấn bắt đầu thực lại:
-"Thế này, khi Nha vừa rời khỏi một lát, có một ông cụ ăn mặc lịch sự đến nói là quản gia trong nhà của hai đứa. Còn nói là cha tụi nhỏ cử ông ta đến để rước về có chuyện. À,, ông ta còn đưa điện thoại cho mình nói chuyện với cha tụi nhỏ nữa mà.. Mình thấy vậy nên hỏi tụi nhỏ là có phải cha hai đứa tên Khắc Minh Vũ không, tụi nhỏ còn nói có nũa. Thế nên Tuấn cho tụi nhóc về. Ủa, mà sau vậy Nhất Nha có chuyện gì à"
Cô nghe câu chuyện của Tuấn kể lại thì hoảng hồn:
-"Chết tiệt" Nói xong cô phóng lên xe chạy đi một mạch.Tuấn không hiểu gì cả nên cũng cho qua.
Đi trên đường cô gọi điện cho anh:
-"Alo, tôi nghe, đi rước tụi nhỏ dùm tôi chưa?" Anh chỉnh gọng kính lên tiếng hỏi
-"Tụi nhỏ bị bắt cóc rồi." Cô lo lắng lên tiếng
-"Cái gì, bị bắt cóc, cô đang ở đâu mau về nhà ngay không được đi lung tung chuyện này để tôi lo biết chưa?" Anh căn dặn cô,rồi nhanh chóng gọi cho La Phong.
-"La Phong bạn nhỏ bị bắt cóc rồi, cậu lập tức triệu hồi tất cả anh em trong bang tìm ra tung tích của hai đứa nhanh lên cho tôi"
-"Ok, bình tĩnh nhé Vũ" Nói rồi La Phong mau chóng cúp máy.
Anh bình tĩnh ngồi tựa vào ghế chờ đợi một cuộc điện thoại từ một người mà anh cho là chắc chắn sẻ gọi cho anh trong 5' tới. 4'35s thì chuông điện thoại anh vang lên, nhanh chóng bắt máy đầu dây bên kia đã vang lên tiếng của ông Phùng:
-"Như thế nào con trai, màng chào sân của ta ấn tượng chứ. hahah"
-"Rất ấn tượng, đừng làm hại đến bọn nhóc. Nhưng ông nên nhớ, tôi là người ăn miếng trả miếng nhé" Tiếng anh lạnh lẽo nói với ông ta
-"Thì sau nào con trai, ta lỡ tay làm hại tụi nhóc rồi sau. Để xem con có mạnh miệng được không nhé". Ông ta đưa chiếc điện thoại đến chổ Sun và nói với nói:
-"nào cháu gái, lên tiếng với cha cháu đi nào"
Bé Sun sợ hãi rút vào lòng Ken, Ken thì nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh giá, ôm Sun vào lòng. Sun khóc róng lên:
-" Huuuhuhuu.. Oaaoa. Ba Vũ ơi Sun sợ, Sun sợ..huhu". Ken nhìn ôm thật chặt Sun vào lòng nhìn ông ta băng ánh mắt thù hận. Lên tiếng:
-"Ông đã đạt được ước muốn bây giờ đi ra chỗ khác được chưa"
-"Hahaha,, Cháu thật giống cha cháu, cứng đầu và cố chấp. Ok, ta đi" Nói rồi ông quay lại áp điện thoại vào tai cười man rợ nói với anh:
-"Sau nào con trai, con có suy nghĩ gì"
Anh lạnh run người được lắm, dám bắt bảo bối của anh, anh sẻ cho ông ta sống không bằng chết. Nghiến răng ken két nói:
-"ông chờ đó, tôi sẻ đáp trả cho ông"
Nói rồi anh cúp máy, đi nhanh ra khỏi công ty, lên xe tìm tụi nhóc.
+++
Cô đã nghe anh dặn dò là ở nhà không được ra ngoài. Cô biết chứ anh đang lo rằng ông ta sẻ bắt luôn cả cô thì lúc đó anh càng khó giải cứu Ken và Sun. Nhưng cô làm sao an tâm mà ngồi ở nhà kia chứ. Cô cứ đi đấy, dám bắt cô sau, còn khuya. Cô thay một bộ đồ đen,đeo mặt nạ vào, tìm kím cái chấm đỏ trên màng hình điện thoại. A... thấy rồi, là phía nam của khu biệt thự chính nha. Cô nhanh chóng ra chiếc xe moto mà cô đã chuẩn bị sẳn phóng đi như tên bắn. Dọc đường đi cô lo lắng cho hai tiêu bảo bối, không biết có bị đánh đập hành hạ gì không nữa. nếu tụi nó mà mất đi một sợi tóc thì Nhất Nha cô se mần thịt bọn chúng. Đi đường rừng vào thì cô bắt gặp một cái nhà hoang, chia làm hai căn. Không biết tụi nhỏ sẻ ở căn nào. Thì chợt thấy Ông Phùng đi ra. A.. thì ra là ông ta, vậy thì càng thú vị. Cô ném phi tiêu có tẩm thuốc mê vào 4 tên lính canh trước cửa. Cô vội qua căn phòng mà ông ta vừa bước ra lấy ổ khóa chỉ mình cô có ,khóa kín của lại để đảm bảo an toàn cho tụi nhỏ.
Đang loay hoay thì cô cảm giác phía sau có người, né qua một bên vòng cổ chúng và ra chiêu tuyệt đẹp. Nghe tiếng ồn ào ngoài trước, một nhóm khoảng 10 người toàn là dân cao thủ đi ra, còn có cả ông ta, ông ta lạnh giọng nói:
-"Ngươi là ai, định cướp người đi à"
-"Tôi là ai ông không cần biết, chỉ cần ông thả bọn nhóc ra tôi sẻ tha cho ông con đường sống" Giọng cô lạnh như ma quỷ địa ngục cất lênh làm mọi người xung quanh đây không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Ông ta nhìn cô một lát rồi cười ha hả nói:
-"ta cần ngươi tha, hahah thật buồn cười để xem ai là người phải xin tha nhé" Ông ta cười nói.
Cô chỉ nhìn ông ta rồi nhìn đồng hồ nếu cố đoán không lầm thì khoảng 20 phút nữa anh tới nơi, nên cô phải gọn gàng sạch sẽ mà rời đi. Không còn thời gia để suy nghĩ cô lao vào trận chiến,đối với cô 10 người ở đây không là gì cả, chỉ cần 15' cô đã hạ gục được tất cả,còn lại mình ông ta, nhưng ông ta đã nhanh chân chạy chóng rồi.Bỏ đi ông ta, cô mở cửa phòng thứ hai đi vào thấy bọn nhỏ nằm trên sàn nhà mà cô thương. Nhưng đây không phải lú cô thừa nhận thân phận nên chỉ cởi chiếc áo khoát của mình rồi nhanh chóng ra ngoài. Anh sắp đến rồi, nắp trong bụi cây gần đó cô thấy anh và một người con trai cao to khác chạy nhanh vào nhà hoang. Cô thấy đã xong hết bèn đi ra xe rồi chạy về nhà trước khi anh về.
Anh và La Phong vào căn nhà hoang để cứu hai đứa nhóc nhưng chỉ thấy những cái xác nằm la liệt trên mặt đường, hoảng hồn anh chạy vội vào hai căn phòng đí thì thấy Ken và Sun đang nằm trên sàn đất, mà bên trên còn có một cái áo khoát đen đắp lên. Anh nhíu mày vậy là có người tới trước anh để cứu chúng. Anh quan sát xung quanh rồi ôm hai tiểu bảo bối vào lòng, cả hai đã quá mệt mỏi nên ngủ rất say, không hay biết gì cả. Nhưng anh ngưởi được mùi hương trên áo mà chúng đang đắp rất quen thuộc. Anh đã nghe được ở đâu nhỉ...
Bỏ qua các nghi vấn đó anh, mau chóng đưa chúng về nhà bỏ lại cho Phong một cây nói:
-"dẹp sạch chổ này đi" Nói xong anh đi một mạch, bỏ lại Phong cái mặt đần ra. Hết nói nỗi thằng bạn...